Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

HOÀI BẮC TẦN NAM

Chương 9

Ngày cập nhật : 2025-07-22 23:18:01
11
Khi trở về Đại Hạ, thị vệ đã ép Phương Hoài Bắc phát điên.
Gã điên điên dại dại, chẳng thể nói ra một câu hoàn chỉnh có nghĩa.
Ta rất yên tâm về kỹ thuật tra tấn của thị vệ, tất cả đều là luyện từ trên người gian tế mà thành.
Sau khi báo tin Thái tử tử trận cho Hoàng đế, sắc mặt ông ta lập tức tái nhợt, ngay cả Hoàng hậu cũng ngất xỉu ngay tại chỗ.
Hoàng đế không thể tin nổi, hỏi dồn: "Nó chết ở Hàn Cốc sao?"
Ta quỳ xuống đáp: "Đúng vậy, toàn quân bị tiêu diệt. Thần đã điều tra ra, là do Phương Hoài Bắc tham công liều lĩnh, xúi giục Thái tử đơn độc xuất chinh. Đây là bằng chứng thần thu được."
Nói rồi, ta dâng hai tay trình lên thư tín.
Hoàng đế lật xem xong, lập tức nổi trận lôi đình: "Đưa Phương Hoài Bắc lên đây cho trẫm!"
Khi nhìn thấy Phương Hoài Bắc miệng lảm nhảm "đừng giết ta", Hoàng đế nghi hoặc nhìn ta: "Lục tướng quân, sao lại trùng hợp thế này? Hắn lại vừa khéo phát điên?"
Ta thản nhiên đáp: "Vâng, đại nhân vốn là văn thần, e rằng chứng kiến cảnh máu tanh trên chiến trường nên tâm trí suy sụp cũng là điều dễ hiểu."
Hoàng đế mệt mỏi dựa vào long ỷ, chìm vào suy tư.
Ta không biết ông ta có tin hay không, nhưng dù thế nào, ông ta cũng chẳng thể tìm ra lý do để kết tội ta.
Lúc đứng dậy cáo lui, Hoàng đế lại một lần nữa hỏi: "Lục tướng quân, Thái tử đã mất, ngươi thấy ai có thể trở thành trữ quân tiếp theo?"
Đến ta cũng phải thầm khâm phục, đúng là bậc quân vương kiệt xuất, ngay cả nỗi đau mất con cũng không thể làm lung lay lý trí của ông ta.
Ta khiêm tốn đáp: "Thần nghe nói, Tam hoàng tử anh dũng vô song, có lẽ là người có thể gánh vác trọng trách này."
Sắc mặt Hoàng đế đột ngột thay đổi, ánh mắt ông ta như là xuyên thấu mà khóa chặt trên gương mặt ta.
Một lát sau, ông ta bỗng cười nói: "Vậy không bằng song hỷ lâm môn, trẫm ban hôn cho ngươi và Tam hoàng tử, có được không?"
Ta nhàn nhạt đáp: "Thần tuân chỉ."
Trên lối đi trong cung điện, ta chạm mặt Ngũ hoàng tử.
Hắn thân thiện chào hỏi: "Lục tướng quân, lâu rồi không gặp."
Ta lạnh lùng đáp: "Ngũ hoàng tử không cần lấy lòng thần."
Lúc này, có không ít cung nhân đi ngang qua, nghe thấy cuộc trò chuyện của hai ta, có kẻ còn ngoảnh đầu nhìn.
Ngũ hoàng tử vẫn tỏ ra nhiệt tình: "Nghe nói phụ hoàng đã ban hôn cho tướng quân và Tam ca, ta đến chúc mừng một tiếng."
Ta gật đầu: "Thần đã biết rồi, Ngũ hoàng tử có thể về được rồi."
Ngũ hoàng tử dường như không hiểu thế nào là biết điều, lại tiếp tục tỏ vẻ thân thiết: "Sau này chúng ta chính là người một nhà, không bằng ta gọi trước một tiếng hoàng tẩu nhé?"
Ta giận dữ đẩy hắn ra: "Ai là người một nhà với ngươi? Đừng tự dát vàng lên mặt mình! Ngươi chẳng qua chỉ là con của một cung nữ, cũng dám trèo cao kết thân với Tam hoàng tử?"
Không đứng vững, hắn bị ta đẩy ngã xuống đất.
Hắn luống cuống nói: "Ta không có ý đó, tướng quân hiểu lầm rồi."
Ta liếc hắn bằng ánh mắt lạnh băng, hờ hững đáp: "Vậy thì tốt."
Nói xong, ta không thèm ngoảnh lại, bước thẳng ra khỏi hoàng cung.

12
Tam hoàng tử biết tin mình được ban hôn, để thể hiện thành ý, hắn ta thậm chí còn giải tán tất cả thị thiếp trong phủ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/ho-i-b-c-t-n-nam&chuong=9]


Có vẻ như hắn ta muốn chứng tỏ rằng toàn bộ phủ Hoàng tử đều đang chờ đón nữ chủ nhân tương lai là ta.
Khâm Thiên Giám chọn ngày thành thân ba tháng sau, ta cũng an tâm ở lại phủ Tướng quân chờ ngày xuất giá.
Trong khoảng thời gian này, Quý phi đặc biệt triệu ta vào cung, trên mặt tràn đầy hiền từ: "Có thể có một nàng dâu như Lục tướng quân, ta nhất định sẽ coi con như nữ nhi ruột thịt mà yêu thương."
Ta thản nhiên cười: "Vậy nhi tức xin nhận tấm lòng của mẫu phi."
Dáng vẻ cung kính và hòa nhã của ta khiến Quý phi vô cùng hài lòng, ngay cả Tam hoàng tử cũng tin rằng hôn sự này đã là chuyện ván đã đóng thuyền.
Điều này đồng nghĩa với việc hắn ta chính là Thái tử mà Hoàng đế lựa chọn.
Dưới sự ngầm ám chỉ của ta, hắn ta an tâm bắt đầu bồi dưỡng thân tín trong triều.
Cuối năm, sứ giả Tây Khương đột nhiên mang cống phẩm đến triều bái, đồng thời bày tỏ mong muốn cưới một công chúa Đại Hạ để thể hiện lòng thần phục.
Khi nhìn thấy điều kiện "trăm năm không xâm phạm", Hoàng đế rõ ràng đã dao động, nhưng ông ta chưa vội trả lời.
Ta đứng trong hàng ngũ triều thần, thu hết biểu cảm của Hoàng đế vào mắt.
Tây Khương nằm giữa núi rừng hiểm trở, địa thế khó công, muốn đánh chiếm nơi đó vô cùng gian nan.
Huống hồ, vừa mới dẹp yên Hung Nô, nếu có thể nghị hòa thì tất nhiên là một chuyện tốt.
Trong yến tiệc chiêu đãi sứ giả, rượu chè linh đình, quan khách vui vẻ nâng ly.
Lúc bữa tiệc bắt đầu, Tứ công chúa đột nhiên đứng dậy, chủ động xin hiến vũ.
Sắc mặt Tam hoàng tử và Quý phi đều lộ rõ vẻ kinh ngạc.
Một điệu múa kết thúc, sứ giả Tây Khương đã hoàn toàn ngây người.
Vũ kỹ của Tứ công chúa nổi danh khắp Đại Hạ, lại thêm nàng ta thừa hưởng dung mạo và dáng dấp của Quý phi, bất cứ nam nhân nào cũng phải xiêu lòng.
Không chút do dự, sứ giả tuyên bố: "Tây Khương nguyện cưới công chúa này làm hậu, để hai nước bền chặt hữu nghị trăm năm."
Nghe vậy, sắc mặt Tứ công chúa lập tức tái nhợt, hoang mang đứng giữa đại điện, Quý phi ở bên cũng không giấu được vẻ bi thương.
Hoàng đế chần chừ một lúc lâu, cuối cùng vẫn gật đầu: "Công chúa tự nguyện hiến vũ, ắt hẳn cũng là vì đại cục quốc gia, vậy thì chuẩn theo tâm nguyện của nàng!"
Lời vừa dứt, Tứ công chúa hoàn toàn ngã quỵ xuống đất.
Yến tiệc kết thúc, khi ta đi ngang qua cung điện của Quý phi, trong phòng vẫn đèn đuốc sáng trưng, thấp thoáng tiếng đồ sứ vỡ vụn.
Đám nô tài run rẩy đứng bên ngoài, không ai dám thở mạnh.
Nhìn thấy cảnh tượng này, ta im lặng rời đi, con gái mà Quý phi yêu thương nhất phải xuất giá xa, đêm nay e là bà ta không thể ngủ nổi.
Có lẽ bị Quý phi ép buộc, Tam hoàng tử vậy mà lại dám công khai phản đối quyết định của Hoàng đế, không ít đại thần trong triều cũng hưởng ứng theo hắn ta.
Bầu không khí trong triều đình lập tức căng thẳng như giương cung bạt kiếm.
Sắc mặt Hoàng đế âm trầm, nhưng ông ta không nổi giận, chỉ thản nhiên bác bỏ lời của hắn ta.
Cuộc đối đầu giữa phụ tử rất nhanh đã bị cắt đứt, bởi vì Hoàng đế vô tình nghe được Tam hoàng tử nói: "Nếu ta làm hoàng đế, tuyệt đối sẽ không gả công chúa đi chỉ để cầu bình an."
Lần này, Hoàng đế thực sự nổi giận, lập tức hạ chỉ hủy bỏ hôn sự của hắn ta, thậm chí còn muốn gạch tên hắn ta khỏi tông tộc.
Đối diện với cơn thịnh nộ của bậc đế vương, ta đích thân xin Hoàng đế niệm tình phụ tử mười mấy năm, đổi việc trục xuất thành trượng hình và cấm túc.
Ngay cả Quý phi cũng cảm kích rơi nước mắt, còn nói rằng, sau này Tam hoàng tử lên ngôi, ta nhất định sẽ trở thành Hoàng hậu tôn quý nhất Đại Hạ.
Vậy nên, khi Tam hoàng tử lén tìm đến ta sau khi bị cấm túc, ta cũng chẳng lấy làm lạ.

Bình Luận

0 Thảo luận