Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Ta ở trong trò chơi kinh dị nhặt rác

Kẻ đơn phương (7)

Ngày cập nhật : 2025-07-31 22:16:30

"Thật xin lỗi, nhưng mà... làm ơn đừng ra tay."
Người đàn ông không nói lời nào, nhưng khí tức tử vong trên người hắn còn nặng mùi hơn lúc nãy. Đống thịt thối bắt đầu mục rữa nhanh chóng, từng mảng rớt xuống "tách tách", để lộ trái tim đỏ au lấp ló giữa khung xương sườn đỏ thẫm. Hắn từng bước tiến đến gần, sương trắng đen lại bắt đầu lan ra trong không khí, khiến thanh niên dần mất đi tri giác.
Mở mắt lần nữa, cảnh tượng trước mặt đã đổi. Một 'Quan Vân Tuyết' phiên bản hoàn hảo không tì vết đang đứng trước mặt. Gương mặt non nớt, mặc đồng phục học sinh trắng xanh như thể bước ra từ truyện tranh Nhật. Nếu bỏ qua biểu cảm đơ như khúc gỗ thì chẳng khác gì người thường.
Hoà Nhạc muốn lùi lại, nhưng xui một cái là không điều khiển được cơ thể!
Lúc này, cơ thể tự lên tiếng, là giọng của một cô gái: "Là mày à? Biến mất một thời gian rồi mà lá gan to hẳn lên nhỉ."
"Không ngờ đàn chị còn nhớ em." Cậu thiếu niên kia cao ráo mà gầy gò, cao tận 1m88, đứng không cũng đủ khiến người khác thấy áp lực. Tay trái giấu sau lưng, từ từ tiến lại gần.
Cô gái dường như cảm giác được nguy hiểm, lùi lại một bước: "Đứng lại! Đừng có qua đây!"
Hoà Nhạc nhìn qua con mắt của cô gái mà điều khiển cơ thể, cảm thấy tim cũng đập loạn theo.
Tên kia không có dấu hiệu dừng lại.
Cô ta bắt đầu hoảng: "Mày cầm cái gì đó?! Đừng có tới đây, nghe không!!"
Không hiểu vì sao, trong tòa nhà yên tĩnh như cái chùa, không có lấy một bóng người. Khi chỉ còn ba bước chân nữa là chạm mặt, thiếu niên kia cười cười, lắc đầu, rồi *soẹt*, giơ con dao từ sau lưng ra.
Cô gái trợn tròn mắt, lúc này mới nhận ra mình đang gặp nguy hiểm thực sự, xoay người bỏ chạy.
"Chị chạy đi đâu thế?"
Giọng nói đột nhiên vang lên sau lưng, rất gần, gần đến mức khiến lưng lạnh toát.
"Xoẹt!"
Cơn đau xé từ lưng lan ra toàn thân.
Cô gái hét chói tai: "Aaaa! Mày điên rồi hả!"
Lưng bị chém một phát, nỗi đau và hoảng loạn chiếm hết tâm trí: "Cứu tôi với, đừng mà!"
"Hừ, hè rồi, trong trường chẳng ai cứu nổi chị đâu", giọng nói lạnh băng như ác quỷ thì thầm bên tai.
*Lại thêm một nhát.*
Ở nơi này, Quan Vân Tuyết giống như một tên sát nhân biến thái trong phim kinh dị, hoàn toàn mất nhân tính. Hoà Nhạc ngồi trong cơ thể mà sợ phát khiếp.
Có lẽ tiềm năng bùng phát, cô gái chịu hai nhát vẫn vùng ra được, chạy thẳng lên tầng 4. Đang chạy thì cơ thể khựng lại. Hoà Nhạc hoảng hồn, cố giữ thăng bằng để không ngã, lúc này nhận ra mình đã giành lại quyền điều khiển thân xác.Nghe tiếng bước chân vọng lên từ cầu thang, mặt cậu đổi màu liên tục.
Chết tiệt!
Đến cảnh game rượt đuổi rồi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/toi-o-trong-truyen-kinh-di-nhat-rac&chuong=7]

Mà không nhầm thì… thân xác này là của đàn chị Khương, rõ ràng là phải chết rồi còn chạy cái tró gì nữa chứ.
【Nhặt rác】Đừng để bị bắt. (Xác suất thất bại cực cao, khuyên nên lưu game).
【Có lưu game không】 [Có] \[Không]
Anh điện thoại, sao mày cũng theo tao qua đây rồi hả! Hoà Nhạc vừa lầm bầm vừa nhanh tay bấm [Có].
Không dám nấn ná, cậu phóng thẳng lên phía bắc. Trong túi có chìa khóa phòng 3410, nhớ lại, đó là nơi từng gặp nữ quỷ tóc dài!
May mắn là Hoà Nhạc cũng đã thuộc làu địa hình ký túc xá, nhanh chóng tìm được phòng 3410, chui vào. Đây có vẻ là phòng đàn chị Khương, bên trong khá trống, mùa hè nên sinh viên mang hết đồ về rồi. Cậu nín thở chui vào trốn sau cửa. Hy vọng tỷ lệ bị phát hiện thấp.
Lưng đau muốn tê dại, áo dính máu đẫm thành màu đỏ sẫm. Hoà Nhạc cắn răng, mở ngăn kéo tìm băng gạc, lại phát hiện thêm [Chìa khóa phòng 3414]. Cậu mau chóng cất vào túi, lấy băng quấn quanh vết thương mấy vòng.
Mọi thứ chuẩn bị xong xuôi, mới thở phào nhẹ nhõm, tiếp tục ngồi xổm sau cánh cửa, lắng nghe động tĩnh bên ngoài. Đột nhiên, một vệt máu đỏ nhỏ chói mắt vô cùng, là máu của cậu, vừa mới chảy xuống.
Toang! Quên xử lý dấu vết máu rồi! Quan Vân Tuyết mà lần theo là toi đời!
“Ồ, đàn chị đang trốn trong này sao?”
Không!
Cô gái hoảng loạn lùi lại, Hoà Nhạc cũng cố điều khiển cơ thể để chạy trốn, nhưng khổ nỗi không có chỗ nào để núp. Giờ tính chạy thẳng ra đánh tay đôi luôn à?
"Cạch!"
Cửa mở, hắn vào rồi.
Hắn có chìa khóa!?
Nhìn chùm chìa khóa dày cộm trên tay Quan Vân Tuyết mà Hoà Nhạc thấy hoa cả mắt. Hắn đúng là chuẩn bị kỹ càng!
Cơ thể đàn chị Khương lập tức sụp đổ, không còn nằm trong tầm kiểm soát. Cô ta hét lên, chạy về phía ban công, định trốn trong phòng tắm. Nhưng mới chạy được vài bước thì bị hắn túm tóc, lôi ngược lại.
Quan Vân Tuyết nở nụ cười nham hiểm, giơ dao đâm thẳng vào vai cô không chút do dự.
Lưỡi dao nhuộm máu đỏ nóng hổi, hắn như đang xử lý một con heo thịt, chẳng còn chút tình người nào. Dao liên tiếp rạch lên da thịt cô ta.
“Aaa! Đừng! Đồ điên! Mày không sợ đi tù hả!!”
Cô gào thét, sau khi được buông ra thì bò như điên ra ngoài.
“Làm ơn, đừng giết tôi!!”
“Ha ha.” Hắn khẽ cười, không thèm quay đầu mà vẫn toát ra vẻ vui mừng lạ kỳ.
Dù cô cầu xin, nhưng không lay động được hắn. Còn chưa bò được bao xa thì bị túm ngược lại, lần này bị lôi thẳng vào nhà tắm. Hắn lấy chân đạp đầu cô vào bồn cầu, rồi tiếp tục chém, vết thương sâu đến mức lòi cả xương.
Thân xác sắp không trụ nổi, Hoà Nhạc cũng đau đến co giật toàn thân.
Không hổ danh BOSS, điên thật sự. Chết kiểu này đúng là máu me level thượng thừa. Lờ mờ trong cơn đau, cậu nghe thấy: "Nếu chị không còn nữa… thì Hoà Nhạc sẽ không…"
Hoà Nhạc phát cáu: Sao cái gì cũng liên quan đến ông mày vậy!
Câu nói đó dần mờ nhạt, nhưng trực giác cho cậu biết: rất quan trọng. Đáng tiếc là nghe không rõ. Cơn đau từ từ biến mất, Hoà Nhạc rơi vào bóng tối vô tận.
【Đạt điều kiện tử hình "Lăng Trì" - Game thất bại】
【Tải lại trò chơi 】
Chớp sáng lóe qua, Hoà Nhạc mở mắt lại, trở về trò chơi. Cái chết vừa nãy thật đến đáng sợ, phải hít thở vài lần để trấn tĩnh.
Lần này tuyệt đối không được để bị bắt!
Hoà Nhạc ngay lập tức chạy tới 3410, mở cửa, lấy chìa khóa và băng gạc, trong ngăn kéo, theo đúng tính toán ở lần chơi trước, cậu còn 5 phút an toàn.
Nhanh chóng băng bó, cầm máu xong, cậu quay lại hành lang, hướng về phía bắc.
Vừa mở cửa, vừa canh chừng phía nam. Thời gian tính ra vẫn đủ. Nhưng đúng lúc kéo cửa ra thì tiếng bước chân từ cầu thang vang lên. Ký ức bị đồ sát ùa về làm tim cậu đập như trống trận.
Tay run lẩy bẩy, Hoà Nhạc nhanh chóng lẻn vào phòng, khép cửa thật nhẹ.
Chắc không bị phát hiện đâu nhỉ?
Cậu tựa người vào cửa, lắng nghe tiếng động ngoài hành lang. Quan Vân Tuyết quả nhiên mở cửa phòng 3410 kiểm tra, nhưng không ghé qua đây. Hoà Nhạc thở phào. Quay đầu nhìn mới thấy... một cái tủ áo bên ban công mở toang, bên trong trống rỗng, chắc ai đó dọn đồ quên đóng.
Linh cảm xấu nổi lên. Không lẽ lại phải… trốn trong tủ?
Nhớ lại cảnh lần trước hai đứa chui chung tủ, Hoà Nhạc chỉ muốn đấm ngực gào thét: Deja Vu hả chàiii!
Không lâu sau thì: “Rầm!” Tiếng đập cửa vang lên ngoài hành lang. Mặt Hoà Nhạc nghiêm túc: Hắn tới thật rồi à!?
"Đàn chị thiệt là bất lịch sự, chạy đâu mất tiêu rồi?"
Đờ mờ!
Sao hắn lại đi hướng này? Tiếng bước chân mỗi lúc một gần, nội tâm Hà Nhạc gào rú. "Ồ? Chị đang trong phòng này... hay là phòng kia?"
Bộp, bộp! Hai cú gõ cửa khiến tim Hoà Nhạc như lộn ngược. Chắc chắn lúc nãy để lại dấu vết gì đó rồi! Bên ngoài lại vang lên tiếng lục lọi, hắn đang dùng chìa khóa mở cửa!
Lợi hại như vậy mà! Hoà Nhạc tức giận lấy di động ra, muốn tải lại trò chơi.
Thôi xong rồi, tải lại game thôi.
【Tải lại thất bại】
(Lưu ý: vật phẩm này là đạo cụ tiêu hao chỉ dùng được một lần)
WTF!!
Bên ngoài phát ra tiếng cửa mở, Quan Vân Tuyết đã mở phòng bên cạnh!
Không nhanh là toang! Hoà Nhạc nghiến răng chui đại vào tủ, đóng cửa.
Bóng tối bao trùm, quyền điều khiển cơ thể lại mất, cậu chỉ còn là người xem.
Chẳng lẽ lần này đoán trúng? Không gian trong tủ hẹp lại ngột ngạt. Cảm nhận được nỗi sợ hãi và tuyệt vọng của đàn chị Khương, như con cừu non chờ bị xẻ thịt.
Tiếng bước chân thong dong vang lên, như đang dạo chơi.
"Cạch" Cửa phòng vẫn bị mở. Sự sợ hãi tăng gấp trăm lần, Hoà Nhạc cũng bị ảnh hưởng theo.
Đừng vào đây, đừng mở ra...
Thời gian như ngưng đọng. Cả người đổ mồ hôi lạnh, vết thương sau lưng đau nhói. Cô gái ngồi co rút ở góc tủ, ôm đầu, im lặng như tượng đá.
"Ồ, chắc đàn chị không ở đây đâu." Tiếng nói vọng từ ngoài vào.
Cô gái khẽ run lên, ánh mắt lóe sáng hy vọng.
Được cứu rồi!
Chỉ cần đợi một chút nữa thôi, sẽ thoát được. Nhưng Hoà Nhạc không dám chủ quan. Trong nhật ký đã ghi rõ: đàn chị Khương chết. Quan Vân Tuyết chắc chắn biết chuyện. Cái chết này có liên quan tới hắn!
Hắn rời đi, bên ngoài im lặng. Hoà Nhạc sốt ruột nhưng không thể làm gì, chỉ có thể xem như một phần cốt truyện không thể thay đổi.
Đàn chị Khương sợ phát khiếp, phải ngồi tủ gần mười phút mới dám mở cửa.
Nhưng… không mở được!
“?!”
Cô hoảng loạn dùng sức đẩy mạnh, vẫn không được. Nhìn qua khe cửa, một con dao găm bị kẹt ngang tay nắm! Cô gái lập tức gục ngã.
Hắn biết! Hắn biết hết! Là đang đùa giỡn với cô!?
Sợ hãi và tuyệt vọng dìm chết ý chí: "Mở cửa! Cứu tôi!!" Cô khóc lóc, van xin.
Sao có thể, sao Quan Vân Tuyết biết được? Hoà Nhạc cũng rối não theo, không hiểu nổi.
"Im miệng, nếu không tôi cho chị câm luôn đấy.” Tiếng của Quan Vân Tuyết, hắn vẫn chưa đi!
Cô lập tức câm lặng, vừa khóc vừa lắc đầu.
“Không nghĩ tới mình cũng có ngày này ha."
"Không! Quan Vân Tuyết, tôi xin cậu, tha cho tôi!" Cô tuyệt vọng van nài, nhưng không ai hồi đáp. Hắn định nhốt cô đến chết sao!?
Nhưng cô đoán sai rồi.
Khe cửa bắt đầu rỉ ra chất lỏng lạnh lẽo, có mùi hóa học nồng nặc, là chất dễ bay hơi. Không ăn mòn, nhưng khiến cô hét toáng lên: “Cái gì thế này!! Đồ biến thái!” Nhưng chưa kịp mắng thêm, thì... cô đã không thể phát ra tiếng nào nữa.
Hà Lạc lòng nguội như tro. Lại chết nữa sao? Đám chất kia là hóa học thật à? Hắn mới là học sinh cấp 3 mà sao lấy được mấy thứ này vậy chứ?
Giọng nói vui vẻ vang lên: “Đàn chị nên tận hưởng đi.”
Dao bị rút ra, tiếng bước chân xa dần, Quan Vân Tuyết đi rồi.
Nhưng đàn chị Khương đã không ổn, toàn thân co giật, miệng lẩm bẩm, ý thức mơ hồ.
Tại sao hắn lại phải giết người? Hoà Nhạc nghĩ mãi không thông. Cậu rất muốn nắm vai áo Quan Vân Tuyết, lắc cho hắn ói hết mọi chuyện ra.

---

Bình Luận

0 Thảo luận