Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Tiểu Giống Cái Là Vạn Nhân Mê, Nuôi Một Ổ Lông Xù

Chương 50: Lao vào vòng tay

Ngày cập nhật : 2025-10-03 13:52:50
Từng ngụm từng ngụm, Tô Nại uống hết chén nước đường gừng mà Hạ Vị Minh đưa cho.

Không chỉ vậy, cô còn nằm luôn lên giường của hắn, đắp chăn của hắn.

Chậc.

Người này đúng là thay đổi nhanh thật, biết cô là nữ thú rồi, cả con người cũng thành hai mặt, chuyển đổi trơn tru đến vậy.

Nhìn hắn nghiêm mặt, cẩn thận cầm muỗng, đợi nước nguội bớt rồi mới đút đến bên môi cô, thấy cô nuốt xuống mới thản nhiên nói:

“Công tước đại nhân chẳng phải rất bảo thủ sao, sao lại để tôi nằm giường của anh? Giường của nam thú chưa kết hôn, nữ thú có thể nằm à?”

Động tác múc nước của Hạ Vị Minh dừng lại một chút, rồi tiếp tục. Đưa muỗng đến môi cô, nhìn cô nuốt vào, mới bình tĩnh đáp:

“Hôm nay tôi mới dọn đến, cái giường này còn sạch sẽ, tôi chưa nằm, nên cô có thể ngủ.”

Hắn vừa ra ngoài một chuyến, dường như lại biến về con người bình tĩnh, điềm đạm, một vị công tước hạng nhất.

Tô Nại không chịu nổi, càng muốn chọc thủng cái vẻ điềm tĩnh giả tạo đó, cố ý trêu hắn:

“Ồ, vậy tức là chỉ ngủ được hôm nay thôi hả? Hôm nay qua rồi thì không được nữa à?”

Ánh mắt Hạ Vị Minh dừng lại vài giây, rồi mới dùng giọng chín chắn nói:

“Tô Nại, tôi biết có lẽ cô thấy trêu ghẹo tôi rất thú vị. Người giám hộ của cô lại không ở đây, tinh cầu Kys cũng không thể lên mạng, cô tìm chút niềm vui ở tôi là bình thường.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/tieu-giong-cai-la-van-nhan-me-nuoi-mot-long-xu&chuong=50]

Nhưng không phải nam thú nào cũng như tôi, có thể tự kiềm chế.

Lời nói của cô đối với nam thú có sức hấp dẫn rất lớn. Vì sự an toàn sau này, xin cô đừng dễ dàng trêu chọc người khác như vậy.”

Những lời này có thể coi là khuyên nhủ tận tình.

Nhưng Tô Nại chẳng nghe vào, lại bắt ngay được điểm sơ hở, cười hỏi:

“Không được trêu người khác, tức là chỉ được trêu anh thôi à?”

Ngón tay Hạ Vị Minh khẽ siết chặt cái bát trong tay, nhưng sắc mặt không đổi:

“Nếu thật sự cô cảm thấy buồn chán, cần tìm vui trên người tôi, thì trong giới hạn không vượt qua ranh giới, tôi sẽ phối hợp với cô.”

Tô Nại nhìn lướt qua gương mặt điềm tĩnh kia, ánh mắt rơi xuống bàn tay hắn.

Bề ngoài thì bình thản, thực ra cái bát và muỗng kia sắp bị hắn bóp nát.

Cô thích thú ghé sát lại, như muốn nhìn xuyên lớp ngụy trang của hắn:

“Anh đang căng thẳng cái gì vậy?”

Môi cô dưới vành nón cong lên, nụ cười trông thì trong sáng, nhưng giọng lại mang chút ác ý:

“Công tước đại nhân, chiếm hữu của anh mạnh quá nhỉ. Nếu những nam thú khác ở tinh cầu Kys biết anh chặn cơ hội để họ tiếp xúc với nữ thú cấp 4S, anh đoán bọn họ có nổi loạn không?”

Hạ Vị Minh chậm rãi thả lỏng ngón tay:

“Bọn họ không dám.”

Trong lòng hắn nhẹ nhõm hơn một chút.

Hắn chiếm hữu thật sao?

Có lẽ đúng là có.

Lúc nãy nói vậy, thực ra cũng là muốn thử phản ứng của cô. Nếu lời “cho danh phận” trước đó không phải trò đùa, thì cô cũng sẽ không từ chối sự chiếm hữu của hắn.

May mà cô không từ chối, chỉ là vạch trần ý nhỏ mọn, rồi tiếp tục trêu hắn.

Tô Nại rõ ràng thông minh hơn những nữ thú khác rất nhiều. Hắn chưa từng nghĩ có một ngày, để giữ một nữ thú bên cạnh, bản thân lại vô thức dùng chút tiểu xảo.

Còn về việc nam thú nổi loạn… vì một nữ thú xuất sắc như vậy, đúng là có thể xảy ra.

Nhưng thì đã sao?

Nam thú mạnh mẽ vốn chẳng sợ thử thách. Ai dám vượt mặt hắn để cướp nữ thú, thì tức là khiêu khích giới hạn của hắn. Muốn chết, cứ thử.

Tô Nại tất nhiên cũng biết sự tự tin đó chỉ là chuyện nhảm nhí, cô thoải mái nhìn hắn, không vạch trần.

Sắc mặt hắn vẫn điềm tĩnh, nhưng vành tai lại nóng lên, hắn vội quay mặt đi, ho khẽ, rồi bất ngờ quay lại chủ đề trước:

“Chúng ta ở gần nhau, sau này nếu cô muốn qua đây ngủ thì cứ đến. Tôi… bình thường không nằm giường, tôi ngủ dưới đất.”

Nữ thú đều sợ cô đơn.

Sự yếu ớt khiến họ không có cảm giác an toàn, nhiều nữ thú cần có nam thú mạnh bên cạnh mới yên tâm sống.

Tô Nại đến tinh cầu Kys, luôn ở một mình trong phòng. Có lẽ cô cũng sợ. Vậy nên hắn giữ giường sạch sẽ, chờ bất cứ lúc nào cô muốn tới, cũng coi như một kiểu bảo vệ.

Trong chuyện bạn đời, một khi thú nhân đã xác định trái tim, thì sẽ dốc hết sự trung thành, kể cả tính mạng. Hắn chưa từng động lòng với ai nhiều như thế. Chỉ có cô, cho dù trước khi biết cô là nữ thú, vẫn khiến hắn khó lòng kiềm chế.

Giờ biết rồi, còn gì không rõ nữa.

Hắn không muốn kết đôi với người khác, từ chối nhiều nữ thú chủ động, luôn chờ đợi điều gì đó. Có lẽ bây giờ, đã chờ được.

Nghĩ vậy có chút bốc đồng, nhưng sự xuất sắc của Tô Nại không cho phép hắn chần chừ. Rất nhanh thôi, Minh Thương sẽ đến. Có thể cô sẽ thích kiểu nam thú trẻ trung đơn thuần như Hạ Ai hơn.

Hắn chắc chắn rằng, nếu không nhân lúc này thêm chút lửa, thì khi cô về Đế Đô, có lẽ sẽ sớm quên hắn.

Một bàn tay mát lạnh mềm mại bất ngờ nắm lấy cằm hắn, hơi dùng lực, ép hắn quay mặt lại, buộc phải đối diện cô.

Giọng Tô Nại vang lên chậm rãi dưới vành nón:

“Công tước đại nhân, kiểu bày tỏ thẹn thùng này, sẽ khiến người ta nghĩ rằng anh đang… lao vào vòng tay đó.”

Sức cô rất nhẹ, hắn chỉ cần hơi dùng lực là có thể thoát ra. Nhưng hắn không muốn.

Hạ Vị Minh để mặc cô nắm, ánh mắt đen sâu thẳm, thành kính nhìn cô:

“Cô có thể nghĩ vậy.”

Đến lượt Tô Nại khựng một chút.

Cô rút tay về, làm lơ ánh mắt thoáng u ám của hắn.

Haiz.

Ban đầu chỉ định trêu chọc một chút, xem hắn có tức giận hay không, để phân tán cơn đau bụng. Ai ngờ hắn chẳng tức, còn phản đòn lại.

Không chỉ vậy, bụng cô lại càng đau hơn.

Tô Nại khẽ “xì” một tiếng, yếu ớt rúc vào trong chăn.

So với chịu đựng từng nhát dao xoáy trong bụng, cô thà bị người ta đâm một dao còn hơn.

Thấy vậy, sắc mặt Hạ Vị Minh thay đổi:

“Đau lắm à?”

Tô Nại quay lưng, không thèm để ý.

Vô nghĩa, không đau thì có rúc thế này không? Nếu không phải vì giường mình dính bẩn, cô đã về nằm từ lâu, đâu thèm ngồi đây trêu hắn.

Ai… giá mà có cái gì phát nhiệt dán lên bụng thì tốt quá…

Nghĩ vậy thôi, mà một góc chăn bỗng bị vén lên. Trong khoảnh khắc cảnh giác, một bàn tay to phủ ấm áp lên bụng cô, không hề nhúc nhích.

Hạ Vị Minh ngồi bên giường, giọng điềm đạm nhưng có chút gượng gạo:

“Trong tài liệu có viết, làm vậy sẽ giúp bạn đời… khụ, giúp nữ thú dễ chịu hơn trong kỳ sinh lý. Xin lỗi, Tô Nại.”

Nhiệt độ của nam thú quả thật rất cao. Chỉ một bàn tay phủ lên, đã khiến cơn đau bụng dịu đi đôi chút.

“Cảm ơn.” Tô Nại dứt khoát không từ chối, còn đặt tay mình lên mu bàn tay hắn, nhắm mắt, định dùng giấc ngủ để quên đi cơn đau.

Một lúc sau, trong mơ màng, hai bàn tay nhỏ mềm lạnh vô thức đặt chồng lên tay hắn.

Ánh mắt Hạ Vị Minh tối lại, sâu như vực thẳm.

Hắn có thôi thúc muốn nắm chặt lấy, bảo vệ trong lòng bàn tay. Nhưng cuối cùng vẫn sợ làm cô tỉnh, nên kiềm lại, không nhúc nhích.

Bình Luận

0 Thảo luận