03
Khi trời vừa tối sẫm, những chiếc đèn lồng đỏ lớn ở cổng lầu được thắp sáng, Lầu Túy Hương chuẩn bị đón khách.
Chúng tôi trang điểm xong thì đều đi ra đứng dựa lan can ở tầng hai, trong không khí đầy mùi phấn son rẻ tiền khiến người ta ngạt thở.
Khách vào từng đợt, A Hải báo danh từng người. Anh ta cùng mụ chủ quản lý chúng tôi.
"Ra tiếp khách đi! Ra tiếp khách đi! Hồng Oanh! Hương Tuyết! Trân Châu!..."
Hai mươi bảy cô gái trong lầu, anh ta gọi liền một lượt, mỗi cái tên đều có tiếng đáp lại ngọt ngào, người được gọi sẽ vẫy tay để khách nhận ra.
"Thu Nguyệt! Tiểu Uyển! Thúy Xuân!"
Giữa chừng có một khoảng lặng ngắn, bởi Tiểu Uyển không trả lời.
May là A Hải gọi nhanh, cộng thêm trong lầu ồn ào, khách cũng chỉ nhìn được qua loa, chẳng thấy rõ ai là ai, chẳng nghe rõ ai trả lời, bọn họ chỉ bị mùi phấn son làm cho choáng váng, cứ chọn ngay một cô nào đó xinh đẹp để vào phòng cùng mình.
Đợt khách đầu tiên đã chọn người xong, không còn khách nữa, chúng tôi lập tức thu lại nụ cười, trò chuyện ở tầng hai.
Cứ nở nụ cười chào đón khách mãi cũng rất mệt mỏi, muốn có nụ cười là phải cố vắt ép ra đó, dành cho người ngoài thì phí phạm lắm, phải để dành cho khách mới đúng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/d-n-qu-c-phong-nguy-t-l&chuong=2]
Mụ chủ lên lầu quan sát một vòng: "Tiểu Uyển không có khách phải không? Sao cô ta không đi ra?"
Chúng tôi lắc đầu, không ai nhìn thấy cô ta.
Mụ chủ đi thẳng vào phòng Tiểu Uyển, chúng tôi theo sau để hóng hớt xem trò vui.
Thấy mụ chủ vào, cô ta lập tức cầm hộp phấn đỏ: "Tôi vừa định tìm bà đấy! Màu phấn này quá thô tục, đổi cho tôi hộp khác. Và sao chưa tìm cho tôi đứa hầu gái nào để phục vụ vậy? Người đâu?"
Mụ chủ cười lạnh: "Ai bảo với cô tôi cần tìm vậy! Sao cô không ra ngoài tiếp khách?"
Tiểu Uyển dựa vào tường, khoanh tay, vẻ mặt khinh khỉnh.
"Tôi đã nói rồi, tôi bán nghệ chứ không bán thân. Bà không hiểu cách tiếp thị khách hàng của tôi à, bà phải đi tuyên truyền danh tiếng của tôi trước, hãy nói rằng ở đây có một cô gái thông thạo cả Thi, Thư, Họa, Nhạc, Văn, Võ, tuyệt vời cả về sắc lẫn tài, và hơn nữa tôi còn là hậu duệ của một gia tộc quý tộc Mãn Thanh lưu lạc... Đây gọi là PR, bà hiểu chứ? Những người tò mò muốn chiêm ngưỡng sẽ chỉ nhiều hơn chứ không ít đi. Khi thời cơ chín muồi, bà sẽ đấu giá trinh tiết của tôi, miễn là người mua không phải là một quân phiệt, tôi sẽ không..."
Mụ chủ vả một cái thật mạnh vào mặt cô ta, khiến những lời cô ta định nói tiếp sau đó đều bị chặn lại.
Tiểu Uyển bị cái tát bất ngờ làm choáng váng, cô ta đưa tay che mặt, ngẩn người nhìn mụ chủ, ánh mắt đầy vẻ khó tin.
"Đồ hư hỏng đang chạy theo nghề hèn mọn, còn vênh mặt đòi này nọ, muốn làm chủ trên đầu ta sao? Thân phận ở dưới đáy xã hội mà còn tưởng mình là hoàng hậu ư? Cứ ở đó mà nằm mơ đi!"
Mụ chủ lôi Tiểu Uyển ra khỏi cửa bằng cách nắm tóc: "Trên hợp đồng bán thân viết rất rõ ràng, mày phải đi ra ngoài tiếp khách. Nếu không tiếp được hoặc không có khách thì mày đừng hòng được ăn cơm!"
Tiểu Uyển bám chặt khung cửa không chịu đi, khóc lóc thảm thiết: "Bà không thể đối xử với tôi như vậy được! Bà đang cắt đứt con đường kiếm tiền của mình đó! Tôi bán nghệ chứ không bán thân! Tôi không bán thân! Không bán thân!"
Cô ta khóc lóc ầm ĩ, A Hải đang pha trà ở phòng khác cũng phải chạy vội đến: "Khách quý đến rồi! Cứ la lối om sòm như vậy sẽ làm mất hết chuyện làm ăn mất!"
Mụ chủ đẩy Tiểu Uyển vào tay A Hải: "Bịt miệng nó lại, dẫn xuống cho nó một bài học. Đừng làm hỏng gương mặt."
Bà quay sang chúng tôi, vung cây roi "Lười lừ" trong tay, ai cũng bị quất một roi vào bụng: "Bọn mày đang làm gì ở đây! Không nghe thấy khách quý đã đến sao? Đừng nói tới chuyện bán thân, đến cả trà còn chưa bán được một ấm nữa kìa! Mau đi tiếp khách đi!"
A Hải xé miếng khăn quấn ngang lưng, nhét chặt vào miệng Tiểu Uyển, một tay ôm eo, một tay khóa chặt hai tay cô ta rồi dẫn xuống tầng dưới.
Chẳng mấy chốc, tiếng khóc la biến mất, chỉ còn tiếng rao bán, tiếng cười chọc ghẹo, tiếng nói đùa giỡn ngày một lớn, như một nồi dầu sôi sùng sục, nuốt chửng toàn bộ Lầu Túy Hương.
Bất kỳ ai bước vào đều phải lăn lộn trong đó, da thịt tan nát, như bị mắc kẹt mãi mãi.
Tiểu Uyển cũng không ngoại lệ.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận