06
Dù sao đi nữa, Tiểu Uyển vẫn bắt đầu tiếp khách.
Với một người đã mười tám tuổi như cô ấy, thì ở nơi này cô ấy thực sự không còn trẻ cho lắm.
Như tôi, tôi bắt đầu vào nghề từ năm 14 tuổi, Hồng Oanh vào từ năm 12 tuổi, bây giờ tôi mới 20 tuổi, Hồng Oanh 22 tuổi, cũng không lớn hơn Tiểu Uyển là mấy.
Những chị em nhỏ tuổi hơn tầm 14-15 tuổi, mắt long lanh nước, vẻ e thẹn.
Nhưng chúng tôi không được nghỉ ngơi mà phải làm việc cả ngày lẫn đêm, lại không ăn được thức ăn béo, cơ thể kiệt quệ, tiều tụy. Tiểu Uyển trông như được nuôi nấng kỹ càng, làn da trắng mịn, gương mặt không vết sẹo, không vết chàm, lại cao hơn tất cả chúng tôi.
Lúc mới được thả ra, cơ thể của cô ta đầy thương tích, yếu ớt không thể cử động, mụ chủ bảo tôi giúp cô ta rửa sạch, tôi nhìn kỹ thì thấy cô ta chỉ có một vết sẹo nhỏ trên cánh tay, ngoài ra không có thêm một vết thương nào khác.
Bây giờ tôi đã khá tin rằng cô ta là hậu duệ của hoàng tộc Mãn Thanh.
Vì vậy, dù tuổi đã không còn trẻ, nhưng cô ta vẫn rất được ưa chuộng.
Từ khi Túy Hương Lâu mở cửa, phòng của cô ta chưa từng trống, nhiều nhất là một ngày tiếp 10 lượt, ban đêm còn có thể có khách ở lại.
Tôi biết cảm giác này ra sao, đủ khiến người ta muốn chết.
Hàng ngày cô ta đều lộ vẻ tuyệt vọng, nhưng ánh mắt lại một ngày một kiên định hơn.
Khi không tiếp khách, cô ta hay trò chuyện với chúng tôi. Cô ta không còn vẻ kiêu ngạo như lúc đầu nữa.
Không biết có phải là ảo giác của tôi không, đôi khi tôi cảm thấy ánh mắt cô ta nhìn chúng tôi còn có chút thương cảm.
Cô ta hay hỏi những câu khó trả lời. Ví dụ như mụ chủ nuôi bao nhiêu đàn em, số tiền để chuộc thân là bao nhiêu, phòng công an ở đây có quản lý không.
Tôi biết cô ta đang muốn trốn thoát.
"Đàn em thì không nhiều lắm, chỉ có bốn đứa, đều là anh em ruột của A Hải. Nhưng mà Tiểu Uyển này, đây không phải nơi khác đâu, đây là ngõ Phấn Điệp."
Gần như tất cả các nhà thổ trong thành phố đều ở đây.
"Bây giờ cô đi ra khỏi cửa lầu Túy Hương, còn chưa đi hết vài chục bước là sẽ có người của quán khác bắt cô về, lúc đó e rằng cô lại chịu thêm một trận đòn nữa... Cô sẽ không thoát khỏi ngõ Phấn Điệp đâu."
"Phải trả 500 đồng bạc để chuộc thân, nếu là giấy bạc thì số tiền sẽ còn nhiều hơn.
Năm ngoái, có một cô gái đã dành dụm đủ 500 đồng bạc để giao cho mụ chủ hòng chuộc thân, nhưng mụ chủ đã nuốt tiền của cô ấy và không thừa nhận chuyện này, bắt cô ấy tiếp tục làm việc."
Tiểu Uyển hỏi tôi, trong giọng nói có thể thấy cô ta rất hoảng hốt về số phận của cô gái ấy: "Sau đó thì sao? Không ai đứng ra minh oan cho cô ấy sao?"
"Cô ấy khóc lóc một hồi, và đêm hôm đó đã treo cổ tự tử ngay trong phòng mình."
Tôi nhớ lại hình ảnh người chị em treo lủng lẳng trên xà nhà, nước bọt chảy đầy đất. Chúng tôi đã nhìn thấy và đều sợ hãi, đau buồn, lúc nào cũng cảm thấy số phận của cô ấy chính là tương lai của chúng tôi.
Và như để trả thù, mụ chủ đã quất mười mấy roi vào thi thể của cô ấy.
