Tay trái từ từ đẩy cửa ra, tay phải cầm dao, miệng ngậm điện thoại, anh cẩn thận quan sát khắp căn phòng. Rất bình thường, nhìn chẳng khác gì những phòng ký túc khác. Hoà Nhạc mở hoàn toàn cửa ra, lấy viên gạch nhặt được trước đó chèn vào chân cửa.
“Lần này ông cho mày khỏi đóng lại luôn, hứ!”
Sau khi chuẩn bị xong, Hòa Nhạc mới bước vào phòng. Cũng giống như các phòng khác, có bốn giường tầng trên, bàn học bên dưới. Trên chiếc bàn đầu tiên đặt một tờ báo.
Báo năm 2014, tiêu đề đen nổi bật: "Nữ sinh đại học ngoài ý muốn rơi xuống từ trên cao", bên dưới là một bức ảnh, độ phân giải thấp, nhưng vẫn có thể nhận ra là một cô gái tóc dài nằm trong vũng máu. Hòa Nhạc bất giác nghĩ đến chủ nhân của tấm thẻ sinh viên.
Cậu nhặt tờ báo lên, liếc mắt nhìn sang bàn kế bên, phát hiện có một cuốn sổ bìa bằng da.
【Nhật ký của cô ấy】Đạo cụ (có thể nhặt).
Xuất hiện rồi! Đạo cụ không thể thiếu trong các game kinh dị để giải thích tình tiết - nhật ký!
Hòa Nhạc không thể kìm nén sự phấn khích trong lòng, bước nhanh đến lấy cuốn sổ. Khi cậu chuẩn bị mở ra thì...
“Ong ong,” Tin nhắn mới: 【Nhặt rác】Bạn đã đánh thức nó.
Một luồng khí lạnh ập đến từ phía sau. Tủ quần áo sau lưng phát ra tiếng “rắc”, trong chớp mắt, cửa tủ tự động mở ra. Trước khi kịp phản ứng, một bóng đen từ trong lao thẳng vào lưng Hòa Nhạc.
Phòng ký túc vốn đã nhỏ, hai bàn học đặt đối diện, Hòa Nhạc mải nhìn đồ trong tay nên lưng hoàn toàn phơi bày trước miệng nó.
“Ư!” HP -15, máu nóng chảy ra. Hoà Nhạc bị dọa sợ, nhật ký rơi khỏi tay, lăn xuống dưới chân bàn.
Một con quái vật, toàn thân quấn đầy băng gạc, vết máu màu nâu đã khô lại và mùi tanh nồng bốc ra từ trong tủ. Hòa Nhạc vội quay lại đâm một nhát dao vào nó, cúi xuống nhặt lại nhật ký.
Quái vật gầm gừ, lại lao tới. Sức bật cực lớn, như thể không biết đau. Nó không có mắt, cũng không có mũi, trên mặt chỉ còn cái mồm há rộng. Nó lao tới cắn vai Hòa Nhạc.
HP -15.
Đau quá! Hòa Nhạc định đẩy nó ra nhưng không được.
HP -3, HP -3.
Máu từ bả vai không ngừng chảy ra, vạch máu trên giao diện tụt không ngừng. Hòa Nhạc nghiến răng.
“Cút ngay!” Cậu rống lên, dùng mũi dao đâm vào cằm nó rồi đẩy mạnh ra ngoài. Da và xương của quái vật cực kỳ giòn như xác khô, nửa hàm dưới của nó bị gọt bay.
Hòa Nhạc vội kéo giãn khoảng cách, vừa chạy vừa quay đầu nhìn lại. Thấy thứ đó dùng cái lưỡi dài liếm sạch máu của cậu còn sót lại, phần hàm bị gọt mất đang hồi phục nhanh chóng.
Rõ ràng không có mắt, mà lại có cảm giác nó đang nhìn chằm chằm vào mình. Hòa Nhạc gồng mình bỏ chạy khỏi phòng.
“GRAAA!” Tiếng gầm phía sau vang lên, nó đang đuổi theo!
Hòa Nhạc vội quay lại định đóng cửa...
Viên gạch: Hello.
Hòa Nhạc: Mịa nó chứ.
Không kịp rồi! Cậu đành bỏ qua việc đóng cửa, quay đầu chạy về hướng nam. Nó không giống xác sống thông thường, lại cực kỳ nhanh và khỏe, nếu không cẩn thận sẽ bị đuổi kịp mất!
“Ong ong,” Tin nhắn mới:【Nhặt rác】Sự kiện đặc biệt đã được kích hoạt, ‘nó’ sẽ xuất hiện ngẫu nhiên trong hành lang, hãy cẩn thận.
Vết thương trên vai vẫn rỉ máu, cứ mười giây lại mất một HP. Phải cầm máu ngay! Máu chảy theo cánh tay nhỏ giọt xuống sàn, nhưng cậu không còn thời gian để quan tâm nữa rồi.
Chạy đến cầu thang, Hòa Nhạc thấy cầu thang đi xuống đã hiện ra!
Thắng rồi sao? Cuối cùng cũng xong!
Nhanh chóng lao xuống lầu, tim đập như sắp nổ tung. Nhờ tác dụng của adrenaline, Hoà Nhạc đã trở nên hưng phấn, gần như quên mất vết thương.
Khi xuống đến tầng ba, cậu dừng lại thở dốc. Thứ đó không đuổi theo, may quá. Nhưng tại sao không thấy sinh viên nào khác…
Hành lang, cầu thang, kể cả ký túc cũng không một bóng người. Vai trái bắt đầu tê dại, cơn đau lan khắp cánh tay trái khiến Hòa Nhạc mặt trắng bệch, đành tìm một góc nghỉ ngơi hồi máu.
Sử dụng [Thuốc hồi máu], cầm máu và hồi lại 20 HP.
Vết thương sâu tới tận xương bắt đầu co lại và đóng vảy, cảm giác đau cũng dịu đi.
Lúc nãy tụt gần 50 HP, giờ đã hồi lại 72 HP. Hòa Nhạc nhìn tin nhắn trên điện thoại, tâm trạng tụt đáy. Tình hình thật sự không mấy khả quan.
Ở đầu cầu thang có một bảng thông báo. Cậu thấy thông báo nghỉ học vì bão.
Chẳng lẽ mọi người đều rời trường rồi?
Hoà Nhạc tiếp tục đi xuống. Đi được nửa cầu thang thì thấy tầng hai đã ngập nước đỏ lòm. Ngoài trời ngập như biển, mực nước vẫn đang dâng cao. Trận mưa cũng không biết từ khi nào đã chuyển sang màu đỏ.
Hòa Nhạc chửi thề một tiếng, quay trở lại. Chuyện này chưa xong, cậu rút cuốn nhật ký trong túi ra, trong lòng nghĩ: Quả nhiên không đơn giản như vậy.
Quay lại tầng ba, tiếp tục khám phá và nhặt đồ như mọi khi. Không có chuyện gì lạ xảy ra, con xác sống kỳ quái cũng không xuất hiện. Hòa Nhạc không quên mục đích chính của mình là kiếm tiền, cậu lại khuân thêm vài cái laptop, chỉ cần là phòng mà Hoà Nhạc đi qua thì chẳng khác gì lũ bão quét qua vậy.
Cậu dùng băng gạc nhặt được để băng vết thương, nhét tất cả vật dụng có ích vào ba lô.
Hầu hết phòng ký túc đều mở cửa, có phòng còn có cốc cà phê đang bốc khói nghi ngút. Trong khung cảnh yên tĩnh này, khói trắng ấy càng khiến người ta rợn tóc gáy. Không giống như mọi người rời đi, mà giống như... trong nháy mắt tất cả đều tan biến.
“Bộp, khụ khụ.”
Quỷ gì vậy! Hòa Nhạc cầm dao xoay người, khom lưng cẩn thận áp sát nơi phát ra tiếng động, là phòng 3302. Tựa vào vách tường, có thể nghe thấy tiếng “xì xì” bên trong, giống như hai người đang nói chuyện.
Lông tay cậu dựng đứng hết cả lên. Cửa phòng không đóng chặt, chừa lại một khe nhỏ. Cậu ghé mắt nhìn vào, còn chưa thấy rõ gì thì…
“Bộp!” Cửa bị ai đó kéo mạnh ra, Hòa Nhạc mất đà té vào trong.
“Cái đ** gì vậy!” Cả hai đụng vào nhau.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/toi-o-trong-truyen-kinh-di-nhat-rac&chuong=3]
Người kia giật mình lùi lại vài bước.
Hòa Nhạc siết chặt dao, lập tức vào thế phòng thủ, chăm chú nhìn đối phương, là một sinh viên mặc áo thun rằn ri, quần short xám, dép lê xanh, thấp hơn cậu một chút, mặt mũi hiền lành.
“Hòa Nhạc? Mày rình ở cửa hù tao làm gì!”
Cậu nhíu mày, nhìn khung thoại bật lên:【Châu Vĩ Tài】(bạn thân từ nhỏ) - Hảo cảm: 60
“Thằng quỷ, sao mày rình ở cửa phòng tao! Gọi điện còn dọa tao, bên ngoài thì yên ắng lạ thường.”
Hòa Nhạc thu dao lại, “Mày không nhận được thông báo nghỉ học à?”
“Không, trường nghỉ hồi nào?” Châu Vĩ Tài chạy sang mấy phòng bên kiểm tra, mặt mày tái mét quay lại, “Mẹ kiếp, sao chẳng có ma nào thế này?”
Cậu bình tĩnh đáp, “Có nửa người thì còn đáng sợ hơn.”
Châu Vĩ Tài trợn mắt, “Thôi đừng đùa! Vào phòng trước đã.” Rồi kéo cậu vào.
Hoà Nhạc vào trong, phát hiện trong phòng còn có một em gái, nghi ngờ hỏi: “ Bạn cùng phòng của mày đâu?”
Châu Vĩ Tài đốt điếu thuốc, “Tụi nó ra ngoài hết rồi, đây là em họ tao, Tiểu Tuyết, mẹ con bé bảo nó mang đồ đến cho tao, không nghĩ tới mưa to quá nên không về được.”
Cô gái nhìn Hoà Nhạc, khẽ cười với cậu, mái tóc đen dài qua vai, mặc một chiếc váy liền thân dịu dàng thục nữ, chân đi đôi giày da đỏ có tua rua. Nhưng cô nàng quá xinh, xinh hơn cả hoa khôi trường G, đứng cạnh Châu Vĩ hoàn toàn không giống người chung huyết thống, khiến Hòa Nhạc không nhịn được mà nhìn thêm mấy lần.
“Nhìn chằm chằm em họ tao làm gì đấy?”
Hòa Nhạc đỏ mặt: “Không có.”
Châu Vĩ Tài khinh bỉ: “Trả lời nhanh thế, có tật giật mình à.”
“Tắt điều hòa đi, lạnh quá.” Trong phòng vẫn có điện, điều hòa trên trần đang chạy. Hòa Nhạc viện cớ để chặn miệng Châu Vĩ Tài đang trêu chọc.
【Quan Tuyết】- Hảo cảm: 20
“Anh là Hòa Nhạc?”
Tổn thọ quá, người đẹp giọng ngọt, otaku như Hoà Lạc nghe xong lập tức căng thẳng.
“Ừ.” Xin lỗi, nói chuyện với con gái là cậu sẽ khẩn trương, kể cả trong game cũng vậy!
Cô khẽ cười: “Em là Quan Tuyết, thường nghe anh họ nhắc đến anh.”
“Ồ.” Bầu không khí lạnh ngắt, cậu lại đưa cuộc trò chuyện vào ngõ cụt rồi… trong lòngg như nổi lên bão tố.
Châu Vĩ Tài quay lại: “Hai người nói chuyện gì thế?”
Hòa Nhạc: “Không nói gì cả.”
Cô gái: “Tán gẫu chút thôi.”
Hai câu trả lời chả ăn nhập gì nhau, làm bầu không khí lặng ngắt như tờ.
Tin nhắn mới: 【Nhặt rác】Hảo cảm Quan Tuyết -5.
Đậu má! Đừng mà em gái ơi, anh trai chỉ là ăn nói vụng về thôi, giờ con gái toàn thích mấy anh zai lẻo mép à?
Châu Vĩ Tài ho nhẹ một tiếng: “Hòa Nhạc kể thử bên ngoài thế nào đi, nước ngập tới tầng hai rồi, mày lên đây bằng cách nào?”
“Tao đi từ tầng sáu xuống, ở trên đó loanh quanh gần một tiếng, còn lỡ tay thả ra một thứ.”
Châu Vĩ Tài cứng đờ: “Thứ gì?”
Hòa Nhạc: “Chắc là... xác sống.”
“M* nó, tao muốn đấm chớt mày! Nghe như phim kinh dị thế, giờ làm gì được nữa?” Châu Vĩ Tài rút điện thoại ra: “Không phải mày lừa tao chứ? Tao vừa gọi điện cho mày xong, mà giờ bên ngoài lại thành thế này?”
Hòa Nhạc đưa điện thoại của mình ra, màn hình hiển thị 6:44, trong khi điện thoại của Châu Vĩ Tài lại là 5:24 – trùng với lúc cậu ta nhận được tin nhắn thứ hai.
Châu Vĩ Tài thở dài: “Giờ giấc không khớp…”
Hai người đều im lặng một lúc.
“Tao nhặt được một cuốn nhật ký, có thể bên trong có manh mối.” Hòa Nhạc tiện tay lấy ra cả tờ báo. “Đúng rồi, mày nhìn cái này xem.”
“Không phải là đàn chị Khương sao.”
“Mày biết cô ấy?”
“Nói nhảm! Chuyện lớn thế này mà. Ba năm trước có một đàn chị rơi từ trên tầng xuống, tao có nghe nói qua, nhưng không biết tên đầy đủ, lúc đó năm 2014, tao vẫn còn học cấp ba mà.”
Sau khi xác định đàn chị Khương là chủ nhân của thẻ IC, cậu lại hỏi: “Mày biết lý do cô ấy ngã không?”
“Nghe nói là vô ý rơi xuống.”
“Anh Hòa Nhạc nghĩ chuyện kỳ quái này có liên quan đến đàn chị hả?”
Hòa Nhạc gật đầu: “Tao thấy thẻ IC của cô ấy ở tầng sáu, ký túc xá số 3 vốn là ký túc xá nữ à?”
Châu Vĩ Tài kinh hãi: “Vãi chưởng!”
Cô gái bổ sung: “Nghe nói trước kia là ký túc xá nữ, sau này đổi cho nam ở, chắc nhà trường nghĩ nam sinh dương khí nặng hơn.” Quan Tuyết thấy Hòa Nhạc có vẻ nghi hoặc, bèn giải thích thêm, “Em cũng học ở Sư phạm, nhưng ở khu mới.”
“Má nó, trường này thất đức thật, mạng nam sinh không phải là mạng chắc? Mà tao cũng chưa từng nghe nói có tầng sáu.”
Quan Tuyết vén tóc: “Chuyện này dễ giải thích thôi, ma với người vốn không ở cùng một không gian mà.”
Hòa Nhạc và Châu Vĩ Tài đồng loạt rùng mình.
“Hòa Nhạc, nếu tụi mình giết được con xác sống đó, có khi nào thoát được không?”
Cậu không chắc: “Chắc là… có thể.”
“Bạn tao có con dao chặt, để tao qua đó lấy về.”
Đừng làm liều chứ người anh em! “Mày muốn đi một mình à? Không được, để tao đi cùng!”
Châu Vĩ Tài vỗ vai cậu: “Ngay phòng bên cạnh thôi, mày giúp tao trông chừng Tiểu Tuyết, mày còn nguyên vẹn đây, chẳng lẽ tao còn kém hơn mày à?”
Cô gái lo lắng: “Anh…”
Hòa Nhạc thấy cậu ta sắp ra khỏi cửa, liền kéo lại, đưa con dao cùn: “Cầm lấy phòng thân, gặp nguy hiểm nhất định phải hét to.”
Hảo cảm Quan Tuyết +5.
“Được rồi, Tiểu Tuyết nhờ mày đấy.”
Huynh đệ à đừng có nói như trăn trối vậy chứ! Đây dường như là cưỡng chế tách nhóm với bọn họ. Hòa Nhạc tựa vào cửa, sốt ruột chờ đối phương quay lại.
Đột nhiên, không gian tràn ra làn khói đen trắng, càng lúc càng dày đặc, Quan Tuyết sợ hãi chạy tới: “Hòa Nhạc!”
Hòa Nhạc định dùng “chiêu xoa đầu an ủi”, nhưng lại chỉ chạm được vào vai: “Bình tĩnh.”
Hình như… cô gái này hơi cao đấy.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận