Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

KIỀU A KIỀU KHÍ

Chương 11

Ngày cập nhật : 2025-07-22 23:21:41
Trong ba tháng, chúng ta từng bước thu phục lại từng tòa thành trì rơi vào tay Bắc Kết.
Mỗi lần chiếm lại một thành, chưa kịp nghỉ ngơi bao lâu, chỉ chỉnh đốn quân doanh vài ngày, là lại lập tức tiếp tục hành quân.
man quân Bắc Kết không cố định nơi cư trú, nếu không muốn bị động phòng thủ, chỉ có thể xung phong mở đường.
Ngụy Nhiên dẫn theo mười vạn thiết kỵ xông pha, nửa tháng sau, đại quân chạm trán mười vạn thiết kỵ của Bắc Kết tại phía bắc Gia Dụ Quan.
Lại thêm hai tháng nữa, năm mươi vạn man quân Bắc Kết, đã bị chúng ta tiêu diệt bốn mươi vạn.
Tin thắng trận liên tiếp truyền về kinh thành.
Chúng ta chỉ dùng nửa năm, đã thu phục lại tất cả thành trì đã mất, đuổi Bắc Kết khỏi Gia Dụ Quan.
Ngụy Nhiên đứng giữa thảo nguyên mênh mông, bên cạnh là tuấn mã Hãn Huyết đã theo y nhiều năm.
Hắn ngẩng đầu nhìn đại bàng sải cánh trên bầu trời, mỉm cười nói: “Khi chúng ta đến nơi này, không gian còn là trời đông đất tuyết, giờ thì đã bước vào mùa cỏ non én liệng.”
Nói xong, hắn quay đầu hỏi ta: “Giờ chúng ta đã đẩy lui Bắc Kết khỏi Gia Dụ Quan, Lâm Họa, ngươi muốn hồi kinh sao?”
Ta hỏi lại: “Thiết kỵ Bắc Kết, ngươi đã tiêu diệt được bao nhiêu?”
Ngụy Nhiên đáp: “Không tới hai vạn.”
Ta lại hỏi: “Quân ta tổn thất bao nhiêu?”
Ngụy Nhiên trầm giọng nói: “Ba vạn.”
Lúc nói ra những lời đó, trong mắt chàng vừa phẫn nộ, vừa căm giận.
Ta nói: “Mười vạn thiết kỵ Bắc Kết, chỉ mới mất đi một phần năm, ngươi nghĩ chúng sẽ cam tâm mãi mãi bị đẩy lùi ở phía bắc Gia Dụ Quan sao?”
“Giờ tiết trời chuyển ấm, nước ngọt cỏ xanh, chúng có thể nhịn một thời gian, nhưng đến mùa đông, chúng nhất định sẽ quay lại.”
Ngụy Nhiên nói: “Nhưng bọn chúng đã mất đến năm mươi vạn man quân, có muốn quay lại cũng chẳng còn gì để đánh với chúng ta nữa.”
Ta ngẩng đầu nhìn bầu trời xanh thẳm, chậm rãi nói: “Năm mươi vạn man quân mất rồi, nhưng đội quân quý tộc của chúng vẫn còn.”
“Trận chiến tiếp theo, chỉ càng thêm gian khổ.”
Bởi vì, đó là tàn binh cuối cùng của chúng, cũng là những nam nhi cuối cùng còn lại.
Khi quay lại doanh trại, Bạch Đào chạy đến, tay cầm một phong thư, vui vẻ nói: “Tướng quân, là thư của Thái tử điện hạ!”
Ta mỉm cười nhận lấy, mở thư ra đọc.
Trong thư, Dương Phái Chi trước hết bày tỏ nỗi nhớ nhung, tình ý dạt dào, sau đó bỗng xoay bút phong, nói rằng suốt nửa năm qua, y vẫn luôn giữ mình, chờ ngày ta khải hoàn trở về, dùng mười dặm hồng trang, phong phong quang quang cưới ta về làm thê tử.
Sau đó, y mới nói đến tình hình trong triều hiện nay.
Tất nhiên vẫn là chia thành hai phái: phái chủ hòa và phái chủ chiến.
Phái chủ hòa cho rằng đã đuổi Bắc Kết ra khỏi Gia Dụ Quan thì không cần tiếp tục chiến đấu, chi bằng ký hiệp nghị đình chiến, bảo vệ yên ổn biên cương.
Phái chủ chiến thì kiên quyết tin rằng Bắc Kết cực kỳ hung hãn tàn ác, nếu không nhổ tận gốc, tất sẽ trở thành hậu hoạn khôn lường.
Trong thư, Dương Phái Chi cũng nói rõ lập trường của mình…
Y hy vọng ta sớm hồi kinh, nhưng cũng hy vọng có thể tận diệt Bắc Kết.
Ta đọc xong thư, đốt đi, sau đó lấy bút mực, viết thư hồi âm.
Nửa năm tiếp theo, biên cương vẫn tương đối yên ổn, ta chuyên tâm huấn luyện binh lính, còn Ngụy Nhiên và Phiêu Kỵ tướng quân thì dốc sức rèn luyện kỵ binh.
Giữa tháng bảy, sau khi luyện binh trở về, ta bước vào doanh trướng thì liền thấy Dương Phái Chi đang ngồi bên trong.
Ta sững người tại chỗ.
Y nở nụ cười, đứng dậy bước về phía ta, nắm lấy tay ta, hỏi: “Sao thế, mới mấy tháng không gặp, Kiều Kiều nhi đã muốn quên ta rồi sao?”
Ta hỏi lại: “Sao chàng lại tới đây?”
Dương Phái Chi cười nói: “Ta mang đến cho các ngươi ba vạn con Hãn Huyết bảo mã!”
Nghe vậy, ta vừa kinh ngạc vừa mừng rỡ: “Thật sao?”
Dương Phái Chi khẽ cốc mũi ta: “Ta bao giờ lừa nàng?”
Ta phấn khởi nói: “Nếu Phiêu Kỵ tướng quân và Xa Kỵ tướng quân biết chuyện này, chắc chắn sẽ vui đến mất ngủ.”
Dương Phái Chi cúi người, dùng trán chạm vào trán ta, hỏi khẽ: “Vậy nàng nhìn thấy ta, có vui không?”
Ta mỉm cười gật đầu: “Ừ, vui lắm.”
Dương Phái Chi cúi đầu hôn lên môi ta, quấn quýt triền miên, sau cùng bế ta lên giường.
Sau cơn mây mưa, chàng hôn lên vai ta, dịu dàng nói: “Họa Họa, về kinh cùng ta đi.”
Ta nhìn y, hỏi: “Cùng chàng sao?”
Dương Phái Chi khẽ lắc đầu cười: “Ta sẽ ở lại đây, cho đến khi tiêu diệt sạch Bắc Kết.”
Ta hỏi y: “Chàng muốn cưới ta sao?”
Dương Phái Chi đáp không chút do dự: “Dĩ nhiên rồi, đợi ta tiêu diệt Bắc Kết xong, chúng ta lập tức thành thân.”
Ta mỉm cười nói: “Chàng biết vì sao suốt một năm nay chúng ta có thể thuận lợi truy kích Bắc Kết không?”
Dương Phái Chi cười nói: “Tất nhiên là vì Kiều Kiều nhi dùng binh như thần.”
Ta lắc đầu: “Đó chỉ là một phần. Còn có một lý do khác, đó chính là hậu cần.
“Dương Phái Chi, nếu không có chàng trấn giữ kinh thành, bảo đảm nguồn quân lương và ngựa chiến không ngừng chuyển đến, ta không thể nào tiêu diệt năm mươi vạn đại quân Bắc Kết dễ dàng như vậy.”
“Dương Phái Chi, nếu chàng thực sự muốn cưới ta…”
“Vậy thì ngoan ngoãn trở về, chờ ta đánh xong trận chiến cuối cùng này. Đến lúc ta khải hoàn hồi kinh, sẽ lấy chính bản thân mình làm sính lễ tốt nhất gả cho chàng. Được không?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/ki-u-a-ki-u-kh&chuong=11]

Bình Luận

0 Thảo luận