15
Chúng tôi đi suốt, người đi đường tránh xa chúng tôi, nhưng đều tò mò nhìn Tiểu Uyển đi hiên ngang đằng trước.
Nữ thủ lĩnh của băng cướp, ai cũng chưa từng thấy.
Lúc đi đến ngoại ô, chỉ cách núi Nhị Long còn ba dặm, nhị đương gia bỏ cuộc.
"Không ai làm việc kiểu này cả! Trước kia khi Sơn Trung Hổ còn sống, hễ anh ta có cướp được phụ nữ thì sẽ cho chúng ta phụ nữ, cướp được của cải thì cho chúng ta của cải! Đ* mẹ, cô không cho cướp phụ nữ, lại không cho cướp tiền! Cô định cho cả đám anh em trên núi ăn gió tây bắc à!"
Tiểu Uyển quay lại: "Sau này sẽ có thứ để cướp! Tôi đã lên kế hoạch rồi, chúng ta sẽ đi cướp các hiệu buôn Nhật Bản, sau này còn có thể đánh người Nhật..."
"Xì!"
Nhị đương gia chĩa súng vào Tiểu Uyển, mắt nhìn cô, nhưng miệng gọi tất cả anh em phía sau.
"Nói! Các người có phục con đàn bà này không!"
Hầu hết mọi người đều mở miệng hưởng ứng nhị đương gia: "Không phục!"
"Chẳng qua con ả chỉ biết cách làm thuốc nổ thôi mà! Chúng ta cướp được tiền cũng có thể mua! Đàn bà yếu đuối không làm được đại đương gia của chúng ta đâu! Anh em thấy tôi nói có đúng không!"
"Đúng!"
Ba người phụ nữ chúng tôi bị đám đàn ông này vây quanh.
Hồng Oanh đột nhiên tiến lên một bước, mặt tái nhợt, nhưng nụ cười quyến rũ.
Tôi biết chắc chắn hiện giờ thân dưới của cô ấy vẫn rất đau. Nụ cười quyến rũ là chiêu trò chúng tôi hay dùng để tự bảo vệ mình, cũng là bản năng.
Giọng nói của cô ấy uốn lượn như chim hoàng oanh hót, cất lên một tiếng, khiến xương người nghe cũng phải mềm đi.
"Anh trai à, có chuyện gì không thể nói đàng hoàng với nhau, phải dùng súng chĩa vào mấy cô gái yếu ớt chúng tôi hay sao."
Cô ấy hơi nới lỏng cổ áo, để lộ một chút thịt mềm trắng mịn.
"Các anh không phục Tiểu Uyển, đuổi cô ấy đi cũng được mà, không cần phải giết người. Các anh thiếu phụ nữ nên cô đơn, chúng tôi làm nghề gì các anh không hiểu sao? Cứ để tôi phục vụ các anh ngay tại đây là được, hãy để hai chị em kia đi."
Tiểu Uyển lo lắng: "Hồng Oanh!"
Hồng Oanh đưa tay ra sau lưng vẫy vẫy.
Dường như Nhị đương gia có chút hứng thú với cô ấy: "Chơi một người sao sướng bằng chơi ba người! Hơn nữa anh em chúng ta nhiều người như vậy, cô phục vụ được hết sao!"
"Vậy là các anh không biết rồi, tôi luyện nhiều lắm, đừng nói mười mấy người, dù là một trăm tám mươi người thì tôi cũng phục vụ được! Chỉ xem các anh có bản lĩnh đó không thôi! Chị em này của tôi bị bệnh rồi, đừng liên lụy đến các anh. Còn Tiểu Uyển, dù sao cô ấy cũng từng theo Sơn Trung Hổ, các anh không thể làm chuyện có lỗi với người anh dẫn dắt mình ngày xưa chứ?"
Vừa nghe nói tôi bị bệnh, vẻ mặt của họ đều phô ra nét vừa ghê tởm vừa hoảng sợ, cuối cùng nhị đương gia quyết định thả tôi và Tiểu Uyển đi.
Tiểu Uyển định kéo Hồng Oanh, nhưng rồi bị tôi kéo lại.
Có lẽ vì tôi suy nghĩ quá lạnh lùng. Nhưng Hồng Oanh vốn chẳng còn mấy ngày để sống, cô ấy muốn cứu tôi và Tiểu Uyển, tôi chỉ đành nhận ý tốt rồi cảm ơn cô ấy.
Mấy gã đàn ông tiến tới lột quần áo Hồng Oanh ra, tôi kéo Tiểu Uyển chạy đi vài chục bước, khi quay đầu lại, đôi mắt Hồng Oanh nhìn chúng tôi qua khe hở giữa thân thể của đám đàn ông, cô ấy mỉm cười với chúng tôi.
Tôi chợt cảm thấy sống mũi mình cay xè, quay người kéo Tiểu Uyển điên cuồng bỏ chạy.
Phía sau vang lên tiếng kêu của Hồng Oanh, cô ấy đau. Tôi biết, cô ấy đau.
Không biết chúng tôi chạy bao lâu, chạy đến khi mặt trời lên cao, tôi vẫn cảm thấy tiếng kêu của Hồng Oanh vẫn còn văng vẳng bên tai.
Cả đời này cũng không tan biến được.
16
Tiểu Uyển mang theo ít bạc tròn. Chạy đến thành phố, cô ta chia một nửa số bạc cho tôi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/d-n-qu-c-phong-nguy-t-l&chuong=11]
"Em muốn đi tàu đến Thượng Hải, còn chị? Chị có muốn đi cùng em không?"
Tôi suy nghĩ một lúc.
"Có lẽ tôi sẽ tìm một nơi nhỏ để làm việc."
Cô ta vỗ mạnh vai tôi: "Chị đừng quên em nhé?"
Tôi không nói gì mà chỉ cất bạc vào túi, tiễn cô ta đến ga.
Khi đợi tàu, cô ta hỏi tôi: "Thực ra, đám cháy ở lầu Túy Hương năm đó, là do chị đốt phải không?"
Tôi im lặng.
Là tôi đã đốt lầu Túy Hương.
Tôi không có dũng khí tự sát, nhưng thực sự không thể tiếp tục cuộc sống còn không bằng chết này, muốn đốt lầu Túy Hương, nếu có thể đốt sạch và trốn thoát thì tốt, nếu không trốn được, để tôi bị chết cháy trong đó cũng coi như tốt quá rồi.
Nhưng ai ngờ, lửa hoàn toàn không cháy lên được, còn hại chết hai chị em.
Và tôi không có dũng khí thừa nhận là tôi đã đốt.
"Khi chị nhắc đến đám cháy đó, chị đặc biệt nhấn mạnh phải có dầu mới được, lúc đó tôi đã cảm thấy có điều bất thường. Đám cháy đó là do chị đốt đúng không? May mắn thay, may mắn thay, giờ chúng ta đều đã rời khỏi đó."
Tôi không thừa nhận, cũng không phủ nhận: "Đều đã rời khỏi rồi."
Tàu của cô ta đến ga, cô ta lên tàu, thò đầu ra từ cửa sổ: "Thời buổi loạn lạc, lần này em đi rồi thì không biết sau này có còn gặp lại không. Chị à, tên thật của chị là gì? Em muốn biết tên thật! Để em nhớ…"
Ầm ầm ầm… Ầm ầm ầm… Ầm ầm ầm…
Ngoại truyện - Lâm Tử Hàm
Lâm Tử Hàm là một nữ sinh đại học bình thường hơn cả bình thường.
Nếu phải nói cô ta có điểm gì không bình thường, thì là cô ta hơi trắng trẻo, ngũ quan cân đối, vì là người miền Bắc nên khá cao.
Ngoài ra, không có ưu điểm nổi bật nào cả.
Thành tích của cô ta không cao không thấp, ngoại hình không xấu không đẹp, tính cách không nhanh không chậm, không quá hướng nội cũng không quá hướng ngoại, thỉnh thoảng cô ta hay trốn học, tiền sinh hoạt không đủ cao cũng không quá thấp, nếu có nam sinh đứng dưới ký túc xá nữ tỏ tình gọi tên Lâm Tử Hàm, sẽ có không ít hơn mười người thò đầu ra xem có phải gọi mình không. Cô ta không hay đọc sách, sở thích của cô ta chỉ là lướt điện thoại.
Về mọi mặt, cô ta đều rất bình thường, thâm hiểu đạo trung dung.
Có một thời gian, cô ta bị những video kèm theo mô tả kiểu như "Trong giờ lịch sử, thầy nói Dân Quốc rất loạn, tôi đứng dậy nói: 'Thầy không hiểu Dân Quốc. Mười dặm trường tân, phong hoa tuyết nguyệt. Dân Quốc có nghĩa là tình yêu kinh tâm động phách, mỗi cô gái đều có thể gặp quân nhân của mình. Đáng tiếc, không thể quay về nữa!'" nhồi sọ.
Bởi vì bị tiếp thu thông tin sai lệch do các thuật toán cá nhân hóa đưa tới các bài đăng có cùng thể loại như thế, cô ta đã bị đẩy càng ngày càng nhiều video về việc biến đổi áo dài Trung Hoa, dường như cái gọi là Dân Quốc chỉ là sự dây dưa giữa quân phiệt và tiểu thiếp, phong nguyệt giữa tài tử giai nhân, phong hoa của ca sĩ Dân Quốc.
Cô ta có hiểu Dân Quốc là gì đâu, cứ thế bị mê hoặc, ước nguyện được xuyên không về Dân Quốc, làm kỹ nữ nổi tiếng nhất, yêu quân phiệt đẹp trai nhất.
Ước nguyện của cô ta đã thành sự thật.
Nhưng cô ra chưa từng nghĩ rằng Dân Quốc thực sự, mại dâm thực sự lại tàn nhẫn như vậy.
Hoàn toàn không có chuyện bán nghệ không bán thân, khi cô ta bước vào lầu Túy Hương, gần như đã đánh mất cuộc đời chín năm của mình ở Dân Quốc.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận