Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

DÂN QUỐC PHONG NGUYỆT LỆ

Chương 3

Ngày cập nhật : 2025-07-22 22:51:28
04

Lầu Túy Hương đóng cửa vào lúc canh năm.

Khách bỏ tiền ra làm chúng tôi kiệt quệ, rồi mặc áo quần rời đi không chút thương hại, các cô gái đứng ở cửa gào lên những lời tạm biệt: "Anh đã hứa ngày mai sẽ quay lại, không đến là đồ chó đấy nhé!"

"Khi nào anh sẽ đưa em ra khỏi chốn này!"

Tất cả đều nhanh chóng nguội lạnh khi cánh cửa đóng sập, chuyển thành những tiếng nói mỉa mai: "Phì, hóa ra chỉ toàn đồ rẻ tiền, chẳng chịu chi thêm được đồng nào! Chỉ biết ném mấy tờ giấy bạc vào mặt tôi, ai thèm những thứ mỏng manh đó!"

"Lão già không biết xấu hổ, có con gái đã lớn hơn tôi mà còn ra ngoài tìm chuyện phong lưu!"

Tôi đã đăng ký ở lại, nên không nằm trong số những người kia. Tôi ru khách ngủ, rồi nhẹ nhàng cầm nến đi xuống lầu.

Tiểu Uyển bị nhốt trong hầm rau phía sau, tôi múc một bình nước, lấy trộm một ổ bánh mì nguội trên bếp rồi mở cửa hầm và từ từ leo xuống.

Tiểu Uyển bị trói chặt tay chân, nằm trên mặt đất lạnh lẽo, áo quần rách nát, làn da trắng nõn đầy vết roi và những vết bầm tím, máu ứa ra ở khóe miệng.


[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/d-n-qu-c-phong-nguy-t-l&chuong=3]


Cô ta vẫn còn sống, nhưng trông như đã chết. Khi nghe thấy tiếng động, cô ta quay sang phía tôi, như thể vừa được hồi sinh, cô ta giãy giụa bò về phía tôi, nước mắt chảy dài.

"Chị ơi, chị cứu em với, chị hãy để em ra ngoài, em sẽ báo đáp cho chị mà..."

Tôi nhét miệng bình nước vào miệng cô ta, để cô ta uống vài ngụm. Tôi lại đưa miếng bánh mì đến miệng cô ta: "Giá như tôi có năng lực đưa người ta ra khỏi đây thì tôi đã tự chạy rồi. Nếu như cô muốn bớt khổ thì cứ chiều theo họ đi, rồi cô sẽ ổn thôi. Cô vẫn còn trẻ mà phải không? Năm nay cô bao nhiêu tuổi?"

"Mười tám."

"Mười tám, độ tuổi đẹp đẽ lắm. Dù sao cô còn trẻ, còn chịu đựng được, còn nhiều hy vọng. Chịu đựng vài năm, lừa được một vị khách đưa cô ra ngoài, tìm cơ hội trốn thoát."

"Tôi chỉ mới mười tám tuổi, lẽ nào phải chìm đắm ở đây suốt đời sao!" Cô ta khóc đến nước mắt lem nhem cả mặt, khóc đến gần như mất trí, miệng liên tục lảm nhảm: "Tại sao tiểu thuyết về xuyên không lại toàn là cuộc sống phong hoa tuyệt đại, có thể lấy được một vị quân phiệt làm chồng, lắc mình trở thành phu nhân, còn tôi lại phải sống kiếp này... Tôi muốn về nhà..."

Tôi cười nhạo: "Đâu có chuyện phong hoa tuyệt đại nào! Tôi chưa từng nghe nói có vị nguyên soái nào đón kỹ nữ về nhà cả. Này cô gái tốt, cô đã bị lừa rồi! Ai đã nói với cô rằng miếng cơm này ngon thế, toàn là lừa gạt cả đấy."

Cô ta như được tỉnh ngộ, nhìn tôi với ánh mắt căm hận: "Tại sao ban đầu chị không nói cho tôi biết!"

Tôi đứng dậy: "Khi cô mới đến, cô đã làm như thế nào, chẳng lẽ cô quên hết rồi à? Chẳng phải Thu Nguyệt đã khuyên cô rồi sao? Dù tôi có nói, liệu cô có tin không? Hơn nữa, cô đã ký hợp đồng bán thân rồi, chúng tôi còn biết làm gì?"

Cô ta lặng người, miệng lẩm bẩm: "Hợp đồng bán thân..."

"Trên đó viết rõ ràng, Lâm Tự Hàn sinh hoạt phóng đãng, gia cảnh nghèo khó, tự nguyện vào Túy Hương Lâu bán thân, nếu không kiếm đủ tiền, tú bà có quyền bán đi. Nếu bà ấy bán cô đến chỗ thấp hèn hơn, cuộc đời cô mới thực sự khổ đấy. Chúng tôi đều bị ép đóng dấu, còn cô vốn có tự do, sao cô lại ký vào một hợp đồng như thế? Cô không biết chữ sao?"

Cô ta khóc càng tuyệt vọng: "Tôi biết chữ! Tôi từng đi học! Nhưng tôi không hiểu chữ Phồn thể! Lại còn viết theo chiều dọc, tôi càng không có kiên nhẫn để đọc!"

Tôi thở dài, leo lên bậc thang: "Miễn là còn sống, vẫn còn hy vọng. Hãy tự lo liệu lấy."

Giọng cô ta hỏi tôi vang lên từ phía sau: "Cảm ơn chị đã mang thức ăn cho em, chị tên gì?"

Tôi không trả lời, chỉ đẩy cửa hầm và bước lên trên.

Giọng cô ta to hơn: "Chị biết em ở đây, chắc hẳn có năng lực phải không? Xin chị cứu em ra ngoài!"

Tôi leo lên rồi đóng cửa, chỉ nghe thấy tiếng kêu cứu mơ hồ, rồi dần dần bị ngăn cách hoàn toàn.

Ngước nhìn lên, những sắc xanh u ám trước bình minh đã ló rạng trên bầu trời, hơi nước dày đặc khắp bốn phương.

Tôi kéo chặt áo lại rồi quay về phòng, vị khách đang ngủ say trên giường của tôi, tôi nằm xuống cạnh bên anh ta, cố chìm vào giấc ngủ giữa mùi mồ hôi nồng nặc, cố gắng không nghĩ đến người sẽ nằm cạnh mình ngày mai.

Cũng cố không nghĩ đến ánh mắt tuyệt vọng của Tiểu Uyển.

Bình Luận

0 Thảo luận