Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Tiểu Giống Cái Là Vạn Nhân Mê, Nuôi Một Ổ Lông Xù

Chương 25: Sức hấp dẫn của nữ thú đỉnh cấp

Ngày cập nhật : 2025-09-18 21:15:36

Trong áp lực đáng sợ từ Lý Thâm, trong lồng ngực Tô Nại cũng bùng lên một ngọn lửa giận. Hai cổ tay bị còng của cô khẽ dùng sức.
Chỉ là cái còng nhỏ bé này hoàn toàn không thể trói buộc cô. Trong không gian trên cổ tay cô còn giấu đầy đủ vũ khí nóng. Cái tên Lý Thâm này đúng là tự tìm đường chết. Đã dám coi thường cảnh cáo của cô, vậy thì cứ để hắn đi chết đi!
Nam thú cấp 3S thì sao? Dưới pháo hạng nặng, vạn vật đều bình đẳng!
Ngay lúc chiếc còng vô thanh vô tức căng chặt, sắp chịu không nổi chuẩn bị bị bẻ gãy, thì một mảng ký ức bất ngờ ùa tới.
Động tác của Tô Nại chợt dừng lại.
Đây là… ký ức thời thơ ấu của cô trong thế giới ABO.
Từ khi trở nên thật sự mạnh mẽ, cô chưa bao giờ mơ thấy những ký ức này nữa.
Trong lòng cô lóe lên một tia nghi hoặc. Tại sao ký ức này lại đột ngột xuất hiện? Cơ thể như đang theo bản năng nhắc nhở cô rằng: không nên làm vậy.
Cơn giận dữ trong cô buộc phải nguội xuống. Tô Nại bình tĩnh nhìn Lý Thâm:
“Đừng ép tôi làm những chuyện tôi không muốn. Nếu không, sẽ có người phải chết.”
Đây là lời cảnh cáo cuối cùng.
Lý Thâm nhẫn nhịn cơn đau, đứng dậy, sắc mặt trở nên khó coi.
Với tư duy của một nam thú sống giữa tinh tế, hắn hiển nhiên không thể hiểu được ý nghĩa thật sự trong lời của cô. Hắn đã quen nghĩ rằng nữ thú là yếu đuối, không thể tự sinh tồn, cũng chẳng có khả năng tự bảo vệ mình.
Cho dù trước đó Tô Nại từng dùng kim tiêm hạ gục hắn, trong mắt hắn đó cũng chỉ là trò may mắn đánh úp khi hắn không đề phòng, chứ chẳng coi ra gì.
Thế nên, hắn hiểu lầm ngay:
“Em… em dám lấy tính mạng mình ra uy hiếp tôi?”
Tô Nại: “……”
Cô… muốn chết á? Không, cô chỉ định để người khác chết thôi.
Nếu không phải vì đoạn ký ức đó xen ngang, thì giờ này hắn dù không thành tro cũng phải cụt tay gãy chân rồi.
Nhưng sự im lặng của cô rất tự nhiên bị Lý Thâm xem như là sự thừa nhận ngang ngạnh. Trong cặp mắt đen hẹp dài kia lóe lên đủ loại cảm xúc: tức giận, áp bức, kiêng kỵ… Hắn muốn lao tới bóp cằm cô, muốn chất vấn xem dựa vào đâu mà cô dám dùng mạng mình để uy hiếp hắn – chẳng qua cô chỉ là một món đồ hắn cướp được thôi!
Đáng tiếc, mấy lần hắn siết chặt bàn tay, rốt cuộc vẫn không dám bước lên nửa bước.
Vẻ kiên quyết khi cô cảnh cáo hắn khiến hắn sợ thật. Hắn lo cô sẽ thực sự dám liều chết ngay trước mặt hắn.
Vài nhịp thở sau, khuôn mặt hắn lạnh lùng, âm u, ra lệnh cho thuộc hạ:
“Nhốt lại. Trông chừng cho kỹ.”
“Vâng.” Thuộc hạ thầm thở phào.
May mà nữ thú này thông minh, biết dùng tính mạng ra uy hiếp. Chỉ riêng chuyện để cho thành chủ nhượng bộ đã chẳng dễ dàng gì rồi. Trước nay có ai từng thấy thành chủ chịu nhún nhường chưa?
Không hổ là nữ thú cấp 4S. Thật có sức hấp dẫn.
Sau đó, Tô Nại bị nhốt trong con tàu. Đó là một căn phòng nhỏ vốn đã chuẩn bị sẵn cho cô. Diện tích không lớn, nhưng bày biện khá tốt. Thành chủ cũng không định ngược đãi cô – dù gì cô cũng là nữ thú quý giá. Trên giường trải đệm và chăn rất mềm. Nhưng vì lo cô tự sát, nên hắn vẫn trói chặt cả tay lẫn chân cô lại, còn đặc biệt sắp xếp người thay ca canh giữ ngoài cửa suốt ngày đêm, thỉnh thoảng còn vào kiểm tra tình trạng.
Một ngày trôi qua.
Thuộc hạ lo lắng tới tìm Lý Thâm:
“Thành chủ, nữ thú kia không chịu uống dịch dinh dưỡng. Từ hôm qua bị nhốt tới giờ vẫn chỉ ngủ li bì. Ngài xem… có nên tự mình đi dỗ không?”
Nam thú đi dỗ nữ thú mình thích, vốn là chuyện thường. Nhưng với thành chủ nhà hắn, ai biết có làm được không, nên thuộc hạ chỉ dám dè dặt thăm dò.
Lý Thâm đang xử lý sổ sách giao dịch của thành phố ngầm, nhưng cả ngày nay hắn vẫn chưa lật qua nổi một trang. Nghe báo cáo, hắn chẳng buồn ngẩng đầu:
“Đưa cho cô ta ấy loại hương vị hơn. Ngoài ra, đi bắt cái gã nghiên cứu ẩm thực cổ Á Âu về đây.”
Tô Nại thích ăn món ăn cổ của nhân loại. Hắn từng nghe được khi nghe trộm, dù hơi mơ hồ.
Giờ cô không chịu ăn, rõ ràng là đang hờn dỗi. Nhưng hắn thì tuyệt đối sẽ không thả cô đi.
Một ngày không ăn, chẳng lẽ ngày thứ hai vẫn chịu đói được sao?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/tieu-giong-cai-la-van-nhan-me-nuoi-mot-long-xu&chuong=25]

Một nữ thú được nuông chiều từ nhỏ, thì có thể chịu đựng được bao lâu?
Trong căn phòng nhỏ.
Tô Nại chìm vào giấc ngủ sâu, ý thức như quay về thời thơ ấu trong thế giới ABO.
——
Hồi nhỏ, cô lớn lên trong cô nhi viện.
Bóng dáng trong suốt mờ ảo của cô đứng trong viện, nhìn thấy chính mình thuở nhỏ. Vì tính cách alpha bẩm sinh độc lập, từ nhỏ cô đã không thể hoà đồng với đám trẻ khác. Nhưng do thiên phú quá mạnh, lũ trẻ cũng kiêng kỵ cô.
Cho đến một ngày, bé Tô Nại cứu một cô bé bị “trẻ đầu đàn” bắt nạt.
Cô nhìn thấy rõ ánh mắt độc ác của đứa đầu đàn khi bỏ đi, hung hăng liếc nhìn cô bé Tô Nại.
Cảnh tượng chuyển đổi.
Cô bé Tô Nại bị đẩy vào ao nước hôi thối, cổ bị bóp chặt đến nghẹt thở, rồi lại bị buông ra. Vừa mới kịp hít thở thì lập tức bị ấn xuống nước lần nữa.
Lũ trẻ xung quanh cười ha hả.
Chúng cùng nhau đánh lén cô.
Năng lực của cô bé Tô Nại mạnh nhất ở đây, nhưng vì đều lớn lên trong cô nhi viện, chúng quá quen với cách ra tay của cô, nên dù cô mạnh đến đâu thì vẫn chỉ là một đứa trẻ. Dám không theo bầy à? Dám chống đối bọn tao à? Hừ, đáng đời!
Nước hôi sặc vào mũi, vào miệng, nghẹt thở, buồn nôn… Dạ dày đầy mùi tanh nồng. Cô khao khát thở, muốn phản kháng, nhưng bọn chúng chẳng cho lấy một cơ hội!
Khuôn mặt Tô Nại trong hiện tại lạnh như băng, cô muốn ra tay cứu lấy bản thân lúc nhỏ, nhưng lại hụt không khí.
Đây chỉ là ký ức, chỉ là giấc mơ.
Cô chỉ có thể đứng nhìn.
Những đòn hành hạ này chẳng qua chỉ là phần nổi của tảng băng năm đó. Suốt hai năm sau đó, cô liên tục bị vây đánh, bị sỉ nhục. Ngày nào cũng phải bò ra từ ngưỡng cửa tử thần, rồi hôm sau lại bị kéo vào địa ngục một lần nữa!
Chính vì vậy, nhiều năm sau, dù có mạnh mẽ đến đâu, cô cũng luôn theo thói quen che giấu. Một khi ra tay giết người thì tất phải diệt khẩu, để giữ vỏ bọc yếu mềm, dễ thương, làm nền cho lần hành động sau.
Trong hư vô, một giọng nam lạnh nhạt vang lên:
[Cô đã rất mạnh rồi, vẫn còn bị những ký ức này quấy nhiễu sao?]
Đó là giọng của hệ thống.
Tô Nại lạnh lùng nhìn cô bé đang bị dìm đi dìm lại trong ao nước, im lặng rất lâu, rồi nói:
“Tôi tưởng rằng tôi đã không còn bị ám ảnh nữa.”
Sự thật là, phần lớn những đứa từng bắt nạt cô hồi nhỏ, sau này lớn lên đều bị chính tay cô giết. Người đã độc ác từ thuở bé thì lớn lên tất nhiên cũng sẽ bước vào con đường tội ác.
Xử lý hết chúng xong, cô đã rất lâu không còn nhớ lại chuyện này nữa.
Nhưng hôm nay, ở bên cạnh Lý Thâm, có lẽ vì môi trường mới quá xa lạ khiến cô quá cảnh giác, nên tiềm thức đã kéo đoạn ký ức kia ra để cảnh báo: không được.
Hệ thống nói:
[Cô nên tháo gỡ khúc mắc này. Nếu không, nó sẽ thỉnh thoảng quấy nhiễu lúc cô ra tay. Thế giới này rất nguy hiểm, nếu trong chiến đấu mà tâm lý bị ảnh hưởng, chỉ cần cô do dự một giây thôi, mạng sống đã có thể mất rồi.]
Tô Nại cúi mắt:
“Tôi nên làm thế nào?”
Hệ thống đáp:
[Giống như hôm nay. Lặp đi lặp lại việc kích hoạt tiềm thức tự bảo vệ, rồi chống lại nó. Cho đến một ngày nó không còn xuất hiện nữa.]
Ngừng một lát, nó lại nói:
[Lý Thâm là một đối tượng luyện tập rất tốt. Hắn có tính xâm lược mạnh, có thể khiến cô cảm thấy nguy hiểm. Nhưng đồng thời hắn lại thích cô sâu đậm, sẽ không dễ dàng làm hại cô. Cô có thể dùng hắn để mài giũa chính mình.]

Đêm thứ hai, khi Tô Nại vẫn còn mê ngủ, Lý Thâm đã trực tiếp đá cửa xông vào.
Nhìn nữ thú nhỏ nhắn đáng thương cuộn tròn trong chăn, rồi liếc sang hộp dịch dinh dưỡng chưa hề mở bên cạnh, sắc mặt hắn cực kỳ khó coi:
“Tôi đã không động vào em nữa rồi, em còn định tìm chết sao?”

Bình Luận

0 Thảo luận