Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

DÂN QUỐC PHONG NGUYỆT LỆ

Chương 7

Ngày cập nhật : 2025-07-22 22:52:22
08

Hồng Oanh gắn chặt với ông chủ Lý kia, không để ông ta tìm kiếm bất kỳ người chị em nào khác.

Còn Tiểu Uyển thì có một vị khách quen, cô ta gọi ông ta là Bạch Tiên Sinh.

Vị Bạch Tiên Sinh này thường xuyên mặc vest, đeo kính gọng vàng, trông như người có học thức.

Đôi khi tôi đi ngang qua cửa phòng Tiểu Uyển, nghe thấy ông ta và Tiểu Uyển trò chuyện sôi nổi, nói về các ông Đức, ông Sải gì đó, tôi nghe mà thấy rất ngưỡng mộ.

Tôi cũng không biết hai vị tiên sinh này là ai, mà lại to tát đến thế.

Bạch Tiên Sinh khen ngợi Tiểu Uyển là con phượng vàng sinh ra từ ổ gà, nói cô ta đã được học hành, có văn hóa và tầm nhìn, không nên bị chôn vùi ở nơi này.

Tất cả chúng tôi đều nghĩ rằng Bạch Tiên Sinh sẽ chuộc thân cho Tiểu Uyển.

Thậm chí mẹ chủ lầu cũng nghĩ như vậy, ngày ngày tính toán: "Trông Bạch Tiên Sinh có vẻ là người có thể vắt ra dầu, mà Tiểu Uyển lại nổi tiếng đến thế, chắc chắn số tiền chuộc thân phải cao, năm trăm đồng bạc thì không đủ đâu, thậm chí có lấy gấp đôi thì Tiểu Uyển cũng sẽ nhanh chóng kiếm lại được. Ít nhất ông ta cũng phải trả ba ngàn, mới có thể cân nhắc chuyện di chuyển cái cây Tiểu Uyển này ra khỏi vườn của bà đây!"

Bà ta nhìn gương mặt ngày một tiều tụy của Tiểu Uyển: "Trước kia mi nói mi sẽ nổi tiếng, bà già này còn không tin, giờ tao nhìn thấy rồi, có cho mày ngồi chính giữa ở một đoàn hát nhỏ làm cảnh thì mày cũng dễ sống phết đấy!"

Tôi nhìn sang Hồng Oanh.

Trước kia cô ấy cũng là gái hạng nhất trong một đoàn hát nhỏ, không hiểu sao lại sa cơ đến lầu Túy Hương.

Trong thời gian này, Tiểu Uyển dần trở nên thân thiết với chúng tôi hơn, Thu Nguyệt còn may cho cô ta một chiếc áo. Chúng tôi thầm hỏi: "Liệu vị Bạch Tiên Sinh kia có thật sự muốn chuộc cô không?"

Tiểu Uyển khinh khỉnh lườm một cái.


[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/d-n-qu-c-phong-nguy-t-l&chuong=7]


Cách cư xử của cô ta dần giống với chúng tôi.

"Chuộc tôi à? Đừng nói số tiền ba ngàn mà mụ chủ đòi, thậm chí năm trăm đồng bạc ông ta cũng không có. Ông ta chỉ có vẻ bề ngoài để dọa người thôi, một học giả nghèo làm nhà báo thì kiếm được mấy xu cơ chứ?"

Chúng tôi nghe xong đều cảm thấy chán ngán.

Thực ra chúng tôi rất mong các chị em đều có thể ra đi, nhưng hầu hết mọi người đều không có số phận đó.

Chúng tôi dần thôi không nhắc đến chuyện Bạch Tiên Sinh. Cho đến một ngày, Tiểu Uyển đột nhiên đưa cho chúng tôi một tờ báo.

Hầu hết các cô gái đều không biết chữ. Trước khi lưu lạc vào kỹ viện, tôi từng theo cha học đôi chút nên nhận ra vài chữ.

Tiểu Uyển cũng biết khá nhiều chữ, những chữ cô không biết thì gọi là chữ phồn thể.

Chúng tôi cùng nhau đọc bài báo.

Bài báo viết về cuộc sống bi thảm của những cô gái mại dâm ở ngõ Phấn Điệp, tố cáo bà chủ lầu Túy Hương ép các cô gái làm nghề, vứt bỏ sinh mạng một cách vô nhân đạo. Những chị em bi thảm mà tôi và Tiểu Uyển từng nói tới hầu như đều được viết trong bài báo này.

Bài báo do Bạch Thế Lâm ký tên.

Tiểu Uyển đọc xong, háo hức nói với chúng tôi: "Ảnh hưởng của dư luận rất lớn, chắc chắn bài báo này sẽ thu hút sự chú ý của xã hội, sẽ có người đến giải cứu chúng ta."

Ngày hôm sau, quả thực có người đến lầu Túy Hương.

Là cảnh sát.

Dẫn theo Bạch Thế Lâm.

Bạch Thế Lâm vẫn mặc bộ vest, đeo kính, nhưng vẻ văn nhã đã không còn chút nào, mà thay vào đó là một bộ dạng run rẩy, hèn hạ.

Cảnh sát đè vai ông ta, ép ông ta cúi thấp xuống, ông ta miễn cưỡng ngẩng đầu, run rẩy chỉ vào Tiểu Uyển.

"Cô ấy... Là do cô ấy nói..."

Cảnh sát đưa Tiểu Uyển đi.

09

Năm ngày sau, mụ chủ lầu dẫn Tiểu Uyển về.

Tiểu Uyển bị đánh một trận đòn rất nặng, bị nhốt trong hầm rau, mụ chủ lầu giận dữ mắng cô ta suốt nửa tiếng đồng hồ.

"Mày là cái đồ qua cầu rút ván! Tao nuôi mày ăn ngon ăn đủ, còn để cho mày ăn bánh bao, tao đối xử với mày có tốt không hả? Thế mà mày lại còn tìm chuyện thêm cho tao, còn đi làm báo! Tao nói cho mày biết! Không một ai trong thành phố này mà tao không chạy chọt được, ai mà chẳng phải đút lót đâu? Huyện trưởng đâu có quan tâm chuyện này! Còn cái tên trai nhỏ của mày, mày cứ đợi đấy! Tao bảo đảm sẽ chặt hắn ra thành bùn!"

Tiểu Uyển khóc lóc thảm thiết, thỉnh thoảng lại thét lên vì đau đớn, không hề nói một lời biện minh.

Đêm đó, tôi, Hồng Oanh và Thu Nguyệt đều lén lút đến thăm cô ta.

Cô ta chảy nước mắt, trên người không còn chỗ nào lành lặn cả.

"Bạch Thế Lâm đã lừa em…”

"Ông ta rõ ràng... Ông ta rõ ràng đã! Rõ ràng đã tỏ ra rất bức xúc, rõ ràng nói sẽ cứu em khỏi chốn lầy lội này, rõ ràng đã nói sẽ dùng ngòi bút để đấu lại lầu Túy Hương! Em hỏi ông ta nếu xảy ra chuyện thì sao, ông ta nói ông ta là một nam nhi đại trượng phu, vĩ đại và can trường, không có lý do để để một người phụ nữ chịu trách nhiệm! Chính vì thế en mới tin ông ta!”

"Em tin ông ta vậy! Rõ ràng em đã tin ông ta đến vậy mà!”

"Người ta bảo các trí thức thời này đều rất có khí phách, nhưng không ai nói với em rằng ở mọi thời đại đều có những kẻ vô lại như vậy cả!”

"Vừa gặp chuyện đã lập tức đẩy em ra chịu tội, ông ta mà là đàn ông gì chứ!"

Hồng Oanh cười lạnh: "Hóa ra cô đang mong chờ một người đàn ông cứu cô. Không một người đàn ông nào là tốt bụng cả. Những người đến đây, đều là kẻ dâm ô. Các học sinh lại càng vô vọng, họ chỉ giỏi đọc nhiều sách cứu kỹ nữ để làm anh hùng! Nếu thực sự muốn cứu, thì nên gom tiền chuộc thân mới đúng!"

Tiểu Uyển im lặng, nước mắt chảy dài.

Tôi hỏi cô ta: "Em đã tuyệt vọng chưa?"

Cô ta nhìn tôi rất lâu, cuối cùng lắc đầu.

"Em biết các chị cho rằng em đang mơ tưởng, nhưng các chị - kể cả chị Hồng Oanh, chị Thu Nguyệt, hãy tin em. Em nhất định sẽ rời khỏi nơi này.

"Em nhất định sẽ đưa các chị đi cùng."

Bình Luận

0 Thảo luận