Cảm giác tê dại truyền đến từ đôi tai khiến Minh Thương hoàn toàn không ngờ tới, cả người anh run rẩy vì kích thích.
Tất cả thú nhân đều không thích bất kỳ bộ phận nào mang dấu hiệu thú hình, đặc biệt là giống cái. Các cô ấy cực kỳ chán ghét, khinh thường khi thấy thú hình của nam thú, bởi lẽ một khi thú hình xuất hiện, thì hoặc là chiến đấu, hoặc là mất kiểm soát, hoặc là tử vong. Bất kể trường hợp nào, thú hình đều tượng trưng cho sự thô bạo và điềm xấu.
Vậy mà cô lại chẳng chê bai, còn sờ vào tai sói của anh, lại nói... đáng yêu!
Minh Thương cố gắng nhìn ra trêu chọc hay giễu cợt trên gương mặt cô, nhưng một loại chiếm hữu cuồng loạn gào thét trong lòng, khiến anh chẳng thể tập trung vào điều gì khác. Hơi thở dồn dập, cơ thể theo bản năng muốn đến gần, muốn hít sâu hương thơm mơ hồ đang len lỏi trong không khí. Nhưng lý trí gào thét bắt anh phải dừng lại, không được để ý nghĩ nguy hiểm ấy lấn át.
Anh đành cố nén, lùi về phía sau:
"Ngài... ngài tránh xa tôi một chút... tôi sẽ... làm tổn thương ngài mất!"
Tô Nại lại ghé sát cổ anh. Theo dữ liệu trước khi xuyên đến, đây là thế giới dị tính luyến, gần như không có đồng tính bạn đời. Trên người anh lại hoàn toàn không có mùi của nữ thú khác.
Khứu giác cô cực kỳ nhạy bén -- chỉ cần trong nửa năm gần đây anh từng tiếp xúc thân mật với nữ thú, cô đều nhận ra. Nhưng không, một chút cũng không. Điều đó chứng minh: người đàn ông thú nhân trước mặt là độc thân và cực kỳ sạch sẽ.
Tuyệt vời. Cô vốn thích đàn ông sạch sẽ, mà dáng vẻ anh lại đúng gu của cô.
Cơ bắp rắn chắc, dáng người cao lớn đầy khí thế, ngũ quan khắc sâu cứng cỏi như một quân nhân. Lúc này, gương mặt anh ửng đỏ, hơi thở gấp gáp vì phát tình. Trong mắt Tô Nại, toàn thân anh tỏa ra một loại mâu thuẫn hấp dẫn c.h.e.c người.
Rất tốt.
Trong thế giới ABO, khi thi hành nhiệm vụ, cô từng nhiều lần thấy đồng đội phát tình mà không có thuốc ức chế. Lúc đó, một đồng đội khác sẽ giúp giải quyết, bởi nếu không, mùi pheromone sẽ dẫn dụ kẻ địch, vô cùng nguy hiểm.
Cô chưa từng tự mình thử giúp ai, nhưng cũng không ngại làm việc thiện, vừa giúp anh, vừa tiện nghiên cứu cấu tạo cơ thể, biết đâu liên quan đến tuổi thọ loài thú nhân.
Nhìn người đàn ông đang cứng ngắc vì cô áp sát, Tô Nại cong môi cười ngây thơ, đặt tay lên người anh, giọng dịu dàng:
"Thú nhân đáng yêu, anh có cần tôi giúp không?"
Ánh mắt cô lướt đến cái đuôi xù phía sau đang không ngừng muốn vẫy về phía mình, nụ cười càng ngọt ngào.
Minh Thương lập tức nhận ra tay cô đang chạm ở đâu, kinh hãi nhìn chằm chằm.
Bộ phận kia của anh nhục nhã mà căng lớn, phồng đến mức đáng sợ. Anh nghẹn lại một tiếng:
"Không... ngài đừng... ưm..."
Cô gái yếu ớt, trong sáng trước mặt, sao lại có thể dùng khuôn mặt ngoan ngoãn ấy mà làm chuyện táo bạo thế này?
Xấu hổ. Kháng cự. Mong chờ. Kích thích xa lạ.
Sự tự chế mà anh luôn tự hào nay rạn nứt từng tấc trong tay cô!
Tim anh đập cuồng loạn, m.a.u huyết sôi trào!
Theo lẽ thường, nữ thú khác sẽ sợ hãi, ghê tởm nam thú phát tình, bởi khi đó họ cực kỳ thô bạo, chẳng còn biết thương hoa tiếc ngọc. Trải nghiệm giao phối với nam thú phát tình vốn chẳng dễ chịu. Vì thế, nhiều nữ thú sẽ chủ động an ủi bạn đời trước khi kỳ phát tình đến.
Thế nhưng cô gái cao quý xa lạ này không những không sợ, mà còn... Tại sao?
Lý trí nhanh chóng bị nuốt trọn.
Dưới sợi xích căng chặt, anh hoàn toàn không có kinh nghiệm gì, chỉ có thể thuận theo bản năng. Cơ bắp căng cứng, hơi thở gấp gáp. Hương thơm từ người cô vừa dụ hoặc vừa kiềm chế anh, khiến phát tình của anh kẹt lại giữa bờ vực hóa thú và chưa hóa thú, giữ ở trạng thái nửa người nửa thú. Tất cả đều nằm trong tay cô. Cảm giác mất kiểm soát này khiến anh gần như phát điên!
Anh mở to mắt nhìn, thậm chí còn cảm nhận rõ rệt quá trình cô từ vụng về đến thuần thục, bản thân như một món đồ chơi trong lòng bàn tay cô.
Một lần, hai lần, ba lần... năm lần!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/tieu-giong-cai-la-van-nhan-me-nuoi-mot-long-xu&chuong=2]
Không đủ, không đủ!
Anh không kiềm chế nổi khao khát muốn cầu xin, muốn cô cho thêm. Nhưng không thể! Anh cắn rách lưỡi, m.a.u tanh tràn khắp khoang miệng, mồ hôi rơi xuống từ vạt áo mở tung, thấm ướt lồng ngực. Đôi mắt vô định nhìn trần nhà, cố giữ chút lý trí cuối cùng để không nhào đến đè cô xuống!
Thời gian trôi đi giữa tiếng rên nặng nề và hơi thở gấp gáp.
Khí tức từ người cô dường như mang tác dụng an ủi anh.
Thật kỳ diệu, nhờ bàn tay cô mà lý trí anh quay về.
Khoảnh khắc ấy, Minh Thương chỉ muốn tự bắn một phát vào đầu mình!
Thú thần trên cao ơi, anh vừa làm cái chuyện khốn nạn gì thế này?!
Chưa từng có lúc nào anh thấy bản thân nhục nhã đến vậy.
Nhưng cơ thể lại mơ hồ có một loại khoái cảm kỳ lạ.
Anh luôn nghĩ mình tự chủ vô cùng, nghĩ mình chẳng hứng thú với chuyện ấy. Nhưng rốt cuộc... anh lại thả lỏng đến mức vô sỉ như vậy, mặc cho cô tùy ý.
Rõ ràng, chỉ cần anh muốn, hoàn toàn có thể ngăn lại. Nhưng...
Khuôn mặt ngây thơ của Tô Nại ghé sát, đôi mắt đen long lanh chớp chớp:
"Thú nhân ơi, tôi đói rồi, ở đây có gì ăn không?"
Một ánh mắt ấy thôi, khiến nhịp tim anh lại nổ tung, dục vọng vừa yên lại trỗi dậy! Anh vội quay đầu đi, mím môi, dồn sức ở cổ tay. Cơ bắp cuồn cuộn, gân xanh nổi lên, xích sắt căng ra, cuối cùng "choang!" một tiếng -- bị bứt đứt.
Anh lấy chìa khóa tháo còng sắt, đứng dậy.
Đúng lúc Tô Nại nghĩ mình lỡ quá đáng, thì anh từ bếp quay về, đưa cho cô mấy ống nhỏ, không dám nhìn, giọng khàn khàn:
"Xin lỗi, hiện giờ chỉ còn vài loại dinh dưỡng dịch này. Ngài xem có thích không, hôm nay phòng đã khóa c.h.e.c, không ra ngoài được, chắc ngài phải tạm chấp nhận một chút."
Tô Nại nhận lấy, tò mò quan sát bao bì lạ lẫm, mở ra nếm thử một chút.
Để tiện cho việc công tác ở thế giới này, trước khi xuyên, Viện Khoa học đã cấy vào đầu lưỡi và cổ tay cô hệ thống vi mô: một bộ kiểm tra thành phần, một bộ không gian lưu trữ.
Ngay khi vị đắng chạm lưỡi, trong đầu vang lên giọng hệ thống nam lạnh lẽo, chỉ mình cô nghe được:
[Đang phân tích----]
[Phân tích hoàn tất: thành phần dinh dưỡng cao, đáp ứng nhu cầu cơ thể, không độc tính. Đã hủy bỏ chế độ lọc độc. Có thể sử dụng. Không phát hiện tác dụng kéo dài tuổi thọ.]
Cô ngửa đầu uống cạn.
Ừm... no bụng thật, vị như nước trái cây, đắng trước ngọt sau. Nhưng với người quen ăn thức ăn như cô, chỉ uống thế này vẫn thấy thiếu.
Thôi kệ, anh đã nói chỉ có những thứ này, cô cũng không ép. Trải qua đủ loại môi trường sinh tồn, chuyện này chẳng là gì. Coi như ăn "bánh quy nén dạng lỏng" vậy, nhịn một chút cũng ổn.
Cảm giác no rồi, Tô Nại mệt mỏi dụi mắt.
Có lẽ do chưa quen thủy thổ nơi này, cũng có thể do ở trong máy xuyên quá lâu, cơ thể cô giờ cực kỳ yếu. Vừa rồi còn "lao lực", sức lực chẳng còn bao nhiêu.
Cô tạm thời kết luận: Thú nhân này không có ác ý, căn phòng lại bị phong kín, tương đối an toàn.
Cô mềm nhũn ngả xuống sofa, chỉ hai giây sau đã chìm vào giấc ngủ, hơi thở dần đều.
Minh Thương nhìn cô, lòng rối bời.
Nam thú phát tình phải có thành phần dịch thể của nữ thú mới xoa dịu được. Chưa từng nghe nói có nữ thú nào chỉ dùng tay đã có thể giải quyết!
Hơn nữa, khí tức trên người cô quá mê hoặc, khiến anh không cách nào kiềm chế. Phải biết rằng, ngay cả nữ thú đỉnh cấp cũng chưa từng khiến anh mất khống chế như thế.
Cô... dường như, có gì đó rất đặc biệt.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận