Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

THỊNH TRIẾT DƯƠNG

Chương 26

Ngày cập nhật : 2025-09-08 23:40:01
"Ta đã sớm biết thân phận của chàng. Lần này hòa thân, vốn dĩ chỉ để hai nước kết minh, người đến là Quận Vương hay là thường dân, ta đều không để tâm. Nhưng khi biết người đó là chàng, ta chỉ cảm thấy đó là may mắn của trời cao."
"Triết Dương, năm năm trước, chỉ một lần gặp gỡ ngắn ngủi, chàng đã bước vào lòng ta. Chỉ là khi đó, Bắc Lương còn nội ưu ngoại hoạn, chàng lại một lòng hướng về người khác, nên ta chưa từng nói ra."
"Nhưng ông trời đã định rằng, chàng và ta là phu thê. Vì thế mà vòng đi vòng lại, chàng vẫn về bên ta."
Nghe đến đây, Thịnh Triết Dương không kìm được mà bật khóc. Hóa ra giữa bọn họ lại có duyên phận như vậy, hóa ra tất cả những gì xảy ra sau khi hắn đến Bắc Lương đều đã có lời giải thích.
Đoạn Tiếu Hàn nhẹ nhàng vỗ về lưng hắn. Khi đoàn sứ giả hòa thân khởi hành, nàng mới biết người đến là Thịnh Triết Dương.
Biết hắn phải chịu bao nhiêu ấm ức ở Nam Trần, nàng giận không chịu nổi, vốn định cho những kẻ đó một bài học, nhưng lại sợ Thịnh Triết Dương không thích nàng can thiệp quá sâu, nên mới cố nhịn không động thủ.
Thế nhưng, nàng có thể dốc lòng đối xử tốt với hắn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/th-nh-tri-t-d-ng&chuong=26]

Từ ngày ấy, nàng thức trắng mấy ngày mấy đêm để xử lý chính sự, chỉ để có thêm thời gian bầu bạn với Thịnh Triết Dương.
Lễ sắc phong phi tử trở thành sắc phong Quân hậu. Cung điện trống rỗng suốt bao năm nay đã chào đón chủ nhân của nó. Nàng cuối cùng cũng đợi được người trong lòng.
Từ đó, hai người hoàn toàn tháo gỡ khúc mắc, không còn gì ngăn cách.
Chỉ là những kẻ nấp trong bóng tối, những người biết được thân phận của Thịnh Triết Dương, vẫn cần phải xử lý. Và đó chính là lý do có màn kịch hôm nay.
Đoạn Tiếu Hàn nhìn Tạ Chỉ Duệ bằng ánh mắt thương hại: "Khi chàng ở bên cạnh ngươi, ngươi phụ chàng. Bây giờ lại diễn bộ dạng tình thâm làm gì?"
Tạ Chỉ Duệ không nói gì, hiển nhiên đã chịu một đả kích lớn.
Thịnh Triết Dương không muốn lãng phí thời gian với nàng ta, chỉ nắm lấy tay Đoạn Tiếu Hàn.
"Bệ hạ, chuyện này đã giải quyết xong, chúng ta về thôi."
"Được." Đoạn Tiếu Hàn dịu dàng mỉm cười, dắt tay Thịnh Triết Dương rời đi.
Tạ Chỉ Duệ bỗng như bừng tỉnh, hét lên thất thanh.
"Triết Dương, chàng không thể đi! Chàng không thể đi! Những gì chàng vừa nói đều không phải thật đúng không?"
"Trong lòng chàng vẫn có ta, chàng vẫn yêu ta, chỉ là vì kiêng dè nàng ở bên nên mới không dám nói lời thật lòng, đúng không?"
Bước chân Thịnh Triết Dương khựng lại, hắn bật cười vì tức giận. Làm sao có người vô liêm sỉ đến mức này?
Thịnh Triết Dương khẽ cười: "Đúng vậy, vừa rồi ta biết nàng ấy đang nghe, nên có những lời thật lòng không thể nói ra."

20
Thịnh Triết Dương từng chữ từng chữ cất lên, chậm rãi bước đến bên Tạ Chỉ Duệ, trong ánh mắt mong chờ của nàng ta, hắn mở miệng, giọng nói tàn nhẫn vô cùng.
"Nói rằng ta và ngươi từ đây không còn nợ nần nhau là giả. Ngươi lừa ta suốt năm năm, làm sao có thể dễ dàng xóa sạch?"
"Ta không muốn nàng ấy cho rằng ta độc ác, thế nên có vài lời ta vẫn chưa nói ra."
"Không… không cần!" Tạ Chỉ Duệ hoảng loạn lắc đầu, rõ ràng đã sợ hãi đến cực điểm. Nhưng Thịnh Triết Dương lại không có ý định buông tha nàng ta.
Hắn chỉ cười nhạt: "Ta nguyền rủa ngươi đời đời kiếp kiếp vĩnh viễn mất đi người mình yêu, những điều mong cầu vĩnh viễn không thể đạt được, mỗi ngày mỗi đêm đều sống trong hối hận và dày vò, ngay cả cái chết cũng chẳng thể giải thoát."
Nói xong, Thịnh Triết Dương lấy ra chiếc túi hương uyên ương năm xưa. Tạ Chỉ Duệ trợn trừng mắt, hoảng hốt lao đến trước mặt hắn, giọng nói cầu khẩn xen lẫn sợ hãi: "Triết Dương, ta xin chàng, đừng làm vậy…"
Nàng ta run rẩy đến mức gần như không đứng vững, nước mắt hòa lẫn với vết máu, trông vô cùng thê lương.
Nhưng Thịnh Triết Dương không cho nàng ta cơ hội, hắn mạnh mẽ đá văng nàng ra, dứt khoát bóp nát chiếc túi hương kia.
"Ngày đó ta từng nói sẽ cầu nguyện trước thần linh, mong cho ta và ngươi có thể yêu thương nhau trọn đời. Nhưng đó cũng chỉ là giả dối. Điều ta thực sự muốn cầu nguyện là cầu cho đời đời kiếp kiếp, ta và ngươi không bao giờ gặp lại. Dù là trên đường Hoàng Tuyền hay trong giấc mộng Nam Kha, ta cũng chẳng muốn nhìn thấy ngươi thêm một lần nào nữa."

Bình Luận

0 Thảo luận