Bởi vì chúng tôi không thể tích lũy được 500 đồng bạc bằng sức mình, chắc hẳn cô ấy đã phải dùng các thủ đoạn khác để lấy tiền từ khách.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/d-n-qu-c-phong-nguy-t-l&chuong=5]
Cô ấy có thủ đoạn như vậy, nhưng cuối cùng lại chết, thế mà mụ chủ còn chê rằng cô ấy không thể sống để kiếm tiền.
Tôi lắc đầu, không còn nghĩ đến người chị em ấy nữa.
"Nếu có người ngoài trả tiền chuộc thân cho cô thì sẽ tốt hơn. Năm tôi mới đến, có một cô gái bị một sĩ quan để ý, người ta đã trả 800 đồng bạc để đưa cô ấy đi.”
"Còn về đồn cảnh sát, cô đừng tin họ lắm. Từ quan huyện cho đến nhân viên đồn cảnh sát, ai nấy đều nhận hối lộ, sẽ chẳng ai quan tâm đến cô đâu."
Dường như cô gái rất quyết liệt, cắn chặt răng: "Vậy thì tôi sẽ đốt lầu Tiêu Hương bằng một ngọn lửa..."
"Đã có người từng làm vậy rồi."
Cô gái sửng sốt.
"Đã có người từng làm vậy rồi." Tôi phá vỡ ảo tưởng của cô ta, tôi đoán lúc này chắc hẳn biểu cảm của mình rất lạnh lùng: "Thậm chí lửa còn chưa kịp cháy đã bị dập tắt. Bởi vì không ai thừa nhận đã châm lửa, cuối cùng mọi người đều bị đánh cho đến chết, liên tục ba ngày sau đó ai cũng không được ăn, nhưng vẫn phải tiếp khách.”
"Có một chị em vì đói quá mà váng đầu, khi xuống lầu đã bị trượt chân, ngã mạnh rồi trở thành người tàn tật, sau đó bị bán xuống các nơi khác, không ai biết số phận của cô ấy có còn sống hay không.”
"Lại có một chị em khác, gặp phải khách hung bạo, lại thêm đói quá lâu nên đã bị hành hạ tới chết ở ngay trên giường. Lúc đó cô ấy ở ngay cạnh tôi, khi tôi không có khách, tôi nghe tiếng khóc than cuối cùng của cô ấy trước khi tắt thở.”
"Vị khách đó là một tên cướp nên rất khó trị, giết chết người rồi còn nói rằng cô gái không chịu nổi sự hành hạ, làm phiền anh ta.”
"Cuối cùng mụ chủ đã trả tiền để giải quyết vụ này. Mụ chủ ghét cô gái đã làm bà ta phải trả tiền, nên đã tìm người mua xác để bán làm đám cưới ma.”
"Khi bán đi, cô ấy thậm chí không được mặc một mảnh quần áo, phải đi trong khi cơ thể vẫn còn trần trụi."
Tiểu Uyển vô thức nhìn sang phòng bên cạnh tôi, nơi mà giờ đã được gắn biển của người khác.
Trong mắt cô ta hiện lên sự tuyệt vọng thực sự.
"Sau vụ hỏa hoạn đó, không ai có kết cục tốt đẹp, mãi cho đến nay mọi người vẫn nghiến răng thù ghét kẻ đã đốt nhà, nhưng không ai biết đó là ai.”
"Lửa không dễ lan rộng đâu, phải có dầu. Dầu hạt cải, dầu thực vật gì cũng được, nhưng không thể kiếm được, nên lửa chắc chắn sẽ không cháy được.”
"Ban đầu cô ghét những tấm ảnh đẹp đó, nhưng phía sau chúng lại là dấu vết của vụ hỏa hoạn đấy.”
"Ôi, còn một con đường mà cô chưa nghĩ tới. Cô có thể giả bệnh, đi khám bác sĩ. Nhưng mụ chủ sẽ không chi tiền cho việc này, thậm chí bà ta sẽ không để cô dưỡng bệnh, nếu cô làm bệnh trở nên quá nặng - mụ chủ sẽ nhìn ra rằng cô không thể tiếp khách nữa và sẽ bán cô xuống các nơi khác."
Tất cả biện pháp có một chút khả năng thoát ra ngoài đều đã được mọi người thử hết rồi.
Nhưng không ai có thể thoát khỏi cái nơi như nồi dầu sôi nóng bỏng này, cuối cùng tất cả đều bị thiêu đốt, tàn phá, không bao giờ được sống lại.
Tiểu Uyển phải tiếp tục tiếp khách, cô ta thở dài một tiếng rồi bước tới.
Khi cô ta quay đi, tôi có thể thấy rất rõ một giọt nước mắt ở khóe mắt của cô ta.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận