10
Ba ngày sau, Tiểu Uyển được thả ra.
Khi chuyện này bị lộ tẩy, các vị khách không còn muốn gặp cô ta vì không muốn tự chuốc lấy phiền phức, số lượng khách tìm đến cô ta giảm xuống, nhưng mỗi ngày cô ta vẫn còn được bốn năm lượt khách.
Không lâu sau, chuyện này cũng bị lãng quên, lầu Túy Hương lại trở lại không khí nhộn nhịp toàn tiếng ca hát như cũ.
"Khách tới đây! Trân Châu! Thu Nguyệt! Thúy Xuân..."
Đến lượt Thu Nguyệt thì dừng lại, cô ấy không trả lời.
Tôi quay sang nhìn cô ấy.
Cô ấy nhìn chằm chằm về một hướng ở đại sảnh. Tôi nhìn theo ánh mắt của cô ấy, đó là một nhóm người vừa nhìn đã thấy rõ ràng họ là quan lại từ phủ đường.
Cô ấy chạy xuống lầu để chào mời, nắm lấy một người đàn ông.
Nhưng người đàn ông ấy gạt bỏ tay cô ấy, chỉ vào một cô gái khác.
Cô ấy đi lên lầu trong trạng thái hoàn toàn vô hồn, tôi nắm lấy cô ấy: "Chuyện gì vậy?"
Ánh mắt cô ấy vẫn dõi theo người đàn ông, mãi cho đến khi người đàn ông cùng cô gái kia vào phòng, cô ấy mới mở lời.
"Đó là chồng của tôi."
Cô ấy vào Túy Hương Lâu để giúp chồng mình mua chức quan, giờ chồng cô ấy đã đến, nhưng lại chẳng buồn nhìn cô ấy một cái.
"Anh ấy từng hứa với tôi, khi kiếm được tiền và mua được chức quan thì sẽ chuộc tôi ra ngoài.”
"Tôi cứ đợi, đợi mãi, đã ba năm trời mà anh ấy chưa hề đến chuộc tôi.”
"Tôi nghĩ, tiền không dễ kiếm, nên tôi vẫn chờ đợi.”
"Nhưng ánh mắt anh ấy nhìn tôi, rõ ràng là khinh miệt, khinh miệt vì tôi không còn trong sạch... Thế nhưng anh ấy lại đến với Hương Tuyết, phải chăng Hương Tuyết là người trong sạch?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/d-n-qu-c-phong-nguy-t-l&chuong=8]
Nhưng cả hai chúng tôi đều chỉ là những kỹ nữ hạ lưu mà!"
Tôi không biết phải an ủi cô ấy như thế nào, nên đành im lặng.
Khi chồng cô ấy bước ra khỏi phòng Hương Tuyết, Thu Nguyệt kéo gã ta vào phòng của mình. Tôi không đến gần nên không biết họ nói gì.
Nửa tiếng sau, Thu Nguyệt mở cửa.
Cả người cô ấy dính đầy máu me, chúng tôi vội chạy vào phòng cô ấy.
Chồng cô ấy nằm chết trên giường, mắt mở to không nhắm, dưới thân máu me lỗ chỗ, bộ phận sinh dục bị cắt đứt, trên cổ bị cắm một cái kéo sắt, khắp phòng đều là máu.
Chúng tôi đều nhận ra cái kéo đó, hàng ngày Thu Nguyệt vẫn dùng nó để cắt vải may quần áo. Nhiều chị em chúng tôi đều từng mặc quần áo được may từ vải cắt bằng cái kéo này.
Thu Nguyệt quỳ xuống, úp mặt vào đầu gối, vừa khóc vừa cười.
"Anh ấy đã hứa với tôi sẽ đến chuộc tôi khi kiếm được tiền mà!”
"Anh ấy lại cưới vợ khác rồi hahaha... Còn cưới luôn cháu gái của cấp trên, anh ấy nói cô gái đó rất xấu xí, nhưng lại có lợi cho sự nghiệp quan chức, anh ấy nói khi đã làm quan thì sẽ không bao giờ để một kỹ nữ bước vào cửa, anh ấy nói tôi là người không trong sạch, không giữ đạo làm vợ…”
"Còn đứa con của tôi nữa. Anh ấy nói nó sẽ không nhận tôi làm mẹ, chỉ vì tôi đã phải sống bằng nghề này... Tôi làm vậy là vì ai chứ?!
"Tôi làm vậy là vì ai cơ chứ?!"
Cô ấy khóc than thảm thiết.
Việc một vị quan chức chết đi không phải là chuyện nhỏ, cảnh sát lập tức đến bắt cô ấy đi.
Khi cô ấy bị dẫn đi, người khóc thảm nhất là Tiểu Uyển.
Tiểu Uyển vẫn mặc chiếc áo do Thu Nguyệt may, úp mặt khóc lóc trên lan can: "Giá như em thông minh hơn một chút, có thể đưa mọi người đi sớm hơn, thì chị Thu Nguyệt đã chẳng phải gặp nạn..."
Sau ngày đó, chúng tôi không bao giờ còn gặp Thu Nguyệt nữa. Tin tức về cô ấy chỉ được biết qua một tờ báo do một vị khách mang đến, với một thông báo án tử hình nhỏ bé.
[Phạm nhân Trương Trần thị do tính dâm đãng tự nguyện làm kỹ nữ, ly hôn với chồng, rồi lại vì ganh ghét chồng lấy vợ khác mà giết chồng, phạm nhân thừa nhận toàn bộ tội lỗi và không che giấu gì cả, tuyên án tử hình, chờ ngày thi hành để răn đe những kẻ khác.]
Tiểu Uyển xin được tờ báo này, nhìn chăm chú vào nó trong một thời gian dài.
Cô ta hỏi tôi: "Thu Nguyệt không phải là tên thật của chị ấy đúng không chị?"
Tôi gật đầu.
Tên của tất cả chúng tôi đều do mụ chủ lầu đặt, trừ Hồng Oanh.
"... Mãi cho đến khi chị ấy chết đi, chúng ta đều không biết tên thật của chị ấy."
"Điều đó quan trọng sao?"
"Rất quan trọng." Tiểu Uyển nhìn tôi chăm chú: "Rất quan trọng. Chị ấy không phải là Thu Nguyệt, cũng không phải Trương Trần thị, chúng ta đều nên có một cái tên, dù hay dở thế nào đi nữa... Để chúng ta không quên mình là ai."
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận