13.
Cuối cùng căn bệnh của Hồng Oanh đã không thể giấu được nữa.
Mụ chủ túm tóc kéo cô ấy xuống lầu, thân thể cô ấy va đập vào từng bậc cầu thang, váy áo của chiếc áo dài cuốn lên đến đùi.
"Đồ bẩn thỉu hạ tiện! Mắc bệnh dâm ô, cứ nói thẳng với mẹ, mẹ không cho con chữa bệnh hay sao!”
"Nhưng con thì sao, lén lút tự chữa, tự lấy chỉ buộc, lấy que sắt đốt, con giỏi lắm! Con giỏi như vậy sao không làm thầy thuốc đi!”
"Con lây cho biết bao nhiêu khách rồi! Cuối cùng đốt không kịp, giấu không được nữa, để khách thấy là phá hoại bảng hiệu lầu Túy Hương của mẹ luôn đó!"
Lấy chỉ buộc, lấy que sắt đốt.
Chỉ nghe thôi tôi đã thấy gan ruột mình run rẩy, lòng quặn thắt. Đó hẳn là nỗi đau tột cùng, tôi không thể tưởng tượng nổi.
Mụ chủ quất từng roi một lên đôi chân Hồng Oanh, lập tức để lại những vết máu loang lổ.
Bà ta vẫn chưa hả giận, bèn vén váy Hồng Oanh lên lột sạch, để lộ cơ thể đẫm máu kinh hoàng của cô ấy.
A Hải đứng bên cổ vũ: "Tôi đã nói rồi mà, gần đây tại sao lúc Hồng Oanh tiếp khách luôn không thắp đèn nến, cu2s để trong phòng đen kịt mù mịt, hóa ra là do cô ta sợ khách nhìn thấy chứ gì!"
Hồng Oanh nhổ nước bọt vào A Hải: "Bà đây thích ngủ với họ, ngủ thêm một người là được một người, để họ cũng bị lây hết đi! Đáng đời lắm! Ai bảo bọn họ đến chốn lầu xanh tìm đàn bà mua vui!"
Mụ chủ lấy que sắt ra: "Mày thích tự đốt à? Để tao cho mày nếm đủ mùi vị này!"
Que sắt nung đỏ đâm thẳng vào trong.
Cả lầu vang vọng tiếng kêu thét xé lòng của Hồng Oanh, khiến chúng tôi vừa đau buồn vừa sợ hãi.
Nhưng không ai trong chúng tôi dám lên xin nói giúp cho cô ấy.
Đột nhiên, cửa lầu Túy Hương bị đập mở.
Chúng tôi theo phản xạ nhìn qua, người đi đầu là một phụ nữ khoác áo lông thú, phía sau theo một đám đàn ông.
Khi nhìn rõ mặt cô ấy, tất cả chúng tôi đều đứng sững tại chỗ, có người trực tiếp kêu lên tên.
"Tiểu Uyển!"
Một gã đàn ông đi theo tiến lên tát vào miệng người chị em: "Cái tên gì mà dám gọi!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/d-n-qu-c-phong-nguy-t-l&chuong=10]
Đây là Đại đương gia của chúng ta!"
Tiểu Uyển ngăn hắn lại: "Không được động tay vào các cô gái!"
Ngay cả mụ chủ cũng đứng sững tại chỗ, trong lầu chỉ còn tiếng khóc la của Hồng Oanh.
Tiểu Uyển chạy lên đắp quần áo cho Hồng Oanh, rồi chỉ vào mụ chủ, sau đó chỉ vào A Hải.
"Trói chúng lại cho ta!"
14
Tiểu Uyển đã trở thành thổ phỉ.
"Thứ em có thể trao đổi với Sơn Trung Hổ là cách làm ra diêm cao tinh khiết. Biết 'một diêm hai lưu huỳnh ba than gỗ' không? Có diêm là có thể làm thuốc nổ, cũng có thể nạp súng."
Các chị em nhìn nhau không hiểu: "Cao cái gì cơ?"
Tiểu Uyển khoát tay: "Cái này không quan trọng. Dù sao sau khi thành công, anh ta đã hứa sẽ chuộc thân cho em. Sau đó, khi anh ta dẫn em đi cướp nhà giàu, em đã nhân lúc anh ta không đề phòng mà giết anh ta."
Tôi nhìn cô ta khoác áo lông thú, đầu đội mũ lông, hoàn toàn khác với lúc ở lầu.
Các chị em trợn mắt há mồm nhìn cô ta: "Rồi cô trở thành đại đương gia? Những người bên ngoài kia, tất cả đều do cô quản lý hết ư?"
Cô ta cười đắc ý: "Em biết làm thuốc nổ nạp súng, còn họ thì không, nên chỉ có em mới có thể làm đại đương gia này. Hơn nữa, trên danh nghĩa thì em là vợ của Sơn Trung Hổ, nếu em không làm vị trí đại đương gia này thì ai làm? Tất nhiên em không thể thực sự điều khiển những người này, họ không phục một cô gái như em, nhưng bảo họ báo thù cho em, họ chịu. Em đã nói rồi, em sẽ quay lại cứu các chị em."
Phòng của Hồng Oanh luôn vang lên tiếng thét đau đớn, Tiểu Uyển đã tìm một thầy thuốc đến, nhưng cô ấy bị thương quá nặng.
"Em đến muộn quá, nếu sớm hơn một chút, dù chỉ một chút thôi, thì chị Hồng Oanh cũng có thể được cứu..."
Tiểu Uyển cho thuộc hạ trói mụ chủ, A Hải và tất cả nhân viên lại, ném vào đại sảnh, ép mụ chủ nói ra khế ước bán thân ở đâu.
Khế ước bán thân ở trong ngôi nhà bên ngoài của mẹ, Tiểu Uyển cho người lấy khế ước về, rồi đốt hết tất cả ở ngay trước mặt họ.
Cô ta cầm súng đứng trên bàn: "Từ giờ trở đi! Tất cả chị em ở đây đều đã được tự do!"
Cả lầu vang lên tiếng hoan hô như núi, mặt mụ chủ tái nhợt.
"Các chị em hãy nói xem, họ đã hành hạ các chị thế nào, chúng ta sẽ dùng chính cách của họ để trả lại tất cả lên người họ!"
Vẻ mặt của mụ chủ trở nên kinh hoàng, các chị em lao nhao kể lại.
"Bà ấy không cho tôi ăn!"
"Tôi nói lạnh, muốn thêm chăn, bà ấy ném than nóng vào cổ áo tôi, nói tôi quá kiêu kỳ không chịu được khổ!"
"Một ngày tôi bị bán mười hai lần, thật sự quá mệt, muốn nghỉ ngơi chút, bà ấy nói tôi lười biếng, túm tóc tôi tát tôi!"
…
Tội ác chồng chất.
Tất cả những gì có thể trả lại, đều làm một lượt lên người mụ chủ và A Hải. Đến sáng, Tiểu Uyển dẫn chúng tôi - những chị em này - hiên ngang đi ra khỏi lầu Túy Hương.
Bước ra cửa, tôi có cảm giác hoảng hốt. Đã quá lâu rồi tôi không thấy bầu trời bên ngoài, chim trong lồng tưởng thế giới chỉ lớn bằng chiếc lồng.
Không phải mọi chị em đều biết ơn cô ta, cũng có người hài lòng với hiện tại, định sống như vậy cả đời.
Họ im lặng chỉ vì sợ Tiểu Uyển đang làm thủ lĩnh toán cướp, chỉ cần Tiểu Uyển đi rồi, họ vẫn sẽ tìm vườn khác để tiếp tục làm cây hái tiền rồi sống bám vào trong đó.
Ra khỏi ngõ Phấn Điệp, Tiểu Uyển quay lại nhìn chúng tôi: "Các chị được tự do rồi, mọi người hãy về nhà đi, đừng bị lừa nữa, mau về nhà đi... Cha mẹ các chị đang đợi các chị đấy."
Cô ta vừa cười vừa nói những điều này, nhưng đột nhiên rơi nước mắt.
Những người định tiếp tục làm gái điếm đều không động đậy, dù sao họ vẫn sẽ ở lại ngõ Phấn Điệp.
Những người còn lại từ biệt Tiểu Uyển, quay đầu định đi.
Tôi không động đậy, Hồng Oanh cũng không.
Tiểu Uyển nhìn chúng tôi: "Các chị không về nhà à?"
"Tôi không có nhà, đi cũng không biết đi đâu. Cô đã trở thành đại đương gia của núi Nhị Long rồi, chắc không để tôi chết đói đâu nhỉ."
Hồng Oanh cười đau khổ: "Nếu là cô gái đàng hoàng có gia đình, làm sao có chuyện mười hai tuổi đã vào nghề này? Huống chi thân thể tôi thế này, không sống lâu được nữa đâu."
Cô ấy nói xong, thở dài: "Nghĩ lại ngày xưa khi tôi còn trong đoàn ca hát Thanh Ngâm cũng nổi tiếng lắm, tiền bạc vào tay mình nhiều vô số, đại soái nuôi tôi chiều chuộng tôi, còn nói sẽ đưa tôi vào cửa.”
"Sau đó vợ đại soái tới tận nơi để đánh ghen, chủ đoàn hát đã bán tôi đến lầu Túy Hương để tránh họa ập lên đầu họ, rồi để tôi rơi vào nơi này, tôi còn biết nói gì đây."
Tiểu Uyển sững người một chút, rồi cố gắng mỉm cười, khoác vai hai chúng tôi: "Em cũng không thể về nhà nữa, vậy các chị đi với em nhé, em có một miếng ăn thì các chị cũng sẽ có một miếng ăn."
Thuộc hạ của Tiểu Uyển không vui, mắt ai cũng lưu luyến nhìn theo những cô gái đang rời đi.
"Đại đương gia, cô nói đến cướp lầu Túy Hương, chúng tôi tưởng mỗi người sẽ có một cô gái chứ!"
"Dù sao cũng là kỹ nữ, tôi nghĩ tất cả nên theo chúng ta về núi Nhị Long! Có nhiều anh em đang chờ muốn phụ nữ mà!"
Họ không nói đùa. Họ thực sự đến đánh lầu Túy Hương với tâm lý chia gái.
Núi Nhị Long là một hang sói bị bầy sói vây quanh.
Tiểu Uyển nổi giận: "Những người này đều là chị em của tôi, tôi nói không được là không được!"
Họ không nói gì nữa mà chỉ lặng lẽ đi theo. Tôi ngoái nhìn, thấy trên mặt nhiều người lộ vẻ bất mãn không cam tâm.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận