Cánh cửa sắt rỉ sét loang lổ, trông như đã có từ rất lâu.
Hòa Nhạc nuốt nước bọt, chậm rãi bước tới trước cửa, đưa tay nhẹ nhàng đẩy một cái, cảm giác lạnh lẽo truyền tới khiến tim cậu suýt ngừng đập.
【Có vẻ đã bị khóa, cần có chìa khóa.】
Một dòng chữ hiện lên trước mắt, Hòa Nhạc thở phào nhẹ nhõm, trong lòng vẫn đầy do dự và sợ hãi, cậu lùi lại hai bước, giữ khoảng cách với cánh cửa.
Nhưng trong căn phòng này chắc chắn có manh mối, cậu quyết định phải tìm bằng được chìa khóa.
Hòa Nhạc bắt đầu quay lại lục soát từng phòng một. Mỗi phòng gần như đã bị dọn sạch, chỉ còn lại một đống rác và sách vở hư hỏng, bụi phủ dày đặc, trông như bị bỏ hoang vài năm rồi. Vì toàn là rác vô dụng nên cậu cũng không nhặt gì cả, kết quả là rất nhanh đã kiểm tra xong ba phòng đầu tiên.
Tuy nhiên, phòng thứ tư có vẻ hơi bất thường.
Phòng này không quá nhiều bụi, nhưng lại cực kỳ bẩn. Ngay khi bước vào một bước đầu tiên, Hòa Nhạc đã muốn quay đầu chạy. Trên sàn và bàn chất đầy sách vở bừa bộn, bìa sách dính đầy những hạt đen li ti và vết nước màu nâu, chi chít đến mức khiến da đầu cậu tê dại.
【Cuốn《Hóa Vô Cơ》bẩn thỉu】
Giá: ¥0.00 (có thể nhặt)
Cậu bước tới gần, mở bìa cuốn sách, lập tức một mùi hôi nồng nặc ập tới, mùi tanh rất gắt, rất khó chịu. Bên trong, giấy nhăn nhúm, rách rưới, trông như bị côn trùng đục khoét. Một nửa sách đã khô, nửa còn lại vẫn còn ẩm ướt.
Nước từ đâu ra? Cậu nhìn về phía ban công, thấy bên ngoài trời vẫn mưa.
“Pặc.” Một vật thể đỏ từ trần nhà rơi xuống, thu hút ánh mắt của cậu. Cậu cúi xuống xem: vật đó dẹt, trông như móng tay giả của con gái, hai mặt có các đường gờ lồi lõm.
【Trứng】
Giá: ¥1.00 (có thể nhặt)
Hòa Nhạc cau mày, chiếu đèn pin lên trần nhà, bất ngờ nhìn thấy một mảng lớn trứng đỏ đính chằng chịt trên tường vôi trắng. Dưới ánh sáng đèn, chúng phản chiếu ánh sáng đỏ lòm. Sắc mặt Hòa Nhạc lập tức tái xanh.
Quá ghê tởm, căn phòng này sao lại có đống trứng côn trùng? Lỡ chúng rơi xuống thì sao!?
“Xèo…” Một âm thanh rất nhỏ vang lên trong không gian tĩnh lặng.
Cậu nhanh chóng lia đèn xuống. Một cái bàn học bình thường… Có gì vậy? Hòa Nhạc lo lắng kiểm tra quanh bàn, không thấy sinh vật kỳ lạ nào cả.
“Xẹt.” Âm thanh tương tự lại vang lên, lần này cậu chắc chắn nó phát ra từ hướng bàn học. Chỉ vài giây sau, âm thanh đó lại rời rạc vang lên, nghe như tiếng bọ cánh cứng vỗ cánh.
Nếu là côn trùng, dựa vào số lượng trứng trên trần, thì đám này có thể lên tới hàng trăm con. Hòa Nhạc tỉnh táo phân tích và quyết định không rồ dại mà điều tra.
Nhìn bề ngoài cậu trông bình tĩnh, thực chất trong lòng đã loạn như cào cào rồi, Hòa Nhạc giữ gương mặt căng cứng, tiếp tục tiến về phía ban công. Nhưng tiếng “xẹt xẹt” phía sau cứ lặp đi lặp lại như ma quái.
Game bị lag à!? Cậu đen mặt nghĩ.
Ban công sáng sủa hơn trong phòng, có một phòng tắm riêng biệt. Nhưng phòng tắm cực kỳ bẩn, sàn nhà có thứ gì đó đen kịt. Hòa Nhạc vừa định bước vào điều tra thì phát hiện một điểm sáng đỏ.
Là một máy quẹt thẻ gắn vào tường, bóng đèn nhỏ phát ánh sáng đỏ yếu ớt. Trên màn hình hiển thị:
“Vui lòng cắm thẻ sinh viên IC vào.”
Máy nước nóng của phòng tắm vẫn còn điện? Phòng này có điện sao!?
“Tách.” Cậu nhấn công tắc đèn ngoài phòng tắm, không sáng. Vậy thì chỉ có máy nước nóng có điện?
Vô lý! Không có điện + máy nước nóng hoạt động = hiện tượng siêu nhiên.
Hòa Nhạc rùng mình lạnh sống lưng, không dám bước vào.
Cậu quay lại phòng ngủ, vẫn nghe tiếng “xẹt xẹt” phát ra không ngừng từ ngăn kéo. Trong đầu nghĩ: mấy con gián này không biết mệt à? So với phòng tắm, mở ngăn kéo có vẻ ít nguy hiểm hơn, nên Hòa Nhạc hít một hơi thật sâu, nắm lấy tay cầm.
Ngay khoảnh khắc tay chạm vào, tiếng động trong ngăn kéo lập tức im bặt. Một giây sau, Hòa Nhạc giật mạnh mở ra.
Bầy gián hoảng loạn bay tứ tung ra ngoài.
Đệt đệt đệt!!! Mẹ nó là gián!!!
“Ư!!” Một đàn gián thân dẹt vỏ đỏ từ trong bay vèo ra, hai con leo lên tay Hòa Nhạc, cậu lập tức thất thần, vung tay đuổi chúng xuống đi.
Một con bị đánh rơi, nhưng con còn lại lợi dụng sơ hở chui tọt vào ống quần! Con gián to bự kia thoải mái bò trong chiếc quần jeans rộng rãi, Hòa Nhạc cảm nhận rõ ràng sáu cái chân gián lướt từ bắp chân lên đùi, còn vòng một vòng qua đầu gối rồi bò lên trên, cảm giác như điện giật xuyên lên tới đỉnh đầu.
Má! Ghê quá đi!!!
Làm ơn tha cho tao đi mà! Đừng… đừng lên nữa!!!
Nhưng càng giãy, con gián bò càng hăng. Khi nó chuẩn bị tiếp cận vùng cấm, Hòa Nhạc không chịu nổi nữa, dùng tay đè lên nó qua lớp vải quần, cảm giác hoa cúc co thắt, đau khổ tột cùng. Gián không chết, còn run rẩy râu liên tục giãy giụa.
Không thể nhịn hơn được nữa, Hòa Nhạc kéo phăng khóa quần, giật mạnh quần jeans xuống, hai tay phối hợp xua đuổi. Mất lớp vải ngăn cách, con gián vỏ đỏ cuối cùng bị đuổi đi, lẻn vào bóng tối chạy mất.
Trong căn phòng tối mờ, Hòa Nhạc đứng đó chỉ mặc mỗi chiếc quần lót boxer, quần jeans vướng dưới chân, đôi chân dài trắng trẻo lộ rõ. Cậu đờ đẫn như bị chơi hỏng.
So với gián, thà đánh nhau với nữ quỷ ba trăm hiệp còn hơn… Cậu âm thầm kéo lại quần, cố trấn tĩnh. Nhìn lại ngăn kéo, cuối cùng không còn con gián nào, chỉ còn lại một đống hạt đen, giờ thì cậu biết đó là phân gián.
Chưa bao giờ biết gián có thể đẻ trứng trên trần nhà, chẳng lẽ là đột biến?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/toi-o-trong-truyen-kinh-di-nhat-rac&chuong=2]
Đám gián ở đây quả thật to hơn bình thường, màu sắc cũng rực rỡ. Hòa Nhạc vừa nghĩ, dạ dày liền co thắt từng hồi.
Trong ngăn kéo hình như có gì đó.【Thẻ sinh viên IC】 (có thể nhặt)
Hòa Nhạc gạt đống phân gián, lấy thẻ ra. Thối quá, mùi thối quen thuộc giống mấy quyển sách trên sàn. Cậu xé một trang sách sạch, lau lớp hạt li ti dính trên thẻ. Tấm ảnh thẻ màu đỏ hiện ra: cô gái tóc dài đen, để xõa, gương mặt xinh xắn, nhưng tên đã bị vật sắc nhọn cào xước, chỉ còn nhìn được họ Khương.
Cậu ngẩng đầu nhìn về phòng tắm ngoài ban công, cảm giác sợ hãi vừa nãy đã giảm bớt.
Thử cắm thẻ xem sao, cậu nghĩ, vừa chuẩn bị lối chạy trốn, thắt lại dây giày, rồi bước tới trước phòng tắm. Tay phải cầm điện thoại, tay trái kẹp thẻ IC, từ từ tiến lại máy quẹt thẻ.
Khi cắm nửa thẻ vào, cậu bỗng khựng lại.
Hình như cậu biết thứ màu đen trên sàn phòng tắm là gì rồi…
Là tóc. Rất nhiều tóc dài. Và còn đang ướt!
Mẹ nó. Hòa Nhạc nghiến răng, ấn thẻ vào hết, một tiếng "tít—" vang lên, cậu phóng ra ngoài như bay.
Nhưng vẫn chậm một bước.
"Bùm. Cạch." Cửa phòng tự động đóng lại, Hòa Nhạc đập mặt vào cửa, vội vàng vặn tay nắm, nhưng không mở được, bị khóa rồi… Cậu giận tím người, đạp mạnh một cú, môi run lẩy bẩy, lén quay đầu lại.
Cửa ban công cũng đã đóng. Một màn giết người kín phòng!? Tiếng nước “rào rào” truyền ra từ bên trong, sương trắng từ khe cửa tràn ra. Mặt Hòa Nhạc trắng bệch, bên trong đó có người đang tắm.
Không! Không phải người.
Cửa ban công “két…” mở ra. Đồng tử Hòa Nhạc lập tức co rút lại.
Tóc. Cả căn phòng tràn ngập tóc, như xúc tu trườn trên sàn hướng về phía cậu. Trong làn hơi mờ, thấp thoáng một bóng lưng phụ nữ, máu khô loang lổ, da thịt mục nát, đang từ từ xoay đầu lại!
“NO, đừng tới đâyyy!” Hòa Nhạc rụng rời chân tay, ngồi thụp xuống, nhắm chặt mắt.
Dây thần kinh căng như dây đàn rốt cuộc đứt phựt. Sợ hãi cực độ, máu chảy ngược, tay chân lạnh ngắt, nước mũi nước mắt tuôn ào ạt. Nếu không phải vì không buồn tè, có lẽ quần đã ướt sũng rồi.
Nhưng cơn đau, cái chết trong tưởng tượng, lại không xảy ra.
“Rào… tít–” Cậu ôm đầu, chờ thật lâu, đến khi nghe tiếng động mới ngơ ngác ngẩng lên.
Phòng tắm trống trơn. Người phụ nữ kia biến mất.
Hòa Nhạc run rẩy đứng dậy, lúc này cửa phòng phía sau cũng tự động mở ra. Kết thúc rồi? Cái thứ đó đâu rồi? Phòng tắm lại trở về bình thường, chỉ còn một vũng chất lỏng đỏ sẫm, bên trong hình như có vật gì đang phát sáng.
Dù rất ghét bỏ, cậu vẫn giữ tỉnh táo bước vào, vì trong game kinh dị, mỗi điểm kích hoạt đều có mục đích, nếu bỏ qua sẽ dễ bị kẹt.
Là một chìa khóa.【Chìa khóa phòng 3614】 (có thể nhặt)
Hòa Nhạc sững người một lúc, đây là kiểu rơi đồ sau khi đánh boss à? Cậu nhìn sang máy nước nóng, thẻ IC đã cháy đen, như bị thiêu rụi, chắc là vật phẩm dùng một lần. Đợi cho chất lỏng đỏ trên sàn khô đi, cậu mới nhặt chìa lên.
Chìa sắt bốc mùi máu tanh nồng nặc, quá kinh khủng… Chẳng lẽ là máu của “thứ đó”? Nghĩ tới thôi cũng muốn nôn.
Khi quay lại phòng, Hòa Nhạc thấy đống trứng trên trần đã biến mất.
Ra đến hành lang, cậu mới dám thở phào. Suýt chút nữa hù chết bảo bối rồi. Nhìn về cuối hành lang, mau chóng vào phòng 3614, cậu muốn qua màn nhanh nhanh, không chịu nổi nữa rồi.
Đi được một bước, “Hửm?” Dưới chân mềm mềm, cúi đầu thấy một gói khăn ướt màu hồng.
【Nhặt rác】Phần thưởng: Một gói khăn ướt
Game này thật sự nhân đạo ghê. Hòa Lạc cúi người nhặt khăn, lau sơ người một chút, cảm thấy hành lang vẫn là nơi an toàn nhất.
Khoan đã… Hình như cậu vừa lập một flag to tướng.
Sắc mặt Hòa Nhạc cứng đờ, âm thầm cất khăn ướt vào túi, quyết định tìm vũ khí trước, rồi mới mở cửa phòng 3614.
Sau đó, cậu lục soát toàn bộ mấy phòng phía nam, thu được:
【Kéo cùn】*1
【Thớt mốc】*1
→ Đều là rác.
Nhưng phòng 3601 thì rất sạch sẽ, trừ việc trên sàn đầy băng gạc, không còn thứ gì cả. Trong đó, Hòa Nhạc tìm được:
【Dao đa năng Thụy Sĩ sắc bén】*1
【Thuốc hồi máu】*1
Lúc này cậu mới biết mình có thanh máu…
Quan trọng hơn là suốt quá trình không gặp sinh vật kỳ quái nào, thật sự đáng mừng. So với mấy game kinh dị vừa vào ba bước một lần đã có jump-scare, game này đúng là thân thiện với người mới.
Hòa Nhạc quay lại trước cửa phòng 3614, nín thở cắm chìa khóa, xoay nhẹ.
“Cạch!” Khóa đã mở…
Tác giả có lời muốn nói:
Nếu người chơi vào phòng 3610 mà đi thẳng vào phòng tắm, sẽ bị oán linh giết chết. Nếu cắm thẻ nước nóng mà không chạy khỏi ban công, cũng sẽ bị tóc của oán linh siết chết. Nhớ kỹ: mọi nơi đều phải thật cẩn thận!
Tỷ lệ gián chui vào quần áo là 80%.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận