Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Tiểu Giống Cái Là Vạn Nhân Mê, Nuôi Một Ổ Lông Xù

Chương 41: Giá trị động tình

Ngày cập nhật : 2025-09-30 12:31:36
Tận mắt thấy giọt máu của mình bị Tô Nại đưa lên đầu lưỡi khẽ cuốn đi, Hạ Vị Minh sững người.

Hắn kinh ngạc nhìn chằm chằm vào cô:

“Cậu, cậu đang làm gì vậy?”

Còn chưa kịp phản ứng, vị sứ giả kia đã bước từng bước đến gần. Lưng Hạ Vị Minh lập tức cứng đờ, lông tơ dựng đứng, bị ép sát đến mức trong thoáng chốc lại không dám nhúc nhích!

Dưới vành mũ, đôi môi đỏ mọng khẽ hỏi:

“Vừa rồi, cơ thể ngài cảm thấy thế nào?”

“Cảm, cảm giác gì cơ?” Hạ Vị Minh cứng ngắc, không hiểu.

Trong đầu hắn vẫn còn đang tua chậm lại cảnh tượng khi cô dùng đầu lưỡi cuốn lấy máu nơi đầu ngón tay mình. Quá mức phạm quy.

Chết tiệt, rốt cuộc hắn sao thế này, tại sao cứ hết lần này đến lần khác lại nảy sinh phản ứng với một… “nam thú”?

Hắn cau mày, lấy tay che lại vết máu vẫn còn rỉ ra ở cánh tay, định lùi xa cô. Nhưng bàn tay kia đã chộp lấy cổ áo hắn.

“Đừng nhúc nhích.” Tô Nại lắng nghe thứ gì đó, lại một lần nữa áp sát, khoảng cách với lồng ngực hắn chưa đến mười phân.

“Thình thịch… thình thịch… thình thịch…”

Đó là tiếng tim đập mạnh mẽ, nhưng lại hỗn loạn khác thường.

Với Tô Nại, vốn là người trời sinh có ưu thế về dung mạo, loại âm hưởng này không hề xa lạ. Đó chính là phản ứng của người đang rung động.

Nghĩ đến màu đỏ căng thẳng của dòng máu khi nãy, lẽ nào… giá trị thọ mệnh còn liên quan đến mức độ động tình của hắn? Cho nên mấy nam thú bị lấy máu trước đó đều thấp là vì chúng xem cô là nam thú, không hề rung động, hay là phải gặp đúng người mới kích phát được năng lực này?

Vậy còn Minh Thương thì sao? Cũng là cấp SSS, chẳng lẽ cách cô tiếp cận chưa đúng?

Tim đập càng lúc càng loạn, Hạ Vị Minh không thể giữ bình tĩnh.

Hắn cau chặt mày, bất chấp cô ngăn cản, lùi mạnh về sau mấy bước. Vì động tác gấp gáp, mấy chiếc khuy nơi cổ áo bị kéo “rắc” một tiếng bung ra.

Cổ áo rộng mở, lộ ra bờ ngực rắn chắc cùng cơ bụng mơ hồ.

Đang muốn thử bước tiếp theo để nghiệm chứng suy đoán, Tô Nại nhướn mày đầy hứng thú.

Dù có vành mũ che, Hạ Vị Minh vẫn nhạy bén nhận ra ánh mắt cô rơi vào đâu.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/tieu-giong-cai-la-van-nhan-me-nuoi-mot-long-xu&chuong=41]

Hắn lạnh mặt, lấy tay che áo lại:

“Sứ giả, xin hãy tự trọng.”

Tô Nại bật cười:

“Công tước, ngài nói cứ như tôi đang định trêu ghẹo ngài vậy.”

Sắc mặt Hạ Vị Minh càng lạnh:

“Tôi còn có việc, không thể tiếp đãi lâu hơn.”

Hắn sải bước định rời đi. Nhưng sau lưng, giọng nói khàn khàn mơ hồ vang lên:

“Tôi thấy kết quả kiểm tra của ngài có chút vấn đề, rất đáng nghi đấy. Sau này e rằng còn phải mời công tước tự mình phối hợp thêm nhiều lần.”

Bước chân hắn khựng lại.

Đối phương cố ý nhấn mạnh hai chữ “tự mình”, ánh mắt hắn trở nên lạnh lẽo.

Hắn đã mười năm chưa từng rời Kys tinh, có thể có vấn đề gì được? Lẽ nào vị cái gọi là “nữ thú 4S” kia do hắn bắt cóc? Rõ ràng tên sứ giả này đang lợi dụng quyền hạn do đế quốc ban cho, cố tình… cố tình trêu ghẹo hắn!

Không ngờ rằng, đường đường là kẻ tung hoành sa trường bao năm, cuối cùng lại bị một “nam thú” trêu ghẹo. Hơn nữa đáng chết là, hắn còn thật sự rung động!

Quá sức hoang đường!

Ánh mắt sắc bén của Hạ Vị Minh xoáy chặt vào Tô Nại:

“Nếu sứ giả có yêu cầu, tôi dĩ nhiên sẽ phối hợp. Nhưng mong cậu hiểu rõ, một vị công tước hạng nhất không phải đối tượng mà cậu có thể tùy tiện nghi ngờ hay xử trí. Chức vị của tôi, ngay cả Nữ Hoàng cũng phải đối đãi bằng lễ. Nếu cậu làm quá, kết quả sẽ chẳng có lợi gì cho mình.”

Nói xong, hắn đập cửa rời đi.

Nụ cười hứng thú bên môi Tô Nại dần dần thu lại. Cô thấp giọng:

“Hệ thống.”

Giọng nam lạnh lẽo đáp lại:

[Tôi đây.]

“Vào không gian.”

Khung cảnh xung quanh lập tức biến đổi. Chớp mắt, Tô Nại đã xuất hiện trong không gian đá ngầm.

Lam Tư vẫn ngồi trên tảng đá cũ, đôi mắt xanh thẫm tĩnh lặng nhìn cô. Cảm nhận được tâm trạng cô, hắn lên tiếng:

[Cô đang tức giận.]

“Máu của Hạ Vị Minh hôm nay có biến hóa. Anh biết lý do phải không?” Tô Nại hỏi.

Cô luôn cảm thấy Lam Tư có bí mật. Ann dường như hiểu rất nhiều về thế giới tinh tế này, nhưng chưa bao giờ chủ động nói ra.

Lam Tư cụp mắt, giọng lạnh nhạt:

[Bọn họ khi có quan hệ với nữ thú thì có thể sống đến năm trăm năm. Vậy nên giá trị thọ mệnh đương nhiên gắn liền với mức độ động tình.]

“Chỉ cần động tình, giá trị thọ mệnh trong máu sẽ tăng lên?” Tô Nại gặng hỏi.

[Cũng phải xem từng người.] Lam Tư lạnh nhạt, [Nam thú cấp SSS về cơ bản đều có thể, cấp SS thì chỉ có xác suất nhất định.]

Điều này gần như trùng khớp với suy đoán ban nãy của Tô Nại.

Cô tiếp tục:

“Nếu theo logic này, động tình càng sâu, phần trăm giá trị thọ mệnh càng cao đúng không?”

“Đúng.”

Đôi mắt Tô Nại híp lại:

“Anh là hệ thống của tôi, đã biết sao không nói sớm?”

Đuôi rồng của Lam Tư từ trong nước vươn lên, đầu đuôi quét lên tảng đá, thậm chí còn có chút lấy lòng mà quét qua bắp chân cô. Giọng anh vẫn lạnh:

[Tôi phải tuân theo quy tắc thế giới. Rất nhiều chuyện chỉ có thể để cô tự mình phát hiện. Tôi chỉ có thể đưa ra gợi ý sau khi cô đã nhận ra.]

“Là ai đặt ra quy tắc đó?” Tô Nại hồ nghi.

[Tôi không biết.]

Anh dừng một chút, cuối cùng mở miệng:

[Nhưng có một việc tôi buộc phải nói với cô. Cô cần tăng tốc tiến trình, bởi tôi cảm nhận được tuổi thọ của cô… đã sắp chạm đến điểm cuối.]

Ánh mắt Tô Nại khựng lại.

Một lúc lâu sau, cô mới khẽ hỏi:

"Tôi còn sống được bao lâu?”

[Một năm.]

Một năm.

Cô hiện tại hai mươi mốt tuổi.

Nói cách khác, nếu không tìm được cách giải trừ, tuổi thọ của cô sẽ dừng lại ở hai mươi hai.

Tô Nại hít sâu, nhanh chóng điều chỉnh lại cảm xúc:

“Hệ thống đã có thể báo giá trị thọ mệnh, vậy cũng có thể báo giá trị động tình của nam thú nhân đúng không?”

[Có thể.]

“Vậy từ giờ, tôi muốn nghe báo cáo giá trị động tình của những nam thú xung quanh.”

Lam Tư hơi do dự:

[Thế tôi… có được tính là thú nhân không?]

Tô Nại nhướng mày nhìn thẳng hắn:

“Anh động tình với tôi à?”

Hiếm hoi thay, Lam Tư không trả lời, chỉ lặng lẽ nhìn cô.

Trong lòng Tô Nại chợt xao động, cô hỏi:

“Tôi có thể lấy một giọt máu của anh để kiểm tra không?”

[Được. Nhưng theo quy tắc thế giới, tôi không thể tự làm bản thân bị thương.]

Nghĩ đến lần trước phí công cả buổi, lần này Tô Nại khôn khéo hơn, khóe môi khẽ nhếch:

“Da của anh chắc không giống vảy, chẳng lẽ cũng không thể rạch ra?”

Lam Tư suy nghĩ một chút:

[Đến giờ vẫn chưa từng bị rạch thủng.]

Xem ra dao thường cũng vô dụng.

Chẳng lẽ muốn lấy một giọt máu, cô phải mang súng nóng ra bắn anh ta?

Tô Nại hơi tiếc nuối:

“Thế thì anh không tính vào thú nhân, khỏi cần báo giá trị động tình của anh.”

Ánh mắt Lam Tư rũ xuống, hàng mi dài phủ bóng u ám:

[Nếu cô không cảm nhận được giá trị động tình của tôi, vậy còn chủ động chạm vào tôi nữa không?]

Trong giọng anh thấp thoáng một nỗi buồn hiếm hoi.

Tô Nại hơi kinh ngạc:

“Anh thật sự động tình với tôi rồi?”

Đuôi rồng đặt cạnh chân cô, ngoan ngoãn nằm đó, không còn làm nũng như trước, chỉ yên lặng.

Lâu lắm sau, Lam Tư mới vươn tay khẽ gạt cô một cái:

[Hạ Vị Minh quay lại rồi, cô nên trở về đi.]

Bình Luận

0 Thảo luận