Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

DÂN QUỐC PHONG NGUYỆT LỆ

Chương 1

Ngày cập nhật : 2025-07-22 22:51:06
Có một cô gái đến Lầu Túy Hương, cứ nhất quyết muốn trở thành kỹ nữ, cô ta cứ nói về "mười dặm phố tây phong hoa tuyết nguyệt", rồi bảo rằng đây là một thời đại rất lãng mạn.

Cô ta sẽ tỉ mỉ trải nghiệm xem, thế nào là lãng mạn trong một thời đại ăn thịt người này.

1

Lầu Túy Hương vừa đón một cô gái khác thường.

Cô ta tên Lâm Tử Hàn, tự mình đến để trở thành một thành viên của thanh lâu.

Không ai ép buộc, cô ta vừa vào đã nói muốn làm hoa khôi, còn tuyên bố sẽ trở thành người đứng đầu của Lầu Túy Hương.

"Tôi sẽ trở thành một huyền thoại vô song của thời đại này, một truyền thuyết mà người của các đời sau chỉ biết ngưỡng mộ.”

"Cho tôi thời gian, tôi chắc chắn sẽ trở thành người đứng đầu bảng, rồi các quân nhân sẽ quỳ dưới váy của tôi, tôi sẽ nắm được những quân nhân đó trong tay, như vậy khi tôi ở nơi này cũng sẽ có chỗ dựa."

Mụ chủ vui mừng, ánh mắt nhìn cô ta như muốn nói: "Đúng là một cô gái khá xinh đẹp, nhưng tiếc rằng đầu óc có vấn đề rồi."

Chúng tôi dựa vào lan can lầu trên, nghe mà cũng thấy buồn cười.

Ở Lầu Túy Hương, có lẽ chỉ có Hồng Oanh mới là người có thể được gọi là hoa khôi, cô ấy xinh đẹp nhất, tính tình cũng ngang ngược lại được các nhân vật quyền quý ưa thích, người khác không bắt chước theo nổi.

Nhưng cô ấy cũng chưa từng níu được một quân nhân nào, quan lớn nhất mà cô ấy từng phục vụ chỉ là một vị đạo doãn, nhưng nói ra vẫn đủ để làm người ta nể phục rồi.

Nghe Lâm Tử Hàn nói lớn, các chị em xung quanh Hồng Oanh đều trêu chọc:

"Người mới sắp cướp phong thái của chị Hồng Oanh rồi! Để cô ta biết thế nào là hoa khôi thực sự đi!"

Hồng Oanh nhìn xuống dưới, nhổ nước bọt: "Khốn nạn! Thứ rác rưởi nào mà lại dám tranh phong thái với tôi, cô ta mà có thể nổi tiếng thì tôi sẽ đổi họ!"

Nói xong, cô ấy quay lưng đi.

Lâm Tử Hàn tự nói rằng cha mẹ mình đã chết nên không còn ràng buộc, nửa đời sau của cô ta sẽ giao phó cho Lầu Túy Hương, cô ta dứt khoát ký hợp đồng bán thân.

Mụ chủ ghét cái tên Lâm Tử Hàn, cảm thấy nó nghe rất lạ, không hấp dẫn, nên nói với cô ta: "Nếu đã quyết tâm làm hoa khôi, thì cô phải đổi một cái tên hoa khôi để mượn may mắn!"

Ngay hôm đó cô ta đã được treo biển trong lầu, biển viết "Tiểu Uyển".

02

Vào ban ngày khi cửa đóng kín, Tiểu Uyển đi quanh lầu.

Cô ta không thèm để ý đến chúng tôi, cứ đi ngang qua bên cạnh với vẻ khinh miệt không hề che giấu.

Tiểu Uyển dừng lại trước một bức tường. Trên tường dán rất nhiều tranh vẽ mỹ nhân lộn xộn, có cả quảng cáo hãng thuốc lá, còn có luôn cả poster phim. Các cô gái trên ảnh đều xinh đẹp, lộng lẫy và đầy quyến rũ.

Bức tường này đối diện với cổng chính, vừa bước vào đã có thể nhìn thấy, chỉ để tạo ảo ảnh cho khách mua vui mà thôi.

Đôi khi chúng tôi cũng ngây ngất nhìn những bức tranh ấy.

Có ai mà lại không mong muốn được sống những ngày huy hoàng, được mọi người tôn sùng cơ chứ?


[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/d-n-qu-c-phong-nguy-t-l&chuong=1]


Nhưng Tiểu Uyển nhìn bức tường với vẻ khinh bỉ: "Thô tục chết đi được, làm giảm đi phong cách chung, có thể gỡ chúng xuống không?"

"Cứ để vậy đi, bên dưới có vết cháy nên trông không đẹp, che đi sẽ tốt hơn." Chỉ có Thu Nguyệt trả lời cô ta.

Thu Nguyệt đang khâu một cái áo choàng. Cô ấy khác với mọi người trong lầu, cô ấy có chồng con, vốn là một người phụ nữ trong sạch.

Để kiếm tiền mua chức quan cho chồng, cô ấy đã tự nguyện đến Lầu Túy Hương bán mình.

Chiếc áo mà cô ấy đang may trong tay là để dành cho con trai.

Tiểu Uyển liếc nhìn cô ấy: "Cô ăn mặc xộc xệch thế kia mà cũng dám làm nghề này à? Ai mà thèm thích cô cơ chứ?"

Tính tình Thu Nguyệt hiền lành, nghe câu nói này cũng không giận, chỉ ngẩng đầu lạnh nhạt nhìn cô ta một cái, rồi lại cúi xuống tiếp tục khâu áo.

"Cô nghĩ đây là chốn tốt đẹp sao? Nghe lời tôi đi, nhân lúc quản lý còn lỏng lẻo, hãy nhanh chóng chạy đi, đừng quay lại nữa."

Tiểu Uyển lộ vẻ khinh khỉnh: "Bà già ạ, tôi biết hết đấy, bà chỉ sợ tôi trẻ đẹp quá thì sẽ cướp mất miếng ăn của bà mà thôi. Chim sẻ làm sao hiểu được hoài bão của đại bàng, tôi đến đây là để trở thành vợ bé của một quân nhân, còn bà thì…"

Cô ta nhìn Thu Nguyệt từ trên xuống dưới, phát ra tiếng cười nhạo: "Bà chưa nhìn ra tuổi mình à, nếp nhăn góc mắt to đến mức đủ để bắt ruồi luôn rồi đấy, bà chỉ xứng phục vụ bọn lưu manh mà thôi. Đừng lo, tôi sẽ không tranh giành miếng ăn của bà đâu."

Nói xong, dường như thấy mình bảo như vậy rất buồn cười nên lập tức tự cười phá lên.

Thu Nguyệt rất khéo tay, cô ấy từng may cho tôi một bộ quần áo rất đẹp và thoải mái.

Vì chiếc áo này, tôi cũng phải đứng ra bênh vực cô ấy, không thể để cô ấy bị sỉ nhục như thế được.

Tôi dựa trên lan can nhìn xuống: "Thu Nguyệt nói thế là vì muốn tốt cho cô thôi, cô không biết ơn cũng không sao, nhưng tại sao lại phải nói ra những lời độc ác như thế cơ chứ? Thử hỏi có gia đình quyền quý nào lại muốn nâng một kẻ hạ lưu, một con quỷ hung dữ lên làm vợ bé? Thay vì dành thời gian để châm chọc người khác, cô nên rèn giũa bản thân, nghĩ cách làm vui lòng các quan hầu đi, chậm một chút nữa thôi sẽ không kịp nữa rồi đấy, sau này cô cũng sẽ già đi, tuổi xuân của cô chỉ bán được với giá tốt trong vài năm mà thôi."

Cô ta vẫn còn quá trẻ con, vừa bị nói vài câu đã nổi giận, mặt đỏ bừng nhìn tôi: "Tôi không cần nghe!"

Tôi không nổi giận với một cô gái trẻ như thế, nên vẫn tiếp tục trò chuyện: "Trông cô cũng giống một cô gái có gia đình đàng hoàng, tại sao cô cứ nhất định phải làm nghề này?"

Trên mặt cô ta hiện lên vẻ ngưỡng mộ.

"Thực ra đây là một điều rất đẹp đẽ, các cô không hiểu đâu. Thời loạn lạc, câu chuyện tình giữa quân nhân và kỹ nữ thật sự vô cùng cao cả. Mười dặm phố tây phong hoa tuyết nguyệt, Dân Quốc có nghĩa là những mối tình rung động, mỗi cô gái đều có thể gặp được chàng quân nhân của đời mình... Thật sự rất đẹp!"

Chúng tôi nhìn nhau, không ai nói được gì.

Cô ta vui vẻ quay về phòng, Hồng Oanh cười lạnh.

"Lời khuyên tốt không thể cứu nổi kẻ muốn chết. Để cô ta tự mình trải nghiệm Lầu Túy Hương là như thế nào đi."

Bình Luận

0 Thảo luận