Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Ta ở trong trò chơi kinh dị nhặt rác

Kẻ đơn phương (6)

Ngày cập nhật : 2025-07-31 20:57:48


Thanh niên nhắm mắt lại, khẽ nói: "Ngốc thật đó…"
Cô sững người.
"Nếu thích đến vậy, sao không nói ra? Sao không nói với anh?" Khuôn mặt nhợt nhạt của Hoà Lạc dính đầy máu, giọng nói nhẹ như lông vũ, nhưng ngữ khí lại cứng rắn vô cùng.
Lúc này, Hòa Nhạc đã hiểu hết cốt truyện game. Chắc người này chính là người mà Quan Tuyết từng thầm mến khi còn sống. Theo yêu cầu của trò chơi, anh bắt đầu đọc lời thoại hiện trên điện thoại.
Má ơi, đúng kiểu bi kịch máu chó!
Cậu âm thầm mắng trong lòng. Quan Tuyết rõ ràng là cô gái ưu tú, sao lại viết cho nhân vật cô ấy thành ra cực đoan vậy? Vì tình mà tự sát? Nhập tâm vào nhân vật rồi, mà vẫn thấy cứ sai sai!
Dù không muốn thừa nhận, nhưng Hòa Nhạc tự biết thân biết phận - cẩu độc thân hơn hai mươi năm, chưa từng được ai tỏ tình, kiểu 'lấy chết để yêu' này đúng là phi thực tế vãi đạn.
Cô lắc đầu, giọng như dao cứa vào tim người ta: "Anh… chắc chắn sẽ không chấp nhận đâu…"
Bầu không khí trở nên siêu ngại ngùng. Hòa Nhạc nằm trong vũng máu nhìn điện thoại, còn nữ quỷ Quan Tuyết thì làm như không có gì lạ, tiếp tục đọc thoại với ánh mắt chan chứa tình cảm. Game này đúng là cần nâng cấp khẩn cấp!
Cậu định đổi tư thế đọc thoại thì đụng trúng vết thương, mặt nhăn như khỉ ăn ớt, yếu ớt đọc: "Anh sẽ chấp nhận… Quan Tuyết… Lúc cùng em chạy trốn, anh đã bắt đầu thích em rồi. Không thì đâu có cứu em mấy lần…"
Đọc xong, cậu ngớ người. Ủa, hình như mình thật sự có chút cảm tình với Quan Tuyết? Tiếc ghê, giá mà là người thật ngoài đời thì hay biết mấy.
Đột nhiên, trước mắt hiện lên hai lựa chọn:
【Anh thích em.】
【Anh không muốn thấy em buồn.】
Hòa Nhạc chọn cái thứ hai. Phải từ tốn nhẹ nhàng chứ! "Bất kể em là người hay là quỷ, thích là thích thôi, không thay đổi được… Tuy anh chưa từng yêu ai, cũng không rõ thích là thế nào, nhưng chỉ là… không muốn thấy em buồn…"
【Nhặt rác】Chúc mừng! Hảo cảm của Quan Tuyết +5, đã max!
Lựa chọn đúng rồi! Hòa Nhạc hí hửng trong bụng.
"Im đi, anh đang lừa tôi…" Quan Tuyết cười buồn, tay ôm ngực, lẩm bẩm: "Rõ ràng biết là giả… nhưng sao lại vui như vậy… cảm giác trống rỗng như được lấp đầy…"
Thấy cô như vậy, Hòa Nhạc thật sự thấy xót xa. Đọc thoại mà nhập tâm dữ dội: "Đi với anh đi, rời khỏi tòa nhà này, đừng để chấp niệm trói buộc nữa…"

"Anh biết mình đang nói gì không?" Những ngón tay lạnh buốt của cô lướt lên má cậu. "Anh… không sợ tôi sao?"
"Không sợ."
Cô khẽ nheo mắt lại, mắt dài và sắc như thú dữ, đầy nguy hiểm. "Nhớ kỹ lời anh nói… đừng có hối hận."
Chưa dứt lời, cô đã ấn môi mình lên môi cậu, làm Hòa Nhạc sợ tới mức rớt cả điện thoại.
Ối giời ơi, cậu bị cưỡng hôn rồi!!!
Khuôn mặt quỷ quyệt, đôi môi lạnh băng, chiếc lưỡi ẩm ướt lạnh toát xông thẳng vào khoang miệng cậu, vừa dữ dội vừa mạnh mẽ, như muốn nuốt chửng cậu vào bụng.
Cái hôn của cô chẳng theo quy tắc nào cả, chỉ thấy bá đạo đến nghẹt thở. Hòa Nhạc dần dần không thở nổi, đưa tay định đẩy ra mà không nổi: "Ưm… ư…"
Tiếng Hoà Nhạc phát ra khiến Quan Tuyết bừng tỉnh. Hòa Nhạc đỏ mặt thở hổn hển, cảm giác này quá chân thật đi! Giống như nụ hôn đầu cậu gìn giữ suốt 20 năm thật sự bị cướp đi trắng trợn vậy!
Quan Tuyết dừng lại, vết máu trên mặt cô biến mất, đôi mắt sáng đen láy cũng đã dịu lại. Cô buông môi cậu ra, hôn nhẹ lên chóp mũi, mắt cụp xuống trông cực kỳ thành kính. Mái tóc dài đen nhánh rối bời buông trên vai, vài lọn tóc lướt qua má cậu.
**Còn hôn nữa hả?! Nhiệt tình cỡ này, cơ thể tôi chịu không nổi đâu!**
Vốn đã mất máu quá nhiều, Hòa Nhạc thấy đầu óc càng lúc càng choáng. Cảm giác lạnh lẽo như rắn bò dọc sống lưng, nỗi sợ ban đầu dần dần bị đẩy lùi.
Hai tay mảnh khảnh của cô ôm lấy mặt cậu, dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve làn da.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/toi-o-trong-truyen-kinh-di-nhat-rac&chuong=6]

Không biết bao lâu sau, cô mới ngừng hôn, ngẩng đầu lên. Hòa Nhạc nhắm mắt điều chỉnh nhịp tim thì nghe thấy giọng nam trầm thấp: "Hòa Nhạc, lè lưỡi ra."
Trong đầu còn mơ màng nhưng vẫn làm theo, rồi mới thấy có gì đó… sai sai. Vừa mở mắt đã thấy đối phương lại tiếp tục hôn!
"Ưm…" Cậu theo phản xạ phát ra tiếng mũi.
Khoan… sao gương mặt Quan Tuyết có gì đó khác khác? Ngũ quan sâu hơn, mặt góc cạnh rõ hơn, bàn tay cũng to hơn… sao trông không giống con gái?
Quản Tuyết nhận ra cậu đang phân tâm: "Đang nghĩ gì đấy?"
Giọng trầm thấp, quyến rũ như cello vang vọng mê hoặc lòng người, nhưng đối với Hòa Nhạc, đây là đòn chí mạng!
Khoan đã! Giọng… giọng nam???
Mắt trợn tròn: "Em… sao giọng em lại như thế này?" Đáng thương cho anh chàng trạch nam ngây thơ, đến giờ vẫn chưa thể tin nổi.
"Hả?" Đối phương sờ sờ cổ họng, cười như hoa lê nở rộ: "Đây mới là giọng thật của em. Ảo thuật sắp hết rồi. Thích không?"
Thích cái quần què nhà mi á! Thằng thiết kế game ra đây cho ông, đảm bảo không đánh chết mày!
Hòa Nhạc vùng vẫy muốn bật dậy nhưng động trúng vết thương, đau đến rụng rời. Cậu lắp bắp: "Ra… ra khỏi đây trước đã. Chúng ta còn nhỏ, làm mấy chuyện này… không lành mạnh đâu…"
"Không sao." Chỉ thấy thiếu niên xinh đẹp cưỡi lên bụng anh, kéo bung nơ cổ áo, mở khoá váy dài.
Muốn làm gì đây?!
Hòa Nhạc bắt đầu hóa đá. Game này không có giới hạn độ tuổi à?!Chưa kịp phản ứng gì, quần đã bị kéo xuống.
Thôi xong rồi!
Hoà Nhạc bừng tỉnh, thấy đối phương đang hăm hở lột quần mình. Trong lòng hét lớn: Có gay mở khóa quần tôi!!!
"Đừng đừng đừng!!!" Mặc kệ vết thương có đau hay không, hai tay cậu cố gắng giữ chặt quần, quằn quại như cá mắc cạn. Ngẩng đầu thì thấy đối phương mặt đen như đít nồi. Cậu gắng đánh trống lảng: "Này… Quan Tuyết là tên thật của cậu à?"
"Tên tôi có quan trọng không? Cưng à, bỏ tay ra."
Giọng nói lạnh như băng, vừa nãy dịu dàng bao nhiêu giờ tàn nhẫn bấy nhiêu, một phát đâm nát ảo tưởng của cậu.
Thấy trên mặt hắn lại bắt đầu chảy máu, dạ dày Hòa Nhạc bắt đầu quặn.
Đệt, giờ ma quỷ cũng bá đạo thế này à?! Không cởi quần là dọa người?
Không còn đường lui, câụ tuyệt vọng nhìn quỷ mỹ nhân lột sạch quần bò của mình, gió lùa tới, lạnh buốt chỗ dưới.
"Ngoan lắm. Tôi tên là Quan Vân Tuyết."
Đôi mắt sâu như đáy hồ, hàng mày xếch đẹp tuyệt, ánh nhìn đầy yêu mị.
Đối phương liếm vành tai cậu một cái.
Mặt Hòa Nhạc xanh như tàu lá chuối, dạ dày quặn thắt, buồn nôn muốn ói tại chỗ.
Game không có lỗi, lỗi là do tôi quá ngây thơ. Khó trách Quan Vân Tuyết đến chết cũng bị từ chối!
Anh gì đó ơi! Dị tính mới là chân ái!
Đánh chết cũng không thể để bị bạo cúc, cùng lắm thì đánh BAD END! Là một trai thẳng cứng rắn, Hòa Nhạc nghiến răng, lén đưa tay vào túi quần bò rớt dưới đất.
Dùng vật phẩm: 【Thuốc hồi máu】×2. HP +40.
Vết thương trên người trong nháy mắt lành được phân nửa, thể lực cũng khôi phục kha khá. Đối phương đang mải mê liếm liếm, chưa nhận ra gì.
Tên này là quỷ, đánh đấm chắc không ăn thua, phải chơi chiêu một phát dứt điểm mới có cửa thoát thân.
Bỗng, mặt trong đùi bị thứ gì đó cứng cứng lạnh lạnh đụng trúng, cứng như thanh sắt.
Cậu lập tức hiểu ra là cái gì.
Chính nó! Dù là quỷ, thì chỗ đó cũng chính là điểm yếu!
Đang tính đá cho một phát bẻ gãy niềm kiêu hãnh đối phương, thì một giọng nam rên rỉ vang lên bên tai: "Hòa Nhạc, chạm vào tôi…"
Mỹ thiếu niên thở gấp, kéo tay anh đặt vào nơi đó. Tay Hoà Nhạc cứng đơ, ngừng vài giây rồi thử… sờ sờ.
"Ưm… Hòa Nhạc…" Đối phương sung sướng vùi mặt vào cổ cậu, hơi thở nóng bỏng, giống như mèo con ngủ gật híp híp đôi mắt: "Thật thích… tôi yêu anh… tôi yêu anh…"
Cút đi! Ông đây không có hứng với đàn ông!
Hòa Nhạc rốt cuộc cũng bạo phát, vung tay đập mạnh vào nơi đó một cú thật mạnh.
"Aaaahh!!" Quan Vân Tuyết hét lên đau đớn, lăn lộn trên đất, mặt mũi méo xệch, nước mắt chảy ròng. Không thốt nên lời, thấy Hòa Nhạc đứng dậy định chạy, nội tạng hắn như muốn nổ tung, tim đau như bị xé toạc.
Không nghĩ tới chiêu này hiệu quả như vậy. Hoà Nhạc tự biết cú vừa rồi mạnh cỡ nào, nghĩ tới mà chỗ đó cũng nhức theo. Cậu nhặt quần, vừa định bỏ chạy, nhưng c hưa bước được bao xa đã bị người ta nắm chân kéo lại!
Ngoái đầu lại, đập vào mắt là đôi mắt tuyệt vọng đến cực điểm. Giọt lệ rơi xuống hoà vào máu trên nền, tim Hòa Nhạc thắt lại. Người kia cầu xin, không màng thể diện, chỉ mong cậu quay đầu, lặng lẽ khóc, khuôn mặt kiều diễm giờ nhuộm đầy nước mắt, buồn đến mức như bị cả vũ trụ ruồng bỏ.
【Từ ngày hôm đó, Hòa Nhạc chính là cả thế giới của tôi.】
Xin lỗi…
Cuối cùng cậu vẫn chọn rút tay ra, trốn chạy trong áy náy.

"Aaaahhhhh!" Tiếng khóc gào thê lương khiến cậu tim đập thình thịch.
Ngay từ đầu… có lẽ mình đã sai rồi…
【Nhặt rác】Quan Vân Tuyết - hắc hóa +50, điểm hắc hóa đạt mức tối đa. Kích hoạt nhánh đặc biệt - Cái chết của Khương Bích Đồng.

Hòa Nhạc cắm đầu chạy, điện thoại vang lên tin nhắn mới. Cậu quay lại nhìn, hành lang vắng tanh, không có ai. Tầng dưới nước đã rút, nhưng cậu chẳng thấy nhẹ nhõm gì, lòng nặng trĩu.
Nhanh nhanh cho cái kết đi, ông đây đé* muốn chơi nữa!
Vết thương đau nhói, tim đập loạn, bên tai chỉ toàn tiếng thở dốc và nhịp tim của chính mình. Không gian tĩnh lặng đến đáng sợ, như cả thế giới dừng lại. Tội lỗi và giằng xé mọc rễ trong tim cậu.
Anh nhớ đến lần đầu gặp Quan Tuyết, cùng nhau chạy trốn, trốn quái vật trong đêm, nhớ đến hai nụ hôn lạnh buốt kia. Dù sao thì… cô ấy chưa từng làm tổn thương cậu .Nhưng anh thì…
Bước chân cậu chậm lại. Trước mắt là cổng ký túc xá tầng 1.
Cậu quay đầu, vẫn không có ai. Quan Vân Tuyết bỏ qua cho mình rồi? Hoà Nhạc không chắc chắn lắm mà suy đoán.
Chỉ còn vài mét, dù chậm thế nào cũng đi hết. Bên ngoài trời u ám, màu sắc thế giới chỉ còn lại trắng và xám.
"Xoạt." Một âm thanh rất khẽ vang lên phía trên. Hai tờ giấy lấp lánh ánh sáng rơi xuống. Hòa Nhạc giơ tay đón lấy.
【Trang nhật ký】×2
Cậu liếc nhìn, lập tức trợn tròn mắt!
"AAAHHHHH——!!!" Tiếng hét chói tai từ phía trên truyền đến. Ngẩng đầu, một bóng đen lao thẳng xuống.
Cậu đứng hình, đầu óc trắng xóa.
"RẦM!!!" Máu bắn tung toé.
Người phụ nữ nện mạnh xuống đất, chỉ cách Hoà Nhạc một bước chân.
Da thịt đầy vết thương, như bị tra tấn đến chết.
Cô ta chết rồi.
Hòa Nhạc như tỉnh khỏi cơn mộng. Toát mồ hôi lạnh, ngồi phệt xuống đất, máu lan tới tay khiến cậu giật mình né ra. Mặt mày tái mét lắc đầu, đại não không chịu nghe lời nữa. Rõ ràng biết đây chỉ là giả mà vẫn không thể bình tĩnh.
Một giây trước còn nghĩ mình tiêu đời rồi, tử thần lại lướt qua lần nữa, để lại nỗi sợ không thể xóa nhòa.
Chất lỏng ấm nóng lăn xuống má. Mất vài giây mới nhận ra, cậu đang khóc.
Cơ thể cậu đột nhiên căng cứng, giác quan thứ sáu cảnh báo có thứ gì đó phía sau.
Hoà Nhạc quay đầu lại, thấy Quan Vân Tuyết đang đứng phía xa, toàn thân thối rữa, không còn chút xinh đẹp nào. Gương mặt trắng bệch, đôi mắt trống rỗng mang theo hơi thở đau khổ.
Hắn cười.
Nụ cười méo mó kinh dị, giọng khàn khàn khó nghe:
"Chạy đi. Sao không chạy nữa?"

---

Bình Luận

0 Thảo luận