Mười một giờ đêm, ký túc xá đúng giờ tắt đèn. Hòa Nhạc đang nằm trên giường xem livestream game thì bất chợt nghe thấy tiếng động từ giường bên cạnh. Cậu liếc mắt sang thì thấy bạn cùng phòng đang trèo lên giường.
Cậu lập tức tỉnh táo hẳn, vội vàng ghé lại gần, nịnh nọt hỏi: “Đại ca, công việc part-time ở chỗ kho logistics đó, còn tuyển người không?”
Đối phương cởi áo khoác, nhanh chóng chui vào chăn: “Tiền bối ở đó bảo đủ người rồi, lúc trước gọi mày mà mày không đi.”
Hòa Nhạc kinh ngạc: “Nhanh dữ vậy? Mới có hai ngày mà.”
“Haiz, người thì nhiều mà cơm thì ít, chớp mắt cái là tới ngày 11/11 rồi. Đám cẩu độc thân như tụi mình ai cũng cần tiền để xoa dịu nỗi cô đơn trong lòng… Tiểu Nhạc à, cậu chậm một bước rồi.” Đại ca cảm thán xong, trở mình định ngủ.
Hòa Nhạc cuống lên: “Vậy, mấy việc part-time khác cũng được mà!”
“Không còn đâu, hết rồi.”
“Làm nhân viên múc cơm ở căn-tin chắc vẫn còn chứ?”
Đại ca lắc đầu.
“Vậy giao đồ ăn?”
Đại ca cạn lời: “Trường cấm giao đồ ăn rồi.”
“Hồi nào vậy trời! Ê, đừng có ngủ mà!”
Gọi mãi mà đối phương không trả lời, Hòa Nhạc thầm chửi một câu “đồ bạn tồi”, chán nản quay đầu nằm xuống lại. Cậu chẳng phải con nhà giàu, cũng không phải con ông cháu cha. Là một sinh viên đại học bình thường, tiền sinh hoạt chỉ vừa đủ trang trải cho nhu cầu cơ bản hằng ngày.
Thế nhưng hiện giờ cậu đang nợ nần chồng chất, vô cùng thiếu tiền. Câu “nghèo rớt mồng tơi, đến khí phách cũng teo tóp” dùng để tả cậu lúc này là chuẩn không cần chỉnh.
Cả phòng đã ngủ hết, chỉ còn mình cậu lặng lẽ mở app “Part-time Cẩu” lên.
Hòa Nhạc vào diễn đàn trong app, đăng một bài viết: [Sinh viên Đại học G khẩn thiết tìm việc làm part-time! Chủ thớt chịu được khổ, việc gì cũng làm!]
Thế nhưng, không ngoài dự đoán, bài viết chìm nghỉm không ai ngó ngàng.
Cậu cố gắng đẩy bài mấy lần, nhưng vẫn chẳng có ai phản hồi. Cuối cùng, không chịu nổi cơn buồn ngủ, cậu ngáp một cái, đúng lúc đó, điện thoại bỗng “ong ong” rung lên, một cảm giác tê tê từ lòng bàn tay lan ra khắp cánh tay khiến Hòa Nhạc tỉnh táo hẳn.
[Cảm giác chủ thớt rất thiếu tiền, vậy thử tải app nhặt rác này xem? Việc làm trên đó lương cao lắm (づ ̄3 ̄)づ. Nhấn vào đây→.Link tải.]
Hòa Nhạc chớp chớp mắt, không do dự bấm vào đường link. Một tiếng “đinh” vang lên làm cậu giật bắn người. Vài giây sau, phòng ký túc xá lại yên tĩnh trở lại. Ngay cả tiếng gió thổi lạch cạch vào cửa kính thường ngày cũng không còn. Dường như các bạn cùng phòng đều đã ngủ say. Mải để tâm vào phần cài đặt trong điện thoại, cậu không để ý đến sự bất thường đó.
Trang cài đặt hiển thị: [Im lặng – Rung]
Má nó, rõ ràng đang để chế độ im lặng! Cái điện thoại chết tiệt này, đợi khi nào có tiền anh đây nhất định sẽ đổi sang iPhone 16 Promax. Hòa Nhạc quay lại màn hình chính thì phát hiện điện thoại đã xuất hiện một app mới: “App Nhặt Rác.”
Ứng dụng quảng cáo à? Tải nhanh thế này, không chừng là app rởm. Cậu tiện tay bấm mở, lại thấy giao diện bên trong của ứng dụng này cực kỳ đơn giản, tông xanh nhạt dịu mắt, thiết kế tinh tế, hoàn toàn không giống phần mềm do mấy công ty rởm phát triển.
Cậu lướt nhanh qua năm trang giới thiệu đầu tiên, rồi nhấn vào nút [Bắt đầu nhặt rác], lập tức có một cửa sổ nhỏ bật lên:
[Chào mừng bạn đến với app Nhặt Rác. Công việc của chúng tôi rất đơn giản, chỉ cần động tay một chút, không bị giới hạn thời gian hay địa điểm, rất phù hợp với học sinh, sinh viên và dân văn phòng. (づ ̄3 ̄)づ╭~Bạn yêu quý, hãy gia nhập cùng chúng tôi - kiếm chục ngàn mỗi ngày không còn là mơ nữa.]
Dù thấy mấy câu quảng cáo này nghe thật xạo choá và đầy mùi đào lửa, nhưng Hòa Nhạc vẫn làm theo hướng dẫn của hệ thống, bắt đầu chọn thể loại công việc hay đúng hơn là loại hình “trò chơi”.
‘Bạn yêu quý, chào mừng gia nhập đội nhặt rác. Vì bạn là người chơi thứ 10 đăng ký, sẽ được tặng một gói quà cấp trung.’
Mới có mười người đăng ký? Hòa Nhạc khẽ nhướn mày, rồi bấm mở gói quà.
*Đạo cụ lưu trữ 1 (Cho phép thực hiện một lần thao tác SL trong trò chơi, giá bán tại cửa hàng: ¥1000.00)
Chỉ cái này mà đòi một ngàn tệ á? Đây là đạo cụ bị ràng buộc, không thể bán lại.
Không bán được à, thế khác gì rác.
Công việc part-time mà ứng dụng này cung cấp chỉ có một loại - "nhặt rác" trong game. Người chơi sẽ vào game để thu gom rác thải, sau đó quay ra đổi những món đồ đó thành tiền mặt dựa theo giá trị thực tế. Vì vậy, nhặt được món nào càng giá trị thì tiền lương nhận được càng cao.
Hòa Nhạc bỗng nhiên cảm thấy hứng thú với ứng dụng này. Dù nghe có vẻ như trò lừa đảo, nhưng… lỡ như là thật thì sao?
Mang theo chút tò mò, cậu chuyển sang trang điền thông tin cơ bản.
Mục “Phân loại trò chơi” có biểu tượng hình tam giác, bấm vào thì hiện ra ba lựa chọn: Ngôn tình, Đam mỹ, Khác.
Hai cái đầu đều liên quan đến tình cảm, mà cậu thì không giỏi yêu đương cho lắm. Cuối cùng chỉ có thể chọn “Khác”.
Quy tắc:
1. Người chơi không được phép rời khỏi game giữa chừng, nếu không sẽ bị xem như từ bỏ toàn bộ vật phẩm đã thu thập trong túi.
2. Chỉ khi hoàn thành trò chơi và đạt được kết thúc (end), vật phẩm thu thập mới có thể quy đổi thành tiền công.
3. Tất cả hậu quả bất khả kháng hoặc không thể giải thích bằng khoa học đều do người chơi tự chịu trách nhiệm. Ví dụ: đột ngột phát bệnh, đột tử v.v.
Hòa Nhạc đọc lướt qua một lượt, rồi bấm chọn [Đồng ý].
Chúc mừng! Bạn đã hoàn tất thủ tục đăng ký. Chúng tôi sẽ sắp xếp buổi đào tạo tân thủ (có trả lương) trong vòng 24 giờ!
Hòa Nhạc thoát khỏi giao diện, thấy ứng dụng chẳng có động tĩnh gì suốt nửa ngày, không khỏi cảm thấy mình vừa phí mười mấy phút cuộc đời. Đến cả họ tên, số điện thoại cũng không cần điền, part-time kiểu này chắc chắn là trò lừa đảo!
Cậu chán nản tắt màn hình, quấn chăn lại, trở mình bắt đầu đi ngủ. Khi nhịp thở của chàng trai dần ổn định, chiếc điện thoại đặt bên gối bỗng nhiên sáng rực lên.
Tin nhắn mới:【Nhặt Rác】Bạn Hòa Nhạc thân mến, thông tin của bạn đã được lưu vào hệ thống. Khởi động chương trình đào tạo tân thủ, xin hãy giữ trạng thái tốt nhất để bước vào trò chơi -《Kẻ Đơn Phương》
Thể loại: Kinh dị - Giải đố
Độ khó: ★☆☆☆☆
Trong ký túc xá phòng 408, ánh trăng lạnh lẽo len qua ô cửa kính, rọi lên gương mặt đang ngủ say của chàng trai trẻ.
