Phiên ngoại
Thấy ta im lặng không đáp, hắn khẽ giọng: "Xin lỗi cô nương, là ta đường đột."
Nói rồi, hắn lặng lẽ xoay người rời đi.
Ta ngẩn ngơ nhìn theo bóng lưng họ.
"Tiểu Cẩm." Một tiếng gọi khẽ vang lên.
"Thật sự là muội!"
Tống Tử Uyên và Tô Cẩn Niên vội vã bước tới.
"Ta còn tưởng muội…"
Nàng ấy ôm chầm lấy ta, khóc không thành tiếng. Hẳn là Tô Cẩn Niên đã kể với nàng ấy về tình trạng của ta. Ta rời đi suốt một thời gian dài, nàng ấy nghĩ ta đã chết.
Nàng ấy khẽ hỏi: "Muội không nhận bọn ta… có phải vẫn canh cánh chuyện năm xưa?"
Ta: "…"
Ta từng nghĩ, ta đã đồ sát cả Tống gia, vậy với Tống Tử Uyên, ta có trở thành kẻ thù không đội trời chung giống như Tống Minh năm đó?
Nhưng nàng ấy nói: "Tiểu Cẩm, phụ thân ta và Tống gia chịu tội, đều là vì những gì họ đã làm. Mỗi tội danh đều không thể tha thứ, không liên quan đến muội. Muội là nạn nhân, là Tống gia nợ muội. Ở một góc độ nào đó, ta cũng từng được hưởng đặc quyền từ sự cướp đoạt của họ, lẽ ra ta cũng nên cùng họ chịu trừng phạt. Nhưng là muội cầu xin cho ta được sống. Hiện tại ta chỉ là đại tẩu Tô gia, chỉ là tỷ tỷ của muội. Muội đừng giữ mãi trong lòng nữa."
Ta không kiềm được mà đỏ mắt, ôm lấy nàng ấy: "Tống tỷ tỷ…"
Tô Cẩn Niên đứng bên cạnh khẽ nhắc: "Còn Tô Chiêu và bọn trẻ, muội thực sự có thể buông bỏ sao?"
Chúng ta cùng nhau quay lại Vân Cẩm Thư Viện.
Trước ánh mắt đầy nghi hoặc của Tô Chiêu, Tô Cẩn Niên lên tiếng: "Nhị đệ, nàng ấy thực sự là thê tử của đệ. Chuyện năm xưa, cứ để nàng ấy tự mình nói với đệ đi."
Tống Tử Uyên và Tô Cẩn Niên kéo ta sang một bên, lặp lại những lời của Thẩm nương khi nãy.
Tô Chiêu hiện tại rất được săn đón, tuổi trẻ tài cao, lại có dung mạo xuất chúng, bà mối đến nườm nượp mà hắn chẳng để mắt đến ai.
Bọn họ dặn ta phải kiên nhẫn, dỗ dành hắn nhiều một chút.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/c-s-v-n-c-m&chuong=13]
Dỗ không được cũng đừng nản lòng, dù sao tương lai còn dài.
Chúng ta sóng vai dạo bước trên con đường trải đầy hoa, tiếng chim hót vang vọng trong không gian tĩnh lặng.
Ta nhẹ giọng: "Nếu ta nói, năm đó ta trọng bệnh nguy kịch, đã chuẩn bị sẵn tinh thần cho điều tệ nhất nên mới để lại phong thư đó cho chàng. Ba năm nay, thực ra ta đã đi chữa bệnh. Khi nãy không dám nhận nhau là vì gần quê hương càng thêm lo lắng… chàng có tin không?"
"Ừm."
Hắn gật đầu, rồi hỏi: "Chữa khỏi rồi chứ?"
"Khỏi rồi."
"Vậy là tốt rồi."
Hình như… cũng không khó dỗ lắm?
Ta chầm chậm đưa tay ra, khẽ móc vào ngón tay hắn.
Hắn sững lại, nhưng không rút tay về.
Lòng ta bạo dạn hơn một chút, liền nắm lấy tay hắn, mười ngón đan xen, lòng bàn tay áp sát nhau...
Tim đập nhanh hơn, không khí bỗng trở nên mơ hồ.
"Trước đây, chúng ta cũng từng nắm tay nhau như thế này." Ta nhẹ giọng.
Hắn khẽ "Ừm" một tiếng, sắc mặt cũng hơi ửng đỏ.
Ta hỏi: "Trước đây chàng đã từng nghĩ ta trông như thế nào chưa?"
"Từng nghĩ." Hắn đáp, giọng trầm thấp: "Ta luôn tự hỏi, rốt cuộc là nữ nhân như thế nào mà khiến đại ca, đại tẩu mỗi khi nhắc đến đều đỏ mắt? Là nữ nhân thế nào mà có thể sinh ra hai đứa trẻ đáng yêu như vậy cho ta? Ta không thể tưởng tượng nổi, nhưng ta biết chắc, nàng ấy không giống bất kỳ ai ta từng gặp. Cho đến khi nàng xuất hiện, ta liền cảm thấy… thê tử của ta hẳn là nên trông như thế này."
Nghe hắn nói, ta không nhịn được mà mỉm cười.
Khóe môi hắn cũng hơi cong lên.
Ký ức có thể phai nhạt, nhưng yêu thương đã khắc sâu tận xương tủy. Chỉ cần nàng xuất hiện, liền có thể dễ dàng đánh thức tất cả.
…
Vân Cẩm Thư Viện vốn chẳng mang lại thu nhập.
Phần lớn tiền bạc trong nhà đều dựa vào việc bán thư họa.
Dù là Tô Chiêu, Tống Tử Uyên hay Tô Cẩn Niên, thư họa của họ đều thuộc hàng thượng phẩm, không lo không bán được.
Chỉ là, họ đều là nho sĩ, không rành thương nghiệp, nên thư họa qua tay trung gian bị bòn rút không ít.
Từ khi ta đến, ta bắt đầu quản lý việc buôn bán thư họa, thu nhập trong nhà lập tức tăng lên gấp bội.
Phụ mẫu Tô gia là những người nhân hậu, đối với Tống Tử Uyên, Tô Chiêu và cả ta, đều yêu thương chẳng khác nào con ruột.
Những gì Tống Tử Uyên và Tô Chiêu chưa từng nhận được từ phụ mẫu ruột thịt, ở Tô gia, họ đều được bù đắp gấp bội.
Còn ta, từ hai vị lão nhân ấy, nhìn thấy bóng dáng phụ thân, mẫu thân thuở nào.
Trên đời này, những bậc cha mẹ yêu thương con cái đều mang chung một dáng hình như thế.
Điều duy nhất khiến chúng ta vừa khóc vừa cười là, phụ mẫu Tô gia đối với Phúc nhi và Bảo nhi yêu chiều đến mức như sợ đặt vào miệng thì tan, nâng trong lòng bàn tay lại lo vỡ.
Nhưng ta nghĩ, nếu phụ thân và mẫu thân ta còn sống, hẳn cũng sẽ cưng chiều ngoại tôn đến tận trời xanh như vậy.
Mà có gì quan trọng đâu chứ? Một đứa trẻ lớn lên giữa tình yêu thương, bên cạnh toàn những con người đáng quý, làm sao có thể hư hỏng được?
Ta lại làm thêm một số việc buôn bán, có chút tích lũy liền trích ra một phần để mở một tòa đại viện, thu nhận những hài tử vô gia cư.
Nhìn bọn trẻ, ta như thấy chính mình năm xưa.
Ta từng trải qua phong ba bão táp, may mắn được nhiều người thiện lương cưu mang, mới có thể thấy được ánh trăng sau tầng mây.
Bây giờ, ta cũng muốn trở thành người cầm ô che mưa cho kẻ khác.
Từ nay, những hài tử ấy không còn phải lang thang đầu đường xó chợ, không bị buôn bán, không sa vào chốn luyện độc, không phải chịu đói khát, rét mướt…
Chúng có cơm nóng để ăn, có giường ấm để ngủ, có sách để đọc, có sư trưởng ân cần dạy dỗ, giúp chúng phân biệt đúng sai, truyền cho chúng cách mưu sinh.
Tương lai, chúng sẽ trở thành những con người có trách nhiệm, có lòng nhân ái, trở thành một người cầm ô khác, tiếp tục che chở cho những kẻ đang dầm mưa.
…
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận