Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Ta ở trong trò chơi kinh dị nhặt rác

Kẻ đơn phương (8)

Ngày cập nhật : 2025-08-03 17:48:02


Chương 8: “Vì hắn là đồ biến thái!”

Ngay bên tai vang lên một giọng nói: “Vì hắn là đồ biến thái đó! Hắn thích đàn ông, lại còn giết người vô tội! Đàn chị Khương và Châu Vĩ Tài đều do hắn giết! Đó không phải là biến thái thì là gì? Ngay cả cậu cũng bị nhốt ở đây là vì hắn đấy!”

Cảnh vật trước mắt dần trở nên tối đen, Hòa Nhạc cảm thấy bản thân đang chìm xuống đáy. Mới nãy là ai nói chuyện vậy? Cậu mở mắt, xung quanh chỉ toàn là sương trắng mịt mù như một màn cosplay Silent Hill*.

Một giọng nói quen thuộc vang lên phía sau: “Hòa Nhạc.”

Cậu quay đầu lại. Ở phía xa, một cô gái tóc dài đang đứng. Vừa thấy rõ khuôn mặt, cậu giật bắn người lùi lại mấy bước, là Khương Bích Đồng!

“Đừng sợ, chị đến giúp em đây.” Cô rút ra một con dao găm: “Chỉ cần đâm con dao này vào tim hắn, mọi chuyện sẽ chấm dứt. Chị cũng sẽ được giải thoát khỏi cái toà nhà quỷ quái này.” Giọng cô khẽ nghẹn lại, ánh mắt đầy vẻ cầu xin.

【Dao găm chứa oán khí】- Đạo cụ (Có thể nhặt)

“Thế… hắn thì sao?”

“Chị không biết… Hòa Nhạc, chị xin em… cứu chị với… Chị bị kẹt ở đây mãi, không siêu thoát nổi. Hắn đúng là đồ biến thái!”

Cô gái bật khóc nức nở. Cô ấy thực sự chết rất thảm, khiến Hòa Nhạc cũng có chút không đành lòng.

“Được rồi…” Cậu nhận lấy dao. Có lẽ đây là đạo cụ để qua màn, game sắp đi đến hồi kết rồi.

Khương Bích Đồng mỉm cười mãn nguyện, gật đầu, rồi dần dần tan biến trong làn sương trắng.

***

Sương mù tan đi. Phía sau vang lên tiếng bước chân nhẹ như mèo đi trên gối. Hòa Nhạc biết đó là Quan Vân Tuyết. Cậu quay đầu lại.

Khoảng cách chỉ còn vài bước chân. Một thân thể dị dạng, một cách giết người vô cảm, chẳng khác gì quái vật… Thế nhưng, Hòa Nhạc lại không hề sợ. Bởi vì cậu biết rõ, người này sẽ không bao giờ làm hại mình.

Nhưng mình phải giết hắn thật sao?

Con dao trong tay nóng rực như cục than mới ra khỏi lò.

Hòa Nhạc do dự.

【Nhặt rác】→ Hãy giết hắn. Kết thúc trò chơi.

Tin nhắn từ điện thoại khiến cậu lạnh sống lưng. Đây là một trò chơi. Quan Văn Tuyết chỉ là một NPC, lại còn là phản diện biến thái. Đừng mềm lòng nữa! Kết thúc game, lấy tiền rồi biến!

Hòa Nhạc ngẩng đầu, ánh mắt bỗng trở nên nghiêm túc.

“Hòa Nhạc…” Mùi hương lạnh nhè nhẹ bao quanh lấy cậu, rất quen thuộc, là mùi của hắn.

Quan Vân Tuyết cao hơn cậu nửa cái đầu, nhẹ nhàng ôm cậu vào lòng.

Xin lỗi…

Một dao dứt khoát.

Đơn giản… đến bất ngờ.


[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/toi-o-trong-truyen-kinh-di-nhat-rac&chuong=8]


Cặp mày thanh tú của thiếu niên khẽ nhíu lại. Hắn như muốn nói điều gì: “Tôi…”

Dao găm đâm sâu vào quả tim đỏ rực như máu. Máu đỏ tươi trào ra như nước vỡ bờ, nhuộm đỏ bàn tay phải của Hòa Nhạc. Quan Vân Tuyết cúi đầu nhìn vết thương, chẳng có oán hận, chỉ có sự bất lực đến tuyệt vọng.

Ánh mắt bi thương của hắn khiến Hòa Nhạc nhói đau trong tim. Cậu thở dốc, lùi về sau. Tại sao? Rõ ràng là người kia đóng giả là nữ để lừa mình. Từ đầu đến cuối đều là lừa dối. Sao lại thấy tội lỗi đến thế? Sao lại đau lòng đến vậy?

Quan Vân Tuyết lập tức kéo cậu trở lại. Sức mạnh mạnh đến không tưởng, nhưng giọng lại yếu ớt đến đáng thương: “Ở lại với tôi đi… vài giây cuối thôi…”

Cơ thể hắn đang phân rã rất nhanh. Giờ đây hắn trông không khác gì bộ xương khô phủ đầy thịt thối, quả tim trong lồng ngực dần dần tối sầm lại.

Hòa Nhạc đau đầu dữ dội, như có thứ gì đó cố chui vào đầu cậu.

Một mảng đen kịt.

***

“Thằng oắt này! Tưởng mình trùm áo thì ko ai nhận ra à? Cởi đồ nó ra, đánh tiếp!”

Ầm ĩ, chói tai. Âm thanh nắm đấm, tiếng rên rỉ, tiếng chửi thề văng tục vang lên như cái chợ phiên.

Trong một góc con hẻm, một đám người đang vây quanh đánh một cậu học sinh cấp ba.

Hòa Nhạc mở mắt: “Cái gì đây nữa trời?!”

Kính vỡ nát. Tóc tai rối bù che kín mắt. Đồng phục dài tay bị xé nát. Tay cậu ấy quấn đầy băng gạc, máu rỉ ra lấm lem bùn đất.

“Hừ! Mày bảo mày là bạn Hòa Nhạc mà? Sao cậu ta chưa đến cứu mày nữa?”

Lúc này Hòa Nhạc mới để ý bên cạnh còn một cô gái đang đứng, mặt mũi khó chịu vô cùng. Là Khương Bích Đồng. Trời ơi, cô ta dẫn người đến bắt nạt Quan Vân Tuyết sao?!

“Đồng tỷ, hay tụi mình bị lừa rồi. Sao học sinh lớp 1 lại quen biết thằng lớp 6 này chứ?” (lớp ở đây là chỉ lớp đánh theo số thứ tự cùng khối như kiểu A, B, C, D ấy).

“Ê, tay nó bị gì vậy?” Một tên kéo băng gạc trên tay thiếu niên.

“Đừng!” Cậu thiếu niên hoảng loạn, cố gắng che lại.

Hòa Nhạc vội lao đến muốn đẩy bọn họ ra, nhưng cậu lại đi xuyên qua họ. Cậu sững người. Trơ mắt nhìn lớp băng bị giật tung.

“Ẹ, da thằng này đầy mụn mủ. Bệnh gì ghê vậy?”

“Kinh vãi! Như cóc ghẻ ấy!”

Bọn chúng vội lùi lại. Cậu ấy nhân cơ hội bò về góc tường, ôm chặt tay, không dám để lộ chút da thịt nào. Mặt bầm tím, miệng cũng rách.

Khương Bích Đồng: “Lãng phí thời gian. Vẫn không bắt Hoà Nhạc đến được…” Cô ta lắc đầu, rồi như nhớ ra gì đó, nhìn thiếu niên bằng ánh mắt thương hại:

“Nếu những gì mày nói là thật, vậy chắc là… Hòa Nhạc lừa mày rồi… À, hoặc là cậu ta chưa - từng - xem - mày - là - bạn.”

Cậu thiếu niên cứng đờ người. Mặt gục xuống tay, chôn sâu. Không ai để ý. Bọn chúng vừa chửi vừa bỏ đi.

Chuyện gì đang xảy ra thế này?

Hòa Nhạc ngồi xuống cạnh cậu. Trên tay thiếu niên đầy vết bầm, thân thể run rẩy. Cậu ấy bật khóc. Hòa Nhạc không biết phải làm sao, muốn đưa tay chạm vào, cuối cùng chỉ đành dừng giữa không trung.

Cậu thiếu niên dường như cảm nhận được điều gì đó, ngẩng đầu nhìn về phía Hòa Nhạc với khuôn mặt đầm đìa nước mắt. Không biết đây đã là lần thứ mấy Hoà Nhạc thấy người ấy khóc rồi…

Nhưng chẳng có ai cả. Cậu thiếu niên thất vọng lau nước mắt, nhặt cặp rồi lặng lẽ bước đi. Hòa Nhạc lặng lẽ theo sau cậu ấy đến tận một khu ổ chuột.

Nhà cậu nằm trong khu phố lụp xụp, chen chúc, bẩn thỉu. Là một nhà kho cũ, không có toilet, cũng không có bếp, không có gì ngoài cái giường.

Nhà Hòa Nhạc tuy không giàu có, nhưng ít ra cũng có xe, có nhà, có tiền gửi ngân hàng. Mỗi tháng một ngàn rưỡi tệ tiền tiêu, không hoang phí là cũng đủ sống. Từ nhỏ đến lớn cậu chưa từng ‘khổ cực’ như thế này.

“Mày chết ở đâu đấy hả? Giờ mới vác mặt về!” Một bà cô trung niên nằm dài trên giường gào lên. Thấy cậu về thì chửi um sùm: “Tao hỏi mà không trả lời là sao? Câm à? Tao đói chết rồi! Ra kiếm cái gì ăn nhanh!”

Bà ta nằm chình ình trên giường, chơi điện thoại. Chẳng thèm quan tâm con trai toàn thân đầy thương tích. Thiếu niên im lặng đặt cặp xuống, cầm mấy đồng tiền lẻ ra ngoài.

Hòa Nhạc nhìn quanh: đúng kiểu nhà nghèo rớt mồng tơi.

Bà mẹ kia dù đã phát tướng, nhưng nét mặt vẫn mang chút đường nét của Quan Vân Tuyết… Hai người họ là mẹ con thật sao?

Một lát sau, Quan Vân Tuyết trở lại, tay xách hai hộp cơm. Không có bàn, cậu đặt luôn lên ghế. Đưa cho mẹ một hộp rồi ngồi im rất lâu, mới cất lời: “Mẹ, con sắp lên lớp 12 rồi. Cuối tuần… con không muốn đi làm thêm nữa…”

“Cái gì?! Không muốn?! Mày không muốn thì lấy đâu ra tiền mà ăn? Người thì đầy bệnh tật, tao lẽ ra phải bóp chết mày từ bé! Còn thằng cha khốn nạn kia có coi mày là con đâu!”

Bà ta quát rồi đạp cho cậu một phát.

Thiếu niên bị đá lảo đảo, không dám phản ứng, chỉ cúi đầu lặng lẽ cầm hộp cơm lên ăn.

“Ăn đi! Ăn cho chết đi càng tốt!”

Động tác ăn của cậu khựng lại. Cắn môi, im lặng.

Hòa Nhạc nghẹn ngào: “Trời đấy, đây mà cũng gọi là cha mẹ à…”

Mắt đỏ hoe, Hoà Nhạc khẽ gọi: “Quan Vân Tuyết…”

Cảnh vật xung quanh dần tối lại. Chỉ còn Hòa Nhạc và cậu thiếu niên đầy thương tích. Cậu đưa tay muốn chạm vào nhưng cậu thiếu niên ấy như hoà tan vào trong bóng tối, biến mất như chưa từng tồn tại.

***

“Tí tách…”

Ánh sáng trở lại. Hòa Nhạc ôm chặt ‘bộ xương đen’, nước mắt rơi cũng không hay biết. Cậu khẽ thì thầm: “Xin lỗi…”

“Không sao đâu.”

Hắn nhẹ nhàng chạm vào trán anh. Hòa Nhạc mở to mắt, trái tim trong lồng ngực hắn đã hoàn toàn ‘đen kịt’.

Bộ xương hoá tan thành tro bụi, linh hồn Quan Vân Tuyết tan biến. Cả trái tim từng yêu cậu say đắm… cũng không còn nữa.

Dao găm rơi xuống đất.

Tiếng cười vang vọng. Mọi thứ… đã chấm dứt.

【Nhặt rác】Chúc mừng! Bạn đã vượt ải “Kẻ đơn phương”!

*Quan Vân Tuyết thời niên thiếu tui sẽ gọi là ‘cậu’ nhé

*Silent Hill: (Đồi câm lặng) là một thương hiệu truyền thông kinh dị của Nhật Bản, tập trung vào một loạt các trò chơi điện tử kinh dị sinh tồn, do Toyama Keiichiro sáng tạo, được Konami và công ty con Konami Digital Entertainment phát triển và xuất bản.

Bình Luận

0 Thảo luận