Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Ta ở trong trò chơi kinh dị nhặt rác

Kẻ đơn phương (5)

Ngày cập nhật : 2025-07-31 20:12:12
Nhân lúc này, cậu mới để ý đến một loạt thông báo tăng độ hảo cảm trong điện thoại, chỉ trong chốc lát, hảo cảm của Quan Tuyết đã tăng lên 60, đạt cấp "bạn thân thiết." Hòa Lạc chậc lưỡi: "Nếu ngoài đời mà gái cũng dễ cưa thế này thì tốt biết mấy…"
Cậu mở trang đầu tiên trong cuốn sổ, không ký tên, chỉ có vài câu lời bài hát:
"Tick tack tick tack
Vẽ thành vòng tròn
Ding dong ding dong
Đến chơi đi nào
Tick tack tick tack
Trói rồi lại gỡ
Ding dong ding dong
Vậy tạm biệt nhé
Sợi dây đã gỡ khẽ thì thầm"
Hòa Lạc bỗng nhớ tới đống băng gạc trong phòng ký túc xá 3601, và cả quái vật quấn đầy băng vải, vội lật tiếp những trang sau, đọc nhanh như gió.
Chủ nhân của cuốn nhật ký là sinh viên khoa Hóa, từng thầm yêu một người từ hồi cấp ba, từ đó ghi chép cảm xúc trong cuốn sổ này, có ngọt ngào, có đau khổ. Ai mà chưa từng yêu đơn phương thời trẻ chứ. Hòa Lạc cũng từng cảm nắng hoa khôi trường, nhưng so với cô gái này thì đúng là muỗi với voi. Cảm xúc của cậu ngày đó, giờ nghĩ lại, còn chẳng bằng thích chó cưng...
Từ cái ngày định mệnh ấy, cô đã coi hắn là cả thế giới.
Càng về sau, nhật ký dần tràn ngập cảm xúc tiêu cực. Rõ ràng là rất yêu, nhưng mãi vẫn không thể chiếm được trái tim người ấy. Cô đau khổ, cực kỳ đau khổ. Cô từng tưởng thời gian có thể cuốn trôi cảm xúc này, nhưng không, hoàn toàn không. Ở nửa sau cuốn nhật ký, Hòa Lạc liên tục thấy những dòng tán dương người kia.
"Càng gần anh, em càng thích… Anh thật sự rất tốt, rất tốt, rất dịu dàng… Em không sai, thích một người thì có gì sai? Anh cũng chẳng sai, chỉ là em không thể ép buộc anh thích em mà thôi… Nhưng mà đau lòng quá, không cam tâm chút nào…"
Ơ, thiếu mất hai trang rồi. Kiểu gì cũng là thông tin quan trọng, chẳng lẽ rơi trong phòng 3614?
Cậu lật đến trang cuối: "Này anh, hay là anh biến mất khỏi thế giới này luôn. Thế có được không? Có ổn không? Em muốn từ bỏ rồi đó. Nếu đến thế mà anh vẫn không nhận ra thì… Thật đấy, em yêu anh lắm… Ngay từ đầu, vốn chỉ là em đơn phương."
"Tách." Có thứ gì đó rơi xuống trang giấy.
Quan Tuyết giật mình: "Hòa Lạc, anh… đang khóc à?"
"Hả?" Cậu đang khóc sao? Cậu lau mặt, thu lại cuốn nhật ký rồi quay đi.
"Sao lại khóc?"
"Không biết nữa… Chắc thấy cô ấy đáng thương quá. Không biết nguyên nhân cái chết, nhưng vẫn có thể cảm nhận rõ nỗi đau của cô ấy." Cuốn nhật ký như có ma lực, truyền tải cả nỗi đau người viết cho người đọc. Hòa Lạc rùng mình, cảm giác như bản thân đang bị "cộng hưởng cảm xúc".
【 Nhặt rác 】- Hảo cảm của Quan Tuyết +10]
Cô mỉm cười: "Anh thật sự quá tốt bụng."
Hòa Lạc nhìn Quan Tuyết đầy nghi hoặc. Sao cô ấy không đồng cảm gì nhỉ? "Em không thấy cô ấy rất… đáng thương sao?"
Ngoài đời thực, Hòa Lạc là một FA chính hiệu, chưa từng yêu đương, là dân kỹ thuật quanh năm chẳng thấy nổi một bóng hồng. Nhiều lắm cũng chỉ là thấy gái đẹp thì có chút cảm nắng thôi, còn kiểu tình yêu mãnh liệt thế này thì chưa bao giờ.
Cô đáp bằng giọng lạnh tanh: "Cũng chỉ là tình đơn phương, lại còn làm phiền người khác, loại người như thế…"
"Trừ chuyện chọn cách kết thúc cuộc đời, còn lại… không đến lượt chúng ta phán xét." Hòa Lạc cắt lời cô.
"..."
Quan Tuyết cúi đầu, trong bóng tối không thấy rõ vẻ mặt. Cô im lặng suốt từ đó.
Không phải là cô ấy giận rồi đấy chứ… Hòa Lạc thấy hơi căng thẳng. Còn chưa kịp mở lời thì bên ngoài bỗng vang lên mùi máu tanh nồng nặc.
'Nó' tới rồi!
Hòa Lạc vội mở một cái tủ quần áo, nhét hết mấy thứ bên trong vào túi.
"Quan Tuyết, hy vọng em đừng để tâm chuyện lúc nãy."
Giọng cô đầy chán ghét: "Cái thứ đó lại đến rồi."
"Vào tủ trước đã!"
Không kịp rồi. Nghe thấy tiếng bước chân ngày càng gần, Hòa Lạc kéo cô trốn vào tủ quần áo, đóng sầm cửa. Không gian chật chội, hai người buộc phải áp sát vào nhau. Ánh sáng trắng yếu ớt từ màn hình điện thoại tạo ra bầu không khí vừa âm u, vừa mờ ám.
Luồng khí nóng ẩm phả vào cổ, Hòa Lạc định quay đầu nhưng không được, chật quá. Hai người áp sát nhau, thân hình mềm mại của Quan Tuyết dán lên lưng cậu, vòng một vừa mềm vừa nóng, mùi hương trên cơ thể cô vương mãi bên cánh mũi.
Tủ này… đúng là chỗ trốn sai lầm mà.
Tiếng bước chân càng lúc càng gần, làm tiêu tan hết cảm giác mờ ám. Cảm nhận được cô gái phía sau đang căng thẳng, Hòa Lạc do dự vài giây rồi nắm lấy tay cô. Cô hơi sững người, nhưng rồi bàn tay mảnh mai kia cũng nắm chặt lấy tay cậu.
Nắm tay nhau luôn rồi!!!
Hòa Lạc đỏ mặt, cảm giác như sắp hóa thành nồi hơi. Mẹ kiếp, cái trò chơi chết tiệt này lại có cả phúc lợi kiểu này?!
Chưa xong đâu, tay còn lại của cô ôm ngang hông cậu, thì thầm sát tai: "Cảm ơn… Anh thật dịu dàng."
Chỉ một câu bình thường thôi, nhưng Hòa Lạc lại có cảm giác cô sắp khóc, đằng sau câu nói ấy dường như đầy nỗi đau và tuyệt vọng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/toi-o-trong-truyen-kinh-di-nhat-rac&chuong=5]

Hy vọng… chỉ là ảo giác.
"Tách." Nó đi vòng vòng ngoài cửa. Hòa Lạc thầm cầu nguyện: "Đừng vào, đừng vào, làm ơn đừng vào…". Thời gian trôi qua từng giây từng phút, bên ngoài dần yên ắng lại.
Nó đi rồi? Hòa Lạc mồ hôi đầy lưng, quay đầu nhìn Quan Tuyết, thấy cô đang nhắm mắt tựa vào người cậu, không rõ là sợ hay mệt. Như cảm nhận được ánh nhìn, hàng mi mảnh như cánh bướm khẽ rung, chậm rãi mở ra… Tay cô đặt trên eo cậu… bắt đầu lần lên trên!
Hòa Lạc mặt đơ như tượng, giữ tay cô lại, nhìn cô một cách gượng gạo. Nếu không phải là gái xinh thì cậu đã vứt ra khỏi tủ từ lâu rồi đấy! Chắc là do độ hảo cảm ảnh hưởng quá. May mà cô cũng biết dừng, rút tay về. Hòa Lạc thở phào, tiếp tục thì biến game này thành 18+ mất!
Cậu thầm rủa vài câu trong lòng, rồi bật đèn pin, cố hé cánh tủ ra để quan sát bên ngoài.
Chắc nó đi rồi…
Cậu hé ra một khe nhỏ…
Đôi mắt!!!
Đôi nhãn cầu của Châu Vĩ Tài giờ đang được gắn vào mặt nó! Hòa Lạc hít vào một ngụm khí lạnh, nó vẫn ở ngoài tủ! Không kịp nữa rồi, nó đã phát hiện ra họ!
Toàn thân cứng đờ, đầu óc trống rỗng. Hòa Lạc chỉ nhìn thấy hai con mắt rời rạc kia xoay một vòng, rồi nhìn thẳng vào cậu. Miệng nó nứt ra, dính đầy máu, như đang… cười nhạo.
Nó còn gớm hơn cả lúc mới xuất hiện, da thịt khô héo giờ đã lộ rõ đường gân cơ bắp.
【Nhặt rác】- Nó sinh ra từ tủ quần áo, nên biết rõ tủ hơn mày. - "Cô ấy"
Xong đời rồi.
Hòa Lạc chỉ biết trơ mắt nhìn nó mở toang cánh tủ. Không chạy là chết. Cậu vừa rút dao ra thì thấy cái lưỡi của nó lao thẳng về phía mặt Quan Tuyết.
"Phập." Máu văng tung tóe, nhỏ xuống gương mặt xinh đẹp của Quan Tuyết. Hòa Lạc dùng tay trái đỡ cú đâm, bị lưỡi của nó xuyên thủng lòng bàn tay, đau đến mức muốn xỉu tại chỗ.
Điện thoại rung bần bật, thanh máu liên tục giảm.
Nó nổi điên vì bị cản trở, "GRAOOO!!", gầm lên rồi lao đến tấn công lần nữa.
Đù má, biết thế không chui vào tủ rồi…
Hòa Lạc khổ sở, lao ra ngoài va mạnh vào nó rồi đâm dao vào bụng nó.
"ARGHH!" Vai lại bị cắn! Máu phun xối xả. Cậu sắp không chịu nổi nữa rồi! Biết thế đã không tỏ vẻ anh hùng, quá đau!
Thanh HP tụt xuống dưới 30, màn hình chuyển sang nền đỏ. Hòa Lạc quay đầu nhìn lại tủ, thấy Quan Tuyết vẫn đứng ngơ ngác bên trong. Cậu giãy giụa định bẻ miệng quái vật ra, nhưng lại chỉ phí công, còn khiến mình mất máu nhanh hơn.
Cậu cố gắng mở miệng: "Chạy… đi…" Gắng sức đâm dao lần nữa, nhưng nó hồi máu nhanh quá, gần như không xi nhê.
Cô hỏi: "Tại sao…"
Thiếu máu, cận kề cái chết, Hòa Lạc chẳng thể trả lời. Trong đầu chỉ văng vẳng tiếng chửi thề, máu chảy tim mệt, đây là muốn đoàn diệt hay gì, bị ăn sống luôn, so với một đao thọc chết còn đau khổ hơn gấp trăm lần “Toang mẹ rồi…”
【 Nhặt rác 】- Hảo cảm của Quan Tuyết +25
"Tách." Lại có thứ gì rơi xuống, âm thanh quá nhỏ, tự như ảo giác.
Cô bước ra ngoài, đúng lúc cái lưỡi sắp đâm vào tai cậu. Hòa Lạc đã hết sức, toàn thân bê bết máu, chỉ còn nhịp thở chứng tỏ còn sống.
Cậu tuyệt vọng nhắm mắt lại… buông xuôi.
"AAAAAARGH!!!"Tiếng hét sắc nhọn như dao rạch vào tai, suýt nữa khiến cậu thủng màng nhĩ. Hòa Lạc mơ màng mở mắt, thấy Quan Tuyết quay lưng về phía cậu, đóng đinh đầu quái vật vào tủ. Phần cổ chỉ còn lại một vết cắt mịn màng.
Giữa trán… cắm một con dao quen thuộc.
【Dao Thụy Sĩ bị nguyền rủa】 – Đạo cụ (có thể nhặt).
Khoan đã, con dao đó sao lại ở chỗ Quan Tuyết? Chẳng lẽ… cái chết của Châu Vĩ Tài có liên quan đến cô ấy?!
Giọng cô trầm thấp: "Tôi có thể giết anh một lần… thì cũng giết được lần hai." Cô rút hai con mắt ra khỏi hốc mắt nó, kéo theo chùm dây thần kinh đỏ-xanh, rồi bóp nát không chút do dự.
Hòa Lạc nằm đó, mắt nhăn nhó, lòng đắng như uống phải nước cống. Nếu đến giờ còn không nhận ra vấn đề… thì đúng là đầu đất rồi. Quan Tuyết chính là 'cô ấy'!
Mà cậu… còn lên cơn *ứng với ma nữ trong tủ!!!
Cầu xin cho shop được chơi lại màn này đi mà!!!
Im lặng. Rất lâu, rất lâu. Nữ quỷ cũng không mở miệng nói gì. Thanh máu của Hòa Lạc bỗng ngừng giảm, cố định ở con số 5, ngắc ngoải dù chưa chết. Nhưng toàn thân cũng đầy thương tích, chẳng khác gì con cá khô, không bò nổi, càng không chạy nổi.
"Tách, tách."Máu chảy từ gương mặt Quan Tuyết, nhỏ xuống đất. Cô chầm chậm quay đầu lại, Hòa Lạc lại cứng người. May mà mặt Quan Tuyết chỉ trắng bệch và chảy máu mắt, không thì cậu chết vì sợ luôn rồi.
Cô nhìn chằm chằm vào cậu, ánh mắt vô cảm, như người chết.
Hòa Lạc rợn tóc gáy, thở dài: "Em… đừng khóc."
"He he." Cô cười u ám, rồi tiến lại gần. Lúc này, cho dù gương mặt cô vẫn rất xinh đẹp, nhưng lại chỉ khiến người ta nổi da gà.
"Anh thật sự quá đáng lắm, tại sao lại đối xử dịu dàng với tôi như thế…"
Ngón tay trắng muốt che lên đôi mắt cô.
Lại cộng hưởng cảm xúc, đau đớn, tuyệt vọng, ký ức như đèn kéo quân ùa vào đầu Hòa Lạc: "Anh thật sự rất tốt, rất tốt, rất dịu dàng. Cảm ơn… anh thật dịu dàng. Tại sao lại dịu dàng với tôi như vậy…
"Tôi rõ ràng đã quên rồi… không còn thích anh nữa… Sao cuối cùng vẫn thành ra thế này… Một lần nữa, lại không thể thoát khỏi tình yêu này… Dù chết… cũng không giải thoát nổi…". Cô thì thầm.
Quan Tuyết bỏ tay ra, gương mặt cô lộ ra hai hốc mắt trống rỗng đỏ rực. Đôi mắt từng đẹp như tranh đã biến mất, máu chảy như suối, rơi lên mặt và người Hòa Lạc.

Bình Luận

0 Thảo luận