Nóng quá... Chóng mặt, ù tai... Cảm giác như linh hồn bị kéo tuột ra ngoài. Khi ý thức của cậu trở nên rõ ràng, Hòa Nhạc mới nhận ra có gì đó không ổn.
Cậu đang đứng trước cổng một trường sư phạm, trời nắng như đổ lửa, trên người mặc một chiếc áo thun trắng đơn giản và quần jean.
Hơi nóng bốc lên từ mặt đường nhựa làm không khí vặn vẹo méo mó, trên đường chỉ lác đác vài chiếc ô tô lướt qua.
Là mùa hè sao? Cậu nhớ rõ là sắp tới tháng Mười Một rồi mà…
Điện thoại ‘ong ong’ rung lên, lúc này Hòa Nhạc mới phát hiện tay phải mình đang cầm điện thoại. Nhưng khi cậu giơ tay lên nhìn dòng tin nhắn trên màn hình, cả người lập tức chết lặng.
Huấn luyện tân thủ?
Như thể đoán được nghi vấn trong đầu cậu, màn hình lại bật ra một tin nhắn mới:
【Nhặt Rác】Bạn yêu quý, bạn đã bước vào game huấn luyện tân thủ trong chế độ “thực tế ảo người thật”, cố lên nhé, vượt ải thành công nha!
Game thực tế ảo người thật?! Không phải mơ đấy chứ?
Cậu đứng dưới bóng cây, cảm nhận rõ ràng cái nóng hầm hập đặc trưng của mùa hè, tiện tay lau mồ hôi trên trán, cảm giác này quá thật rồi! Nhưng vấn đề là: mình vào đây bằng cách nào?
‘Ong ong ong’ - điện thoại lại rung lên, hiện lên cuộc gọi đến: “Bạn thân từ nhỏ.”
Chẳng lẽ đây là dấu hiệu trò chơi bắt đầu rồi? Cậu nhấn nút nghe máy.
Một giọng nam quen thuộc vang lên: “Mày tới đâu rồi?”
Hòa Nhạc đáp: “Cổng trường Sư phạm.”
“Nhanh vậy á! Là cổng Nam đúng không, đừng đi nhầm đấy.”
Hòa Nhạc ngẩng đầu nhìn tấm biển treo trên cổng: “Là cổng Nam.”
“Vậy mau vào đi, men theo con đường trước mặt đi thẳng sẽ tới khu ký túc xá. Tao đang ở tòa Nam số 3. Thời tiết nóng chết người, tao bật điều hòa rồi nên lười ra khỏi phòng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/toi-o-trong-truyen-kinh-di-nhat-rac&chuong=1]
Chỉ đường cho mày rồi đó, tự mò qua đi, tối nay papa mời con trai đi ăn nha.”
Cậu đáp: “Ừ, được.”
“Vậy nhé, tao cúp máy đây.”
Cuộc gọi kết thúc.
Chàng trai cất điện thoại vào túi, trong lòng nghĩ chỉ cần kiếm được tiền là được, hít một hơi sâu rồi bước qua cổng trường.
Đi dọc theo con đường rợp bóng cây trong khuôn viên, hơi nóng oi nồng trộn lẫn với độ ẩm trong không khí khiến người ta có cảm giác như đang bị nhốt trong một cái lò hấp, ngột ngạt đến khó thở. Phía trước có vài cô gái xách túi đồ đang chậm rãi bước đi.
Ven đường là một hàng cây bồ đề to khỏe, tán lá rậm rạp, khiến con đường vốn hẹp lại càng thêm âm u.
Đi chừng mười phút thì đến khu ký túc xá. Lúc này mặt trời đã bị lớp mây dày che phủ, không còn ánh nắng chói chang nhưng vẫn oi bức như cũ. Bên cạnh cổng có một phòng bảo vệ, Hòa Nhạc theo chân mấy sinh viên khác của trường đi qua cổng kiểm soát.
Ký túc xá được đánh số theo thứ tự, tòa Nam số 3 lại nằm khá gần mép ngoài, vừa liếc mắt đã thấy ngay.
Cậu bước nhanh về phía tòa nhà đó. Khoảng cách càng rút ngắn, bầu trời lại càng tối dần. Mây đen cuồn cuộn kéo tới, và ngay khi còn cách ký túc xá khoảng ba mươi bước, một tia sét xé toạc bầu trời, tiếng sấm cũng vang lên ngay sau đó. Xung quanh lập tức vang lên những tiếng la hét và càu nhàu của sinh viên, không ít người vội vã chạy ra ban công thu quần áo.
Quả nhiên là game kinh dị rồi đúng không?! Thời tiết kiểu này đáng nghi quá đi mất!
"Tí tách" Từng giọt mưa bắt đầu rơi, thấm ướt mặt nền bê tông.
Để tránh mưa, Hòa Nhạc lập tức chạy vội về phía hành lang, vừa kịp chui vào trong thì mưa lớn đổ ào ào như trút nước, tạo thành một màn nước trắng xóa trước mắt.
Cậu lấy điện thoại ra, gọi cho người ‘bạn thân từ nhỏ’.
“Tút tút tút… Số máy quý khách vừa gọi hiện đang bận...”
Cậu cúp máy, thử gọi thêm ba lần nữa nhưng vẫn không kết nối được. Hòa Nhạc nhíu mày, ngẩng đầu nhìn cầu thang phía trên, nét mặt dần trở nên nghiêm túc.
Với kiểu logic của mấy trò chơi thế này, chắc là phải “kích hoạt” một điều kiện nào đó thì cuộc gọi mới thông được.
Cậu lục soát tất cả các túi trên người, tiếc là chẳng tìm được gì hữu dụng. Chỉ có duy nhất một chiếc điện thoại, mà điều kỳ lạ là giao diện, dữ liệu và các ứng dụng bên trong giống hệt với điện thoại thật ngoài đời, chỉ khác duy nhất một điểm: trong danh bạ có thêm một cái tên - ‘Bạn thân từ nhỏ’.
Chắc không phải là copy nguyên xi từ thế giới thật vào đấy chứ…
Sinh viên xung quanh trông cực kỳ sống động, nhưng mỗi lần Hòa Nhạc bắt chuyện với họ, hộp thoại hiện ra lại khiến cậu tụt mood thảm hại.
Mấy sinh viên đi qua đi lại chỉ lặp đi lặp lại vài câu đối thoại vô nghĩa, chẳng có chút thông tin hữu ích nào. Dù vậy, cậu vẫn kiên nhẫn nói chuyện với từng người trong hành lang, nhưng kết quả hoàn toàn tay trắng.
Không cam lòng, Hòa Nhạc bước vào một phòng ký túc bất kỳ. Cậu đảo mắt nhìn quanh, bất chợt trông thấy một chiếc laptop đặt trên bàn học.
Ngay lập tức, một dòng thông tin bật ra trước mắt:【Laptop new seal】
Giá: ¥3000.00 (Có thể nhặt).
Chân Hòa Nhạc lập tức đứng hình ba ngàn tệ đó! Hai mắt cậu sáng rực lên. Dù gì sinh viên được lập trình ở đây cũng “ngu như bò”, chắc dù có lấy đi thì tụi nó cũng chẳng phản ứng gì đâu nhỉ?
Thanh niên mặt dày nhét luôn cái laptop mới tinh vào túi, cảnh tượng này rõ ràng chẳng hề hợp logic vật lý chút nào, đúng là trong game, túi đồ ba chiều chẳng khác gì hố đen.
Điện thoại lại ‘ong ong’ rung lên.
Tin nhắn mới:【Nhặt Rác】Điểm hảo cảm của chủ phòng: -30
Hòa Nhạc đọc xong tin nhắn, nghi hoặc nhìn về phía nam sinh đang ngồi trước bàn học: “Chào bạn.”
Chủ phòng (Điểm hảo cảm: -10): “Ồ? Cậu là sinh viên trường khác à? Nhìn lạ mặt quá. Tôi là trưởng tầng của tầng 1, có gì cần giúp không?”
Câu trả lời khác hẳn bình thường - là một NPC đặc biệt, Hòa Nhạc lập tức cảm thấy phấn khích: “Tôi đến tìm bạn, nhưng gọi mãi không được.”
“Chắc là do ảnh hưởng của thời tiết rồi. Cậu có thể thử tìm từ tầng cao nhất xuống xem sao.”
Tầng cao nhất? Nghe như một lời gợi ý. “OK, cảm ơn cậu.”
NPC kết thúc đối thoại, lại tự lo làm việc của mình, không có gì bất thường xảy ra, cũng không đột nhiên bật dậy đánh người. Hòa Nhạc vì thế cũng chẳng bận tâm đến cái điểm hảo cảm kia nữa.
Nghĩ tới ba ngàn tệ trong túi, tâm trạng cậu cực kỳ vui vẻ khi bước ra khỏi phòng và bắt đầu leo lên tầng trên. Ngoài trời mưa vẫn chưa dứt, nước ngập trên mặt đất càng lúc càng dâng cao.
Một tầng… hai tầng… đến tầng sáu… “Phù…” Hòa Nhạc thở hổn hển, quả nhiên lâu rồi không vận động, thể lực yếu thật.
“Ong ong ong…” điện thoại rung lên. Hiện lên cuộc gọi đến: “Bạn thân từ nhỏ.”
Đã kích hoạt rồi! Hòa Nhạc lập tức nghe máy.
So với đám sinh viên tầng dưới, thiết lập của ‘bạn thân từ nhỏ’ này dường như cao hơn hẳn: “Con trai à, sao giờ này còn chưa tới? Mày chạy đi đâu rồi?”
Hòa Lạc càu nhàu: “Mày có thèm nói cho tao số phòng đâu! Tao đang ở tầng sáu nè.”
“Nhưng mà… tòa nhà này chỉ có năm tầng thôi mà.”
Gì cơ?!
“Tút.” Cuộc gọi bị ngắt giữa chừng.
Hòa Nhạc lập tức gọi lại, nhưng lần này mất tín hiệu hoàn toàn.
Cậu cứng đờ người quay lại nhìn, cầu thang dẫn xuống dưới đã biến mất một cách quái dị, thay vào đó là một bức tường trơ trọi hiện ra ngay chính giữa, trên đó treo bảng số tầng màu xanh chữ trắng, nổi bật giữa nền tường trắng xám. Bên ngoài, mưa như trút nước, bên trong ánh sáng mờ mờ, tĩnh lặng đến đáng sợ.
“Ong ong…” Màn hình điện thoại bật sáng, hiển thị thời gian: 5:24.
Tin nhắn mới:【Nhặt Rác】Cô ấy muốn gặp bạn -《Kẻ Đơn Phương》
Nhiệt độ xung quanh rơi thẳng xuống đáy, cái nóng ban nãy hoàn toàn biến mất. Lạnh buốt từ lòng bàn chân lan ngược lên, khiến phần áo phông ướt đẫm dính sau lưng cũng mát lạnh rợn người.
Chị gái à, bọn mình hình như đâu có cuộc hẹn nào đâu…
Cậu vung tay đá chân, cố làm bản thân tỉnh táo lại. Chẳng phải chỉ là game kinh dị thôi sao? Cậu từng cày hết mấy series game như Resident X, Outlast, Lễ Hội Máu Trắng, v.v… chẳng phải vẫn luôn sống sót tới cuối đó sao?
Hòa Nhạc âm thầm cổ vũ tinh thần cho chính mình nhưng hai chân mềm nhũn như mì luộc đã hoàn toàn phản bội cậu.
Pin điện thoại vẫn như ban đầu: 85%, không tăng, cũng chẳng giảm.
Điện thoại này dùng năng lượng hạt nhân làm pin à… Hòa Nhạc tự an ủi bản thân, gượng cười một cái còn khó coi hơn cả khóc, cố gắng đè nén nỗi sợ trong lòng.
Cậu bật đèn pin có sẵn trong hệ thống, chiếu quanh một lượt.
Không có gì đáng ngờ cả, nhìn có vẻ… an toàn.
Giờ thì cả hai bên hành lang đều có thể đi, bên trái là phía bắc của khu ký túc xá nam tòa số 3. Hòa Nhạc suy nghĩ một lúc, quyết định đi về phía bên trái trước để thăm dò.
Không có vũ khí nào trong tay, cảm giác bản thân chẳng khác gì cọng bún nhúng nước. Nghĩ tới thứ duy nhất trong túi chỉ là chiếc laptop vừa lấy được ban nãy, Hòa Nhạc càng cảm thấy tình hình không mấy lạc quan. Nếu như cậu chịu khó lục soát từng tầng từ đầu, có khi giờ này đã nhặt được một món vũ khí nào đó dùng được.
Thông thường trong game, quái vật chỉ xuất hiện sau khi người chơi nhặt được vũ khí hoặc tìm được chỗ trốn. Hy vọng là cậu sẽ không đen đến mức gặp boss lúc đang tay không tấc sắt.
Nghĩ đến đây, hành lang phía bắc cũng đi gần hết, nhưng Hòa Nhạc bỗng khựng lại.
Ánh đèn pin trắng loang loáng rọi tới phòng ngủ cuối cùng, số 3614. Cửa phòng đóng kín, khác hẳn với sáu căn trước đó đều mở toang. Duy chỉ có căn này là ngoại lệ.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận