05
Tôi không muốn gọi mình bằng cái tên mà mụ chủ đặt, tôi luôn cảm thấy cái tên này như một bản án, giống như việc xăm chữ lên mặt ở thời cổ, là một dấu ấn suốt đời, viết rõ trên mặt, đè nặng trên lưng.
Với cái tên này, tôi như bị trói chặt, dù đi đâu cũng như bị mọi người chỉ trỏ: Nhìn kìa, đó là một con đĩ hèn hạ.
Nhưng gọi tên cũ của tôi thì có ích gì? Giai đoạn đó đã là quá khứ xa xôi, sẽ không bao giờ quay lại được nữa.
Năm 14 tuổi, cha mẹ tôi chết trong một trận chiến, tôi đành đến nhà chú ở nhờ.
Nhà chú có một người anh họ lớn hơn tôi hai tuổi. Một đêm khuya, anh ta đưa tay sờ ngực tôi, tôi tỉnh dậy rồi hoảng hốt la lên. Chuyện này bị chú và dì biết, dì nói rằng dù sao tôi cũng phải gả làm vợ người ta, chi bằng gả tôi cho người anh họ.
Anh họ tôi nổi tiếng là con bạc, tôi không muốn gả cho anh ta, dù bị đánh đến chết cũng không chịu. Cuối cùng chú tôi quyết định: "Không chịu gả thì phải kiếm tiền cho gia đình, cái nhà này đã nghèo đến mức không mở nổi nồi rồi, còn phải nuôi thêm một cái miệng à?"
Hôm sau, chú tôi đưa tôi đến Túy Hương Lâu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/d-n-qu-c-phong-nguy-t-l&chuong=4]
Mụ chủ nhìn tôi một vòng rồi đánh giá: "Trông cũng được, chỉ là hơi gầy không có đường cong. Nuôi nó còn phải tốn tiền. Một trăm không được, bảy mươi đi."
Đó là giá của tôi, bảy mươi đồng bạc.
Chú tôi vui vẻ mang túi xách về nhà, nghe nói sau đó họ đã nói với anh họ về chuyện cưới một cô vợ khác, những chuyện sau đó tôi không biết.
Chỉ vì tôi tìm thấy hầm rau mà Tiểu Uyển đã đoán tôi là người có năng lực, cô ta đã đánh giá tôi quá cao.
Thực ra, tất cả là do tôi cũng từng bị nhốt trong hầm rau đó mà thôi.
Tôi biết cô ta đã phải trải qua những gì. A Hải là người tình của mụ chủ. Hầu hết những cô gái mới vào lầu mà không nghe lời, mụ chủ sẽ sai A Hải mang xuống hầm rau "dạy dỗ".
Anh ta cứ như vậy mà chiếm đoạt thân thể của từng cô gái trẻ, sau đó đánh đập bọn họ tới mức tả tơi, còn bắt họ nhịn đói vài ngày. Khi họ đói khát, đau đớn, gần như mất trí, mụ chủ sẽ xuống hầm.
"Này, có đáng giá không? Mày đã vào đây rồi, còn giữ trinh tiết làm gì nữa? Thời buổi loạn lạc này, kiếm chút bạc để nương thân chẳng phải thực tế hơn sao? Mất thân rồi, ra ngoài cũng không thể làm lại cuộc đời! Mày xinh đẹp, đàn ông chắc chắn sẽ thích, thậm chí còn có thể được một vị quan lớn chuộc đi, đó là chuyện khó đoán! Sống rõ ràng là sẽ có tương lai tốt hơn mà, tại sao mày lại muốn chết cơ chứ?"
Những cô gái đã "quy hàng" sẽ được đưa ra, treo tên lên bảng trong quán, từ đó được gọi mụ chủ là "mẹ". Những cô nào không chịu thì tiếp tục bị bỏ đói, bị đánh, thậm chí không có cơ hội sống sót.
Quả thực, đã có những phụ nữ giữ trọn tiết hạnh, chết ngay trong hầm rau, không bao giờ chịu treo bảng trong quán.
Khi xác của người phụ nữ đó bị kéo lên, tôi thậm chí còn không dám nhìn thẳng.
Bởi vì tôi đã chấp nhận số phận, tên tôi đã được treo bảng, tôi không phải là người có tiết hạnh.
Tôi chỉ muốn sống sót.
Nhưng sống như vậy thực sự rất nhục nhã, đôi khi tôi cũng cảm thấy thà chết còn hơn sống, cuộc đời này như địa ngục, không, còn tệ hơn địa ngục.
Những lúc như vậy, tôi nghĩ, không bằng cứ chết luôn cho xong.
Nhưng cuối cùng, tôi vẫn không có can đảm tự sát, cho nên tôi chỉ có thể lau nước mắt, tiếp tục cười với khách, tiếp tục sống qua ngày.
Ba ngày sau, mụ chủ xuống gặp Tiểu Uyển, vẫn là những lời lẽ như cũ. Tiểu Uyển nghe xong thì chui vào lòng mụ chủ: "Con đã nghĩ thông rồi, thà sống nhục nhã còn hơn chết, con sẽ kiếm tiền thật tốt!"
Tiểu Uyển được thả ra, vẻ đẹp của cô ta quả thực rất nổi bật, mụ chủ cho cô ta thêm hai bộ áo dài bằng lụa đắt tiền.
Tôi hỏi cô ta: "Cô nghĩ thông rồi ư?"
Cô ta cắn môi, gương mặt không trang điểm trông khác hẳn chúng tôi, dù vẻ mặt không giống như đã nghĩ thông, nhưng vẫn nói với tôi: "Đã nghĩ thông, nhưng là nghĩ thông chuyện khác."
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận