"Không đâu." Giọng Tô Nại nhẹ nhàng, cô đưa tay đặt tự nhiên lên đầu anh, chạm vào vị trí hôm qua mọc tai thú: "Tôi rất thích dáng vẻ của anh hôm qua, nhưng hình thú của anh là gì thế? Là cún con hả?"
Minh Thương nghẹn lại, mặt ửng đỏ, vội giải thích: "Không phải... Tôi là Bắc Xám Lang."
Bắc Xám Lang -- một giống loài hung hãn tàn bạo, dù là sói đơn độc cũng có sức chiến đấu mạnh mẽ, đủ sức đối đầu bất kỳ mãnh thú ăn thịt nào, khả năng lãnh đạo bầy đàn càng là xuất chúng. Vậy mà giờ lại bị nhận nhầm thành "cún con", thế nhưng anh chẳng hề bận tâm, ngược lại còn vui mừng khi nghe thấy cô nói thích.
Cô thật sự sẽ thích hình thú của anh sao? Không giống như giả vờ...
Trong lòng Minh Thương không kìm nổi một lần nữa rung động.
Đôi mắt Tô Nại cong cong, nụ cười rạng rỡ, che đi sự sắc bén phía sau: "Oa, lợi hại thế cơ à, tôi có thể xem được không?"
Khi anh còn sững sờ, cô bổ sung: "Không phải nửa thú hình hôm qua đâu, tôi muốn xem dáng vẻ khi anh hoàn toàn biến thành hình thú."
Minh Thương do dự, giọng trầm thấp xen chút tự ti: "Nhưng hình thú của tôi quá lớn... không giống thỏ tộc, mèo tộc hay cừu tộc đáng yêu đâu. Tôi sợ sẽ dọa em."
Những thú nhân ăn thịt vốn là chiến lực chủ chốt trên chiến trường, nhưng trong mắt nữ thú, bọn họ chưa từng được ưa chuộng. Nếu chọn họ, đa phần chỉ vì giá trị vũ lực, có thể làm vệ sĩ, đồng thời nữ thú cũng dè chừng, thậm chí sợ hãi, chứ ít khi dành cho họ tình cảm thật sự.
Anh lo Tô Nại nhìn thấy hình thú rồi sẽ bị dọa sợ, thậm chí từ đó không còn muốn lại gần anh nữa.
Nhưng với thân phận giám hộ, anh có trách nhiệm đáp ứng mọi nguyện vọng của cô. Hơn thế nữa, trong sâu thẳm, anh cũng khao khát được dốc lòng chiều chuộng cô.
Tô Nại khẽ kéo tay áo anh, giọng nhỏ nhẹ nũng nịu: Tôi sẽ không sợ đâu, cho tôi xem đi mà~"
Cô vốn là một alpha nhưng gương mặt lại giống omega mềm yếu, từ lâu đã quen dùng ngoại hình để chiếm ưu thế. Động tác nũng nịu đáng yêu này từng vô số lần khiến người khác sập bẫy, đến khi chết trong tay cô vẫn không tin một gương mặt vô hại như vậy lại có thể ra tay tàn nhẫn.
Tất nhiên, bây giờ Tô Nại không định giết anh, cô chỉ muốn nghiên cứu hình thú của anh thôi.
"...Được." Minh Thương quả nhiên không chịu nổi, mặt đỏ tai nóng, biến thành hình thú.
Trong chớp mắt, một thân sói bạc khổng lồ phủ lông mượt lấp kín nửa chiếc sofa năm chỗ, ngoan ngoãn nằm bên cạnh cô, ánh mắt dè dặt nhìn chằm chằm, lo sợ cô ghét bỏ, lại cẩn thận lấy mũi cọ nhẹ lòng bàn tay cô, toàn thân toát lên vẻ lấy lòng.
Tô Nại ngạc nhiên nhìn hình thú của anh.
To như vậy sao?
Còn lớn hơn con báo đen kia hẳn một vòng.
Cô không biết rằng con báo đen kia vẫn chưa trưởng thành. Nếu so sánh, Hắc báo trưởng thành và Bắc xám lang kích cỡ hầu như ngang nhau.
Cô thốt lên, tay đưa lên chạm vào bộ lông bạc xám dày mượt của anh.
Cảm giác mềm mại trơn mịn, dù có lớp lông dày che phủ, vẫn rõ ràng nhận ra cơ bắp săn chắc ẩn bên dưới.
Để tránh lộ quá rõ ý định nghiên cứu, Tô Nại giả vờ vuốt thuận theo lông cho anh thả lỏng, sau đó mới bắt đầu quan sát kỹ.
Sống mũi sói rộng, nanh sắc bén dài chẳng kém gì nanh hổ ở thế giới cũ của cô. Mắt là màu bạc xám băng lạnh, đôi tai dựng thẳng nhạy bén, bờ ngực vững chãi, lông gáy xù ra, cơ bắp rắn chắc đáng sợ, bàn vuốt to gấp đôi bàn tay cô, chiếc đuôi dài và khỏe, chỉ cần chạm vào cũng cảm nhận rõ sức mạnh.
Rõ ràng, đây là một vị vua sói. Thật khó tưởng tượng nếu lao vào chiến đấu, sức mạnh ấy sẽ khủng khiếp đến mức nào.
Trong tình huống không có vũ khí, e rằng cô cũng phải né tránh mũi nhọn ấy. Ý thức được sức mạnh tiềm ẩn trong cơ thể này, sắc mặt Tô Nại dần trở nên nghiêm túc.
Nếu số lượng thú nhân giống Minh Thương ở thế giới này không ít, thì nơi đây nguy hiểm hơn nhiều so với dự đoán của cô.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/tieu-giong-cai-la-van-nhan-me-nuoi-mot-long-xu&chuong=8]
Cô phải định nghĩa lại sức mạnh chiến đấu của nam thú nơi này.
Trên sofa, Minh Thương đang ra sức kìm chế hồi hộp, trong lòng vừa vui vừa xấu hổ.
Vui vì anh phát hiện Tô Nại thực sự không sợ anh, còn dịu dàng vuốt ve. Sự dịu dàng ấy khiến anh gần như muốn đắm chìm.
Xấu hổ vì cô chạm quá kỹ, như đang nghiên cứu một báu vật tuyệt thế. Tai, đuôi, sau gáy... đều là những chỗ vô cùng nhạy cảm của thú nhân, vậy mà cô cứ lưu luyến chạm mãi, khiến thân thể anh dần mất kiểm soát, dấu hiệu động dục mới vừa lắng hôm qua lại âm ỉ trỗi dậy.
Nhận ra điều này, anh càng thêm lúng túng, tim đập nhanh không kìm được. May mà lúc này anh đang trong hình thú, Tô Nại không nhìn thấy mặt anh đỏ bừng, nếu không, hình tượng của anh chắc tan nát.
Anh vừa nghĩ vậy thì bất chợt, chân sau bị cô vạch ra. Minh Thương toàn thân run lên, sững sờ nhìn thiếu nữ đang xoa bụng anh, vội vàng dùng đuôi che chỗ đặc biệt.
Nhưng che chắn chẳng ăn thua, Tô Nại thẳng thừng gạt đuôi anh ra, nhìn thoáng qua vật tượng trưng của giống đực.
Sói bạc gần như bật dậy ngay tức khắc!
Trong đầu như nổ tung, anh vội vàng quấn đuôi lại che đi phần đã có phản ứng, giọng khàn khàn run rẩy thốt: "Em... em đừng... đừng chạm vào đó... bẩn..."
Tô Nại lúc này mới hoàn hồn, có chút hối hận.
Vừa rồi cô chỉ mải nghiên cứu thân thể thú khổng lồ đặc biệt này, quên mất đó là một sinh vật sống, may mà chưa để lộ mục đích thật sự.
Cô khéo léo xoa đầu anh, mỉm cười yêu thích: "Xin lỗi nhé, tại anh đáng yêu quá, oai phong thế này, tôi chỉ muốn nhìn khắp nơi thôi."
Tình cảm này không phải giả vờ.
Thử hỏi có ai không thích một con thú khổng lồ vừa lông xù vừa bá khí, lại còn ngoan ngoãn hiền lành với mình chứ?
Căng thẳng của sói bạc vơi đi, dò xét nhìn cô: "Thật sao? Em thật sự thích hình thú của tôi?"
Tô Nại dụi má vào lưng lông mềm: "Dĩ nhiên rồi! Anh vừa to vừa mềm, ôm ngủ chắc hạnh phúc lắm, có cô gái nào lại không thích chứ?"
Ôm ngủ?
Như thế sao được, họ đâu phải bạn lữ, làm sao có thể ngủ chung?
Nhưng... cô có thể sẽ bằng lòng trở thành bạn lữ của anh không?
...Minh Thương cảm thấy bản thân sắp bị cô trêu đến phát điên.
Trái tim ngứa ngáy như có mèo cào, nhịp đập không hề ngừng lại.
Anh chưa bao giờ nghĩ một người đã 34 tuổi như mình còn có thể ngượng ngùng e thẹn như chàng trai mới lớn.
Không, có lẽ anh chưa từng nghĩ sẽ động tình.
Anh hoàn toàn không thể kháng cự được cô. Ngày trước, anh từng khinh thường những na cam tâm quỳ gối trước giống cái. Thế nhưng bây giờ, anh lại hận không thể phủ phục dưới chân cô, làm một con chó trung thành vẫy đuôi, khẩn cầu cô thương xót!
Tô Nại -- nữ thú nơi tim anh.
Nếu có thể ở cạnh cô, anh nguyện dâng hết lòng trung thành và máu thịt, lấy thân che chở cô khỏi tử thần, thậm chí dâng cả linh hồn, đời đời kiếp kiếp làm nô lệ của cô, chỉ cầu một chút chú ý từ cô.
Tình yêu ập đến dữ dội đến mức Minh Thương không biết làm sao. Anh hiểu rằng nếu thổ lộ quá sớm, cô chắc chắn sẽ bị dọa sợ, cũng sẽ không tin.
Anh hít sâu, kìm nén tình cảm dâng trào, ngoan ngoãn đặt chiếc đầu sói khổng lồ lên vai cô, mắt khép lại, như thể đây là một cái ôm đầy dịu dàng.
Mà cùng lúc đó, tin tức về một nữ thú cấp 4S chấn động khắp Đế quốc, chỉ trong chốc lát đã lan truyền khắp nơi.
Trang chính phủ trên Tinh Não bị vô số bình luận từ các nam thú tràn vào, suýt thì nổ tung!
[Giống cái cấp SSSS?! Đùa gì vậy? Tôi không đếm nhầm đấy chứ? 4S cơ à?!]
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận