Lúc này Á Âu phát hiện ra cô, gương mặt nghiêm túc lập tức phủ lên một tầng giận dữ:
"Cô qua đây làm gì! Đi chỗ khác, đừng có làm phiền tôi!"
Dù đã là một lão già, ông ta cũng phải thừa nhận nữ thú cấp 4S này thật sự xinh đẹp, thân thiện. Nhưng điều đó không có nghĩa là khi ông đang nghiên cứu, cô có thể xen vào!
Nữ thú dù có cao quý đến mấy cũng không quý bằng nghiên cứu của ông! Ông đã cắm đầu nghiên cứu công thức trong sách nấu ăn cổ nhân loại để lại bao nhiêu năm nay, đó là một công trình thiêng liêng, tuyệt đối không cho phép kẻ nào quấy rầy!
Trước sự cáu gắt của ông ta, Tô Nại chẳng hề tức giận, chỉ nhún vai:
"Được thôi."
Trước khi đi, cô liếc thêm một cái, thấy Á Âu sau khi xào xong cà chua liền chuẩn bị bước tiếp theo. Cô nhịn không được nhắc nhở:
"Nhưng mà này, cà chua xào không nên cho sữa với ớt xanh nấu chung đâu, vị chắc chắn khó ăn lắm. Dĩ nhiên, khẩu vị mỗi người mỗi khác, ông thích thì cứ nấu, tôi không có ý kiến gì với món ăn của ông."
Á Âu trừng mắt, râu ria phập phồng:
"Cô nhóc nữ thú này thì biết gì! Nói năng ngông cuồng! Đây là công thức kinh điển của ẩm thực cổ nhân loại đó!"
Tô Nại: ???
Công thức kinh điển kiểu gì kỳ dị thế này?
Lẽ nào là vượn người thời viễn cổ để lại?
Nghĩ đến chuyện món ăn này lát nữa là nấu cho mình ăn, cô vẫn dịu giọng:
"Thật ra... có khi nào thứ cổ nhân loại để lại chưa chắc đã đáng tin không?"
Ít nhất, cà chua + sữa + ớt xanh, rồi còn cho cả đường với giấm như ông vừa làm... cái này cô ăn xong chắc đi ngoài mất.
"Cô dám nói tinh hoa cổ nhân loại không đáng tin à!"
Cả đời nghiên cứu bị phủ nhận, tính cố chấp của Viện sĩ Á Âu bùng nổ, ông đập bàn "rầm" một cái, rút ra một quyển sách giấy cũ nát, lật đến một trang, phẫn nộ chỉ vào đó:
"Cô nhìn rõ đi! Đây là một trong những món ăn kinh điển nhất của cổ nhân loại! Cô biết ta phải thử nghiệm bao nhiêu giống rau quả mới nghiên cứu ra nó không?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/tieu-giong-cai-la-van-nhan-me-nuoi-mot-long-xu&chuong=17]
Nữ thú vô lễ này!"
Tô Nại liếc qua. Quyển sách này không biết trải qua bao nhiêu năm tháng, chữ đã nhòe mờ không nhận ra, hình minh họa cũng bạc màu, cũ kỹ rách nát. Nhưng nhìn kỹ... hình như đó là cà chua xào trứng.
Khóe miệng cô giật giật, lật thêm một trang khác, thấy đó là canh sườn hầm bắp ngô, chữ cũng mờ nhòe.
Á Âu vội vàng gạt tay cô ra:
"Đừng động vào! Đây là cổ tịch quý giá còn sót lại!"
Tô Nại: ...
Cà chua xào trứng + canh sườn bắp = bảo vật cổ tịch?
Cô thật sự lười tranh cãi, vốn nghĩ Minh Thương sẽ thuê chuyên gia dinh dưỡng, nên mấy ngày qua ráng nhịn. Ai ngờ vị "chuyên gia" này còn không đáng tin hơn cô tưởng.
"Thế này nhé, nếu tôi nấu ra một món giống hình trong sách hơn món ông làm, thì ông phải đồng ý với tôi một điều kiện, được chứ?"
Á Âu hừ lạnh, mặt đầy khinh bỉ.
Ông đường đường là người nghiên cứu ẩm thực cổ nhân loại cả đời, sao có thể đi so với một nữ thú yếu ớt chứ?
Tô Nại khẽ cười:
"Tôi là nữ thú cấp 4S, nếu tôi nhớ không nhầm thì, tôi có quyền ngang hàng với mọi nam thú, đúng không?"
Á Âu khựng lại.
Không chỉ ngang hàng, mà 4S còn có quyền đè bẹp tất cả nam thú về địa vị. Dù ông có tuổi tác đi chăng nữa, trước mặt cô cũng chẳng có tư cách kiêu căng.
Ông ta hừ một tiếng, cẩn thận bày món "cà chua sữa trộn ớt xanh" của mình ra đĩa:
"Được thôi, nếu cô không biết lượng sức thì cứ làm đi! Nhưng tôi nhắc cho biết, quy tắc của ngành nghiên cứu ẩm thực cổ nhân loại là: món cô nấu ra, bất kể thế nào, đều phải tự mình ăn hết!"
Chính vì thế mà học trò của ông ta, thuở đầu học tập thường xuyên đau bụng, chảy máu mũi, thậm chí nổi mẩn đầy người. Chỉ sợ lát nữa cô gái này khóc thảm!
Tô Nại bật cười:
"Yên tâm, tôi chắc chắn sẽ ăn hết."
Không ăn món mình nấu, chẳng lẽ ăn cái món "cà chua sữa ớt xanh" kia sao?
Cô lập tức đặt đơn mua nguyên liệu trên tinh não. Thế giới này giao hàng cực nhanh. Á Âu đã chuẩn bị sẵn cà chua, cô mua thêm trứng gà, hành lá, còn tiện tay order ít thịt, cô đúng là đang thèm canh sườn.
Minh Thương thấy cô vào bếp, liền đi theo, liếc qua sắc mặt khó chịu của Á Âu, lập tức đứng chắn bên cạnh Tô Nại, trầm giọng:
"Viện sĩ Á Âu, Tô Nại thân thể yếu ớt, cô ấy không thể vào bếp được."
Á Âu tức sôi máu:
"Là chính nữ thú của ngươi muốn so tài với tôi! Còn bảo món của tôi không ăn được! Tôi là viện sĩ nghiên cứu ẩm thực cổ nhân loại đó! Bao nhiêu loại dung dịch dinh dưỡng các người uống đều do tôi nghiên cứu ra, thế mà cô ta dám nói món tôi nấu không ăn được!"
Tô Nại vừa rửa rau vừa bật cười.
À, ra dinh dưỡng lỏng là ông ta điều chế.
Không thể phủ nhận, xét về thành phần dinh dưỡng thì đúng là cao, có điều hương vị thì... thôi khỏi bàn.
Minh Thương vội vàng tìm cớ cho cô:
"Tô Nại, để anh giúp em. Hồi còn đi học, anh cũng từng học qua môn ẩm thực cổ nhân loại..."
Anh còn chưa nói hết thì nghẹn lại. Con dao trong tay Tô Nại "xoẹt xoẹt" lia lịa, tốc độ nhanh đến nỗi anh nhìn mà tim đập thình thịch, chỉ sợ cô lỡ cắt vào tay.
Anh không hề biết, dao pháp của Tô Nại là tuyệt kỹ -- cho dù thái rau hay chém người, chưa từng có chuyện làm mình bị thương.
Á Âu vốn mặt mày cau có, giờ lại vô thức trố mắt.
Quái lạ, cô không hề dùng thước đo, thế mà từng miếng cà chua lại đều tăm tắp!
Hừ, nhưng biết thái rau không đồng nghĩa biết nấu ăn. Nấu ăn là cả một môn khoa học lớn!
"Xì xèo--" trứng được đánh đều, tráng mỏng trong chảo.
Cà chua đổ vào, đảo nhanh.
Nước sốt đỏ tươi sôi sùng sục, mùi thơm lập tức tràn ngập khắp bếp.
Á Âu không nhịn được, lén sáp lại gần cái chảo, mũi hít hít không ngừng.
Mùi hương này...?
Ông ta nghĩ mãi không thông.
Rõ ràng thất bại mới phải là: khét lẹt, đen xì, xấu xí, hôi hám. Đó mới là món ăn nghiên cứu lỗi.
Thế mà chảo này không chỉ dậy hương nức mũi, màu sắc còn đẹp tự nhiên, không chút giả tạo. Bao nhiêu năm qua ông dùng đủ loại phẩm màu cũng chẳng làm ra màu đẹp thế này! Huống chi ông vừa nhìn, cô ấy hoàn toàn không hề thêm phụ gia gì!
Tắt bếp, dọn ra đĩa, rắc hành lá.
Một đĩa cà chua xào trứng chuẩn vị, đỏ vàng bóng bẩy, thơm phức, được đặt trước mặt Á Âu.
Tô Nại nghiêng đầu, mỉm cười:
"Viện sĩ Á Âu, hay là ông thử so sánh đi, xem món này giống trong hình hơn hay món của ông giống hơn?"
Một câu nói như đánh thức người trong mộng.
Á Âu hấp tấp lấy sách cổ ra, cúi rạp lưng, ngón tay run run đối chiếu hình với món ăn trước mặt.
Giống! Quá giống!
Thì ra những mảng mờ mờ trong hình không phải sữa đông mà là trứng xào!
Thì ra những chấm xanh trong hình không phải ớt mà là hành lá!
Đôi mắt già nua bỗng lóe sáng, cơn giận dữ biến mất sạch. Ông vội vã lau tay vào áo, rồi có chút ngượng ngùng nở nụ cười, giọng chờ mong:
"Nữ thú Tô Nại, tôi... tôi có thể nếm thử thành quả nghiên cứu của cô không?"
Tô Nại mỉm cười:
"Đương nhiên."
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận