Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Tiểu Giống Cái Là Vạn Nhân Mê, Nuôi Một Ổ Lông Xù

Chương 19: Cô ấy sẽ thích kiểu nào?

Ngày cập nhật : 2025-09-18 14:10:59
Trong hai ngày tiếp theo, viện sĩ Á Âu đặc biệt chuẩn bị cả đống nguyên liệu, thành thật học nấu ăn với Tô Nại.
Ông ở trước mặt cô còn hơi khom lưng, hỏi thì rụt rè, mà vừa làm ra được thành quả thì lại cười hớn hở như một đứa trẻ bốn trăm tuổi.
Ông cứ ôm lấy quyển cổ thực đơn kia, lật từng trang hỏi không ngừng. Tô Nại bị ông đeo bám đến mức chẳng có thời gian để ý đến Minh Thương, nghĩ sau này vẫn cần ông ấy làm “chuột bạch” thử nghiệm, nên cô cũng nhịn.
Rồi Á Âu lại phát hiện, vị nữ thú cấp 4S này tính tình cực kỳ tốt, kiên nhẫn, còn dịu dàng!
Một lần học xong một món, nhân lúc Minh Thương không có mặt, lão lén lén lút lút thì thầm với Tô Nại:
“Tô Nại này, nghe nói cô chỉ có Minh Thương làm giám hộ, còn vị trí thứ hai thì chưa có ai nhỉ? Tôi có một đứa cháu trai, tên Á Tư, cao ráo đẹp trai, cấp 2S, năm nay 29 tuổi, trẻ hơn Minh Thương tận 5 tuổi cơ! Hay tôi dẫn nó đến cho cô xem thử? Nó từ nhỏ đã biết quan tâm người khác, nếu cô ưng thì nhận làm thú phu thêm cũng được!”
Tô Nại: “???”
Cô còn chưa kịp nghĩ trả lời sao, thì Minh Thương đã bước vào.
Anh mang theo mấy nhà thiết kế của đế đô, hiển nhiên chẳng biết vợ mình vừa suýt bị người ta “đào góc tường”. Giọng trầm khàn lại dịu dàng:
“Trễ rồi, nghỉ chút đi. Ngày mai chính là buổi tiệc của đế đô, bọn họ đến để đo đạc may váy cho em.”
Á Âu cũng biết chột dạ, cười gượng gạo:
“Vậy tôi về trước tiêu hoá mấy cái vừa học, vài hôm nữa lại đến.”
Nói xong, lén liếc Minh Thương, còn ghé tai Tô Nại cười trộm:
“Cô suy nghĩ đi nhé, nó thực sự rất tốt đấy!”
Rồi cụ chạy biến.
Minh Thương lập tức thấy bất an, hỏi Tô Nại:
“Ông ấy muốn em suy nghĩ cái gì?”
Tô Nại vô tội đáp:
“Ông ấy nói có đứa cháu trai, tên Á Tư, trông đẹp lắm, bảo em nhận làm thú phu thêm…”
Minh Thương: “……”
Ngón tay anh bên hông khẽ siết lại.

Ngày hôm sau.
Các nhà thiết kế đế đô cực kỳ coi trọng chiếc váy cho nữ thú cấp 4S. Đo dáng, cắt may, chế tác, cuối cùng mang đến một chiếc đầm dạ hội màu xanh lam lấp lánh, kịp ngay trước buổi tiệc tối.
Tô Nại thay đồ xong bước ra khỏi phòng, ly nước trong tay Minh Thương siết chặt, đến mức nước tràn ra ngoài làm ướt cả bàn tay, anh cũng chẳng để ý.
Cô đứng đó, như một tinh linh sáng rực. Làn da trắng như tuyết được nền xanh lam làm nổi bật, bờ vai thon, eo mảnh, đôi chân dài thẳng tắp mịn màng như ngọc, khiến người ta chẳng thể rời mắt.
Sự xuất hiện của Tô Nại khiến cả đế đô đều ngấp nghé.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/tieu-giong-cai-la-van-nhan-me-nuoi-mot-long-xu&chuong=19]

Nếu không phải Minh Thương đã điều quân đội bảo vệ ngoài cổng, chắc ngưỡng cửa nhà đã bị đạp nát. Dù vậy, đế đô vẫn tổ chức một buổi yến tiệc, mục đích thật sự chính là chọn thú phu cho cô. Đế đô sẽ không cho phép Tô Nại chỉ có mỗi Minh Thương làm giám hộ.
Anh càng muốn che chở cô, nhưng sức hút của nữ thú cấp 4S quá lớn. Tô Nại giống như một viên bảo thạch phát sáng, ánh sáng ấy, anh càng muốn giấu thì nó càng rực rỡ.
“Làm sao vậy? Không đẹp à?” Tô Nại thấy sắc mặt anh hơi tối liền nghi ngờ hỏi.
Minh Thương hoàn hồn, ánh mắt sâu thẳm lại dịu dàng như nước:
“Đẹp. Đẹp như một vì sao vậy.”
Tô Nại bước lại gần, đưa cho anh một dải ruy băng xanh:
“Cái cổ áo này em tự cài mãi không được, anh giúp em với.”
Nói rồi, cô vén tóc qua một bên, hơi ngẩng cằm lên, lộ ra chiếc cổ thon dài, nơi cổ tay còn đeo chiếc vòng đá ngũ sắc anh tặng.
Ánh mắt Minh Thương tối hẳn.
Anh cao 1m96, phải hơi cúi người mới có thể giúp cô thắt. Khoảng cách kéo lại gần đến mức anh nghe rõ từng nhịp thở mỏng manh của cô, nhìn thấy cả những sợi lông tơ nhỏ mềm mại trên má. Đôi mắt trong veo như trái nho đen nhìn anh, lông mi run rẩy như cánh bướm chạm đến tim.
Cô ngẩng mặt như đang chờ anh cúi xuống hôn.
Minh Thương siết chặt hơi thở, cố dời tầm mắt tập trung vào cổ áo, nhưng lại không tránh được làn da trắng nõn mỏng manh nơi cổ, mạch máu xanh nhạt, xương quai xanh thanh tú, thấp hơn chút nữa là…
Anh bừng tỉnh, lùi mạnh một bước, trong lòng tự mắng mình là đồ cầm thú hạ lưu!
Sao có thể, vào lúc cô hoàn toàn không đề phòng, lại nảy sinh suy nghĩ đó chứ?!
“Anh sao vậy?” Tô Nại khó hiểu nhìn anh.
Minh Thương nhanh chóng điều chỉnh hơi thở, dịu dàng đáp:
“Không có gì, cổ áo đã cài xong rồi.”
Thấy cô đi soi gương, anh mới khẽ thở dài, đáy lòng âm thầm phiền muộn.
Cô giống như một đóa hoa gây nghiện, lúc nào cũng khiến anh sa lầy.
Nếu cô biết khát vọng vừa rồi của anh, chắc chắn sẽ ghét anh mất thôi…

Buổi tiệc tối.
Đám thanh niên thú tộc trong bộ lễ phục chỉnh tề, tinh thần phấn chấn, thỉnh thoảng lại nhìn về phía cửa, ánh mắt nóng rực đầy mong chờ.
Bọn họ từ khắp nơi tụ về đế đô, chỉ vì muốn có cơ hội được nữ thú cấp 4S lựa chọn. Chỉ cần được làm thú phu, cho dù là “thứ phu” cũng đủ để vinh hiển rồi. Mà vị nữ thú ấy hiện vẫn chưa thành hôn, chỉ có một mình Minh Thương làm giám hộ – cơ hội quá lớn!
“Còn chưa đến sao? Các cậu đoán thử nữ thú Tô Nại trông thế nào?”
“Chắc chắn rất đáng yêu!”
“Không, đã là cấp 4S, cô ấy nhất định phải thanh nhã xinh đẹp!”
“Thế… cô ấy sẽ thích kiểu nam thú nào nhỉ?”
Lúc này, một tiếng cười lạnh khinh miệt vang lên, trong khoảng lặng nghe càng rõ.
Lục hoàng tử Gia Ngang ngồi dựa vào ghế, ánh mắt khinh thường, chậm rãi châm chọc:
“Theo tôi thì Tô Nại kia chắc chỉ là một người xấu xí thôi. Nếu không thì sao nổi danh khắp đế đô lâu thế mà chưa ai từng thấy mặt thật? Chắc chắn xấu đến mức không dám gặp người! Một nữ thú thôi mà, có gì mà các ngươi kích động thế chứ!”
Không ai dám bắt chuyện.
Lục hoàng tử Gia Ngang – hoàng tử được sủng ái nhất, cũng đẹp trai nhất. Hắn thừa hưởng trọn vẹn gien ưu tú từ Nữ hoàng, ngoại hình tuấn mỹ, thể lực hơn cả nhiều nam thú, chiến đấu trên sa trường cũng không hề kém.
Hắn lớn lên trong vinh hoa, mới 20 tuổi, đang đúng độ kết đôi, đã có không ít nữ thú cao cấp theo đuổi. Nhưng hắn chẳng thấy vui, thậm chí còn thường xuyên làm các nữ thú tức khóc. Nghe đồn hắn hoàn toàn không có hứng thú với nữ thú, cho rằng nữ thú yếu ớt, khó chiều, chẳng có ích gì ngoài cái vỏ hoa bình đẹp đẽ.
Hiển nhiên, lần này hắn bị ép buộc phải đến.
Hoàng phu bên cạnh nữ hoàng nhíu mày, khẽ quát:
“Gia Ngang! Ta đã dặn con rồi, không được tùy tiện bình phẩm nữ thú tôn quý!”

Bình Luận

0 Thảo luận