11.
Sau khi nghe tin án tử của Thu Nguyệt, Tiểu Uyển trở nên càng lúc càng im lặng và tiều tụy hơn.
Nhưng cô ta đã học được cách mỉm cười chào đón mọi người, cô ta luôn tươi cười rạng rỡ trước mặt khách hàng.
Về sau, cô ta lại níu được một vị khách quen, hoàn toàn khác xa với Bạch Tiên Sinh.
Đó là một tên sơn tặc nổi tiếng khắp nơi, chiếm cứ núi Nhị Long, danh xưng "Sơn Trung Hổ" vang dội, nhưng tên thật thì không ai biết.
Sơn Trung Hổ chưa từng đọc sách, gia đình đời đời làm nông. Sau đó, cha anh ta bị thuế má khắc nghiệt hành hạ buộc phải nhảy sông tự tử, mẹ bị địa chủ cưỡng đoạt rồi treo cổ mà chết.
Năm 15 tuổi, Sơn Trung Hổ trở thành phường ăn cướp, gia nhập nhóm cướp và quay lại giết chết địa chủ.
Về sau, khi lãnh đạo chết, Sơn Trung Hổ trở thành tân lãnh đạo, chuyên đi cướp bóc, giết người, không có việc ác nào mà anh ta không làm.
Hành động nổi tiếng nhất của anh ta là cướp tiền của một gia đình nghèo, kèm theo cả con gái của nhà này. Trước khi bị giết, người cha nghèo hỏi hắn: "Anh cũng từng bị áp bức, anh cũng từng là kẻ nghèo, sao anh lại ra tay với gia đình chúng tôi, chúng tôi là những người lương thiện mà?"
Nhưng anh ta chỉ giơ súng bắn chết người cha rồi đáp: "Nhảm nhí."
Dĩ nhiên, không ai biết chuyện này có thật hay không. Bây giờ những chuyện quá khứ này đã không biết trôi qua bao nhiêu năm rồi, nhưng trong ký ức của tôi, khi tôi 4-5 tuổi, cha mẹ tôi đã từng dùng Sơn Trung Hổ để dọa tôi.
"Con mau đi ngủ đi, không thì Sơn Trung Hổ sẽ đến bắt con đó!"
Nhờ Tiểu Uyển, tôi được gặp Sơn Trung Hổ với diện mạo thật. Anh ta khoảng 40 tuổi, là một gã đàn ông thô kệch, da đen sạm, không phải một gương mặt hung ác như người ta vẫn tưởng tượng, không có nanh nhọn, đôi mắt cũng chẳng sắc lẻm.
Tiểu Uyển nói: "Đây là lần đầu tiên tôi gặp một tên cướp thực thụ, trời ơi, bàn tay hắn cứng như thế, một lớp chai dày, cho dù có dùng dao rạch vào cũng chẳng thấy máu, chắc phải dùng sức mới đâm thủng được. Tôi vẫn tưởng tất cả bọn cướp đều mặc áo khoác lông cừu trắng, hóa ra không phải sao?"
Tôi không hiểu vì sao Tiểu Uyển lại chú ý đến chuyện áo len. Ở đây chúng tôi không nuôi cừu để kiếm sống.
Anh ta không đến thường xuyên, khoảng mười ngày nửa tháng mới đến một lần và không bao giờ ở lại qua đêm.
Người ta nói anh ta có nhiều phụ nữ, ở phố Phấn Điệp, nhà nào cũng có người tình của anh ta.
Nhưng anh ta có một quy tắc, những phụ nữ đã từng qua tay anh ta sẽ không được phép để cho người khác đụng vào, chỉ được ngoan ngoãn chờ đợi anh ta.
Mụ chủ sợ anh ta, dù sao mụ chủ cũng thuộc hạng nhà giàu, nếu vô tình làm anh ta giận rồi anh ta đại khai sát giới thì sao?
Vì vậy, Tiểu Uyển không cần phải tiếp khách nữa.
Có người bắt đầu chế giễu Tiểu Uyển: "Cô dỗ ngọt ông già này, để anh ta chuộc cô ra ngoài, cô sẽ trở thành phu nhân của anh ta!"
Lúc đó Tiểu Uyển không trả lời, đêm về tôi và Hồng Oanh không có khách, nên đến phòng cô ta nói chuyện. Chúng tôi hỏi có phải cô ta thực sự muốn theo Sơn Trung Hổ không, cô ta nói: "Nếu em nói là có thì sao?"
Hồng Oanh hỏi: "Nếu xếp hàng các tình nhân của Sơn Trung Hổ, có thể kéo dài từ cửa lầu Túy Hương đến tận Bắc Kinh đấy! Cô lấy gì để cạnh tranh?"
"Em đã từng đọc sách." Trong bóng tối, đôi mắt Tiểu Uyển sáng lấp lánh: "Đàn ông thì có nhiều, nhưng quân sư thì không nhiều. Em sẽ tìm cách để Sơn Trung Hổ đưa em ra khỏi đây, khi đó em sẽ cứu các chị.”
Tôi và Hồng Oanh nhìn nhau.
Vì tình cảm trong thời gian qua, chúng tôi đều khuyên cô ta.
"Đừng tin vào đàn ông quá, bài học của Bạch tiên sinh vẫn chưa đủ cho em sao?"
Tiểu Uyển thở dài: "Em biết các chị nói thế vì muốn tốt cho em, nhưng bây giờ, em đã khác so với lúc mới đến, và khác so với lúc tin vào Bạch tiên sinh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/d-n-qu-c-phong-nguy-t-l&chuong=9]
Em có thể cho Sơn Trung Hổ những thứ anh ta cần nhất."
12
Nửa tháng sau, Sơn Trung Hổ lại đến thăm.
Lần này, thậm chí anh ta còn đưa Tiểu Uyển ra khỏi lầu.
Lúc đầu mụ chủ không muốn. Lầu Túy Hương kiểm soát việc các cô gái ra ngoài rất chặt, khách muốn đưa gái đi thì phải có người của lầu đi theo, đúng giờ lại đưa về, vì họ sợ gái chạy trốn.
Nhưng quy tắc này không áp dụng được với Sơn Trung Hổ, nếu anh ta muốn giữ người, lầu Túy Hương có làm gì được cơ chứ?
Chúng tôi đều đoán Sơn Trung Hổ có còn đưa Tiểu Uyển trở lại hay không, liệu anh ta có giết luôn Tiểu Uyển không?
Ba ngày sau, một tên côn đồ của Sơn Trung Hổ quay lại, mang theo 500 đồng bạc.
Hắn ném túi đựng bạc dưới chân mụ chủ: "Đại ca của chúng tôi đã chuộc cô Tiểu Uyển."
Hắn vừa nói xong một câu là đi luôn.
Mụ chủ lục lọi trong túi bạc mà chửi: "Chỉ 500 đồng bạc là bắt người đi rồi! Ông già chết tiệt, sớm muộn gì cũng chết trên người phụ nữ!"
Hồng Oanh kéo tay áo tôi. Tôi quay lại nhìn, thấy cô ấy trông rất xanh xao.
Từ khi cô ấy nói về việc ông chủ Lý nhiễm bệnh đến giờ đã rất lâu rồi, lẽ ra các triệu chứng cũng phải rõ ràng lắm, khách hàng đã phải phát hiện ra từ lâu.
Chúng tôi đều rất sợ điều này. Làm nghề này rất dễ nhiễm bệnh dơ bẩn, tôi đã từng chứng kiến bốn chị em vì những căn bệnh này mà bị mụ chủ dùng sắt nung đốt vết thương, dùng kéo cắt đi những phần da thịt cháy nát, máu thịt lộn xộn, thế mà mụ chủ vẫn không chịu đưa đi khám bác sĩ chính thống.
Những cô gái nhiễm bệnh, thậm chí bộ phận sinh dục không còn được ai muốn nữa, vì không bán thân được nên bọn họ đều bị A Hải dẫn đi "xử lý".
Và việc "xử lý" như thế nào, chẳng ai trong chúng tôi biết cả.
Từ khi Hồng Oanh nói ra chuyện này, tôi cứ đợi chờ ngày ấy tới.
Giống như đợi ngày thi hành án tử của Thu Nguyệt vậy, chỉ cần biết sẽ có ngày đó, vừa nghĩ đến là lại thấy lòng mình nặng trĩu, nhưng mãi không biết chính xác là ngày nào.
Tôi nhìn thấy Hồng Oanh ngày một xanh xao, nhưng chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Tôi chưa từng hỏi cô ấy đã thoát được căn bệnh đó bằng cách nào.
Tuy nói làm nghề này không cần giữ thể diện nữa, nhưng đó là đối với người ngoài. Chị em với nhau đồng bệnh tương liên, chúng ta đều muốn sống được lâu hơn một chút giống như con người, hà cớ gì phải làm khó nhau. Cô ấy hỏi tôi với khuôn mặt xanh xao như vậy: "Tiểu Uyển còn nói sẽ đến cứu chúng ta, cô nói xem, có thật không?" Có những câu hỏi, ngay khoảnh khắc được thốt ra thì câu trả lời đã hiện hữu rồi. Chúng tôi đều mong đó là sự thật, nhưng lại hiểu rõ thực ra bản thân không thể chờ đến ngày đó.
Không ai có thể cứu chúng tôi ra khỏi đây cả.
Ban đầu chúng tôi vẫn thường nói về Tiểu Uyển, nhưng sau đó không lâu, bên ngoài truyền tin nói rằng Sơn Trung Hổ đã chết, Nhị Long Sơn đã đổi chủ mới. Anh ta đã chết, Tiểu Uyển lại trở thành người không nơi nương tựa, làm sao có thể đến cứu chúng tôi? Chúng tôi đều mặc nhiên coi như Tiểu Uyển chưa từng tồn tại, không còn bàn luận bất cứ điều gì về cô ta nữa.
Những việc cô ta đã làm, những lời cô ta đã nói, dù ngu ngốc hay đáng thương hay ngây thơ, đều như một giấc mơ xa xăm.
Cứ như vậy theo mưa phấn gió hương trôi đi mất.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận