Ban đầu Hoà Lạc cứ nghĩ khói sẽ mau chóng tan đi, nhưng theo thời gian lại càng dày đặc hơn, trước mắt cậu dần chỉ còn hai màu đen trắng.
Cái quỷ gì vậy? Chơi trò chơi mà bày trò “kịch bản tử vong” à!
Hoà Lạc mở cửa, nhưng cảnh tượng bên ngoài cũng mịt mù y chang, lập tức khiến cậu dựng tóc gáy.
Cánh tay bị ôm lấy, cậu quay đầu thì thấy Quan Tuyết mặt mày tái nhợt như gặp ma, bất chợt nghĩ: “Không lẽ Châu Vĩ Tài xảy ra chuyện rồi?”
Không gian xung quanh ngày càng tối, càng đen. Hoà Lạc cảm thấy tầm mắt mình ngày càng mờ ảo, không nhìn thấy gì nữa.
Cậu gọi lớn: “Châu Vĩ Tài?”
Lặng như tờ, không ai đáp lại. Trong tích tắc, lòng Hoà Lạc lạnh đi nửa phần.
Hoà Lạc nắm chặt tay cô gái: “Đừng buông tay.”
“Ừm…”
Ngay giây tiếp theo, cậu mất ý thức.
***
“Tít— tít—”
“Ư… hu hu…” Là tiếng phụ nữ khóc.
Ai đang khóc vậy? Tứ chi dần dần khôi phục cảm giác, đầu đau như búa bổ, buồn nôn ghê gớm, Hoà Lạc mở mắt, loạng choạng đứng dậy từ mặt đất.
Máu.
Mùi tanh nồng đặc quánh. Hoà Lạc hoảng hồn nhìn vệt máu dưới đất, vừa ngẩng đầu thì lập tức choáng váng: Châu Vĩ Tài chết rồi.
“Ưm!” Quan Tuyết bị trói chặt vào ghế, miệng dán băng keo, ánh mắt hoảng sợ nhìn Hoà Lạc. Ngay phía trên cô là Châu Vĩ Tài bị treo ngược, máu từ cổ nhỏ xuống, nhỏ vài giọt lên váy của Quan Tuyết.
"Đừng sợ." Hoà Lạc nâng mặt cô lên, xé băng keo ra.
"Anh em… Hoà Lạc, cứu em với!" Cô gái nhíu mày, nước mắt lăn dài, vẻ yếu đuối đẹp đẽ khiến người khác thấy xót xa.
"Không sao đâu." Cậu cố gắng an ủi bằng giọng run rẩy, nhanh chóng tháo dây thừng trói cô ra.
Cô ngước mắt nhìn cậu: "Đừng bỏ em lại."
"Ừ, được."
Tin nhắn mới:【Nhặt rác】- Hảo cảm Quan Tuyết +10
Vừa được thả ra, Quan Tuyết lập tức nhào vào lòng Hoà Lạc, ôm chặt cậu như gấu Koala quấn cây.
Cô nàng này nặng quá rồi đấy!
"Đừng sợ nữa, cẩn thận máu, qua bên này đi." Hoà Lạc bị suýt thì nội thương, cắn răng chịu đựng lôi cô nàng ra khỏi khu vực xác chết. Đợi đến lúc cậu sắp không chịu nổi nữa, cô mới chịu buông ra.
Hoà Lạc lấy khăn giấy ướt cho cô lau máu trên tóc và mặt.
"Em có thấy gì không? Ai trói em vào ghế vậy?"
Cô cắn môi, lắc đầu như điên: "Em không biết… lúc tỉnh lại thì đã thấy anh em bị treo lên rồi. Anh ấy chết rồi… giờ phải làm sao đây?"
'Kịch bản tử vong' đã khởi động rồi. Hoà Lạc thở dài, lắc đầu: "Anh đi xem cái xác một chút."
Cô bịn rịn: "Cẩn thận đấy."
Cậu đặt cô nàng ngồi cách mình vài bước, không dám đi xa. Điện thoại hiển thị 6:50, vậy là chỉ trong sáu phút đã có người chết rồi.
Không đúng! Thời gian của cậu và Châu Vĩ Tài vốn chênh lệch nhau một tiếng. Vậy là không gian ở cái nơi chết tiệt này đã bị bóp méo...
"Cạch." Một vật rơi xuống - điện thoại của Châu Vĩ Tài, màn hình sáng lên hiển thị 6:50.
Đồng bộ thời gian rồi.
Đây là Châu Vĩ Tài một tiếng sau.
Đm, trong vòng một tiếng qua, rốt cuộc cậu ấy đã gặp phải cái gì vậy chứ?!
Hoà Lạc có chút hối hận, lúc nãy còn tưởng ở ngay cách vách thì chắc sẽ không có chuyện gì đâu. Cậu cũng đâu phải pháp y, chỉ có thể dựa vào vết máu suy đoán thời điểm tử vong, chắc chưa quá nửa tiếng.
Xác bị treo quá cao, cậu không lấy xuống được, vũ khí duy nhất cũng biến mất rồi. Đột nhiên cậu nghĩ tới Quan Tuyết: "Cho anh mượn điện thoại của em xem chút."
"Dạ, điện thoại em ở trong túi kia."
Váy liền của cô không có túi, nên điện thoại luôn để trong túi xách treo ở giá từ lúc cậu bước vào.
Hoà Lạc lấy điện thoại ra - cũng là 6:50. Vì Quan Tuyết không giữ điện thoại bên mình, không thể xác định thời gian trên người cô, nhưng có thể chứng minh thời gian ở không gian này đã đồng nhất.
Khoan đã. Sau khi cậu từ tầng sáu thoát xuống, bước vào mốc thời gian 5:24. Khi ấy quái vật còn bị nhốt trong tủ, nên cậu lang thang ngoài tầng ba lâu vậy mà cũng chẳng gặp gì. Nhưng giờ thời gian đã quay lại bình thường…
Vậy con quái vật kia rất có thể sẽ mò đến đây! Hoà Lạc mặt mày tái mét. Cậu cần vũ khí. Ngay lập tức.
Thấy sắc mặt cậu tệ đi, Quan Tuyết lo lắng hỏi: “Hoà Lạc, anh sao vậy?”
Hoà Lạc nhanh gọn nói ý nghĩ của mình. Hai người không còn thời gian.
Cô nàng sợ hãi: "Em… có kéo chân anh không…"
Hoà Lạc cắt ngang lời cô: "Không đâu! Đừng nghĩ linh tinh!"
"Á!!" Quan Tuyết bất ngờ hét lên, dọa cậu giật bắn. Cô chỉ về phía xác chết, toàn thân cứng đờ.
Như có linh cảm, cậu quay đầu, cũng bị doạ sợ điếng người. Xác chết mở mắt. Cặp mắt đục ngầu nhìn chằm chằm về phía hai người, máu rỉ ra từ hốc mắt. Không chờ cậu kịp phản ứng, một con mắt rơi xuống.
【Con mắt của Châu Vĩ Tài 】- Đạo cụ (có thể nhặt).
Mẹ ơi! Thứ này thì xài được cái gì chứ?! Dù rất ghê tởm, Hoà Lạc vẫn miễn cưỡng gom con mắt bỏ vào túi đạo cụ.
"Miệng anh ấy… hình như có thứ gì đó."
Hoà Lạc bị câu nói đó thu hút. Cậu ngẩng lên, dùng tay cạy miệng cái xác ra, là một mảnh giấy.
【Mảnh giấy dính máu】- Đạo cụ (có thể nhặt).
Trên giấy viết: "Thôi thì biến mất cho rồi. Mình không muốn tiếp tục thích cậu nữa."
Tên game là 《 Kẻ đơn phương 》 lẽ nào người được thầm yêu là Châu Vĩ Tài? Án mạng tình yêu? Vậy đàn chị đã nhảy lầu thì sao, liên quan gì?
Chắc cái chết của Châu Vĩ Tài không liên quan chị ấy. Lúc đó oán linh tóc dài và 'nó' đều còn ở tầng sáu.
Hoà Lạc lẩm bẩm: "Cái 'cậu' đó rốt cuộc là ai?"
Dựa theo mấy tin nhắn trước, tòa nhà này có một 'nó', một 'cô ấy', và một 'cậu'.
Nếu đàn chị là 'nó' và là oán linh tóc dài, 'kẻ đơn phương' là "cô ấy", vậy "cậu" là Châu Vĩ Tài… hay là mình?
Nếu theo thiết lập trò chơi thì cậu sẽ là nam chính, mấy vụ quái đản này đều xoay quanh Hoà Lạc, vậy mảnh giấy viết cho mình à?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/toi-o-trong-truyen-kinh-di-nhat-rac&chuong=4]
Không lẽ sắp tới trận chiến với BOSS cuối?
Nghĩ đến đây cậu thấy chẳng vui chút nào. Không thể nào, một thằng mọt sách không có tí ưu điểm nào như mình, dù có chui vào game cũng chẳng ai thèm thích đâu.
"‘Cậu’ là ai cơ?"
Hoà Lạc cười khổ: "Có khi tụi mình đều hiểu sai rồi. Người khiến tất cả rối tung không phải đàn chị, mà là cô gái viết mảnh giấy này - cũng là chủ nhân cuốn nhật ký." Cậu đưa cả hai món cho Quan Tuyết.
Cô cầm lấy, mở nhật ký đọc một lúc mới nói: "Anh đọc chưa? Từ đầu tới cuối, cô ấy đều thầm yêu một nam sinh."
"Chưa kịp đọc." Cậu đáp.
Cô thở phào: "Vậy giờ làm sao? Tìm ra cô ấy rồi tiêu diệt sao?"
Hoà Lạc lắc đầu: “Có thể chạy thoát khỏi đây là tốt rồi… Người ta nói nếu giúp linh hồn giải oán, họ sẽ được siêu thoát mà, đúng không?"
"Nhưng oán niệm của cô ấy, anh định tìm kiểu gì?"
"GRÀO—!" Một tiếng gầm vang lên ngoài cửa, con quái vật đến rồi.
Hoà Lạc lập tức đứng dậy. Mùi máu trong phòng quá nặng, chắc chắn nó sẽ bị hấp dẫn. Cậu nắm tay Quan Tuyết, định đưa cô vào phòng tắm. Nói nhỏ: "Nó sắp tới rồi. Lát nữa anh dụ nó đi, em ở đây đợi anh quay lại."
Cô bịt miệng, đôi mắt đen láy đầy van nài: "Đừng… đừng bỏ em lại…"
"Em…" Câu định nói nghẹn lại. Hoà Lạc cảm thấy cổ tay mình sắp bị cô bóp nát, cậu thở dài: "Quan Tuyết, vậy thì đi cùng nhau. Em phải bình tĩnh trước đã."
Thôi vậy. Tách ra thì kiểu gì cô cũng lên dĩa. Dù Quan Tuyết chỉ là NPC trong game, nhưng cậu thật sự không muốn thấy ai chết thêm nữa.
Cô nàng gật đầu lia lịa: "Dạ!"
Hoà Lạc rút tay về, cổ tay bị trầy xước đỏ lòm. Quan Tuyết nhìn mà ngại đỏ mặt.
"RẦM!"
Đù má, quên khóa cửa rồi!
Con quái vật đạp bay cửa, lao ngay đến vũng máu, không phát hiện ra hai người trong phòng.
"GRÀO."
Hoà Lạc lại thấy nó le lưỡi ra liếm máu dưới đất. Nhân lúc nó đang ăn, cậu kéo Quan Tuyết lặng lẽ trượt sang bên.
"Cạch." Chết tiệt, là giày của Quan Tuyết!
Cô nhìn Hoà Lạc cầu cứu, ánh mắt như thể cả thế giới chỉ còn mình cậu để bấu víu.
Nhưng Hoà Lạc đang hoàn toàn tập trung vào con quái, không để ý ánh mắt ấy.
Con quái dừng lại, nghiêng đầu nghe ngóng… May mà nó mù. Một lúc sau lại cúi xuống tiếp tục ăn.
Hoà Lạc cúi người, nắm lấy chân cô. Đôi chân thon dài cân xứng được bọc trong tất đen, nếu là lúc bình thường cậu đã chụp hình lưu trữ rồi, giờ thì nào có thời gian mơ mộng nữa. Cậu cởi nhanh giày cô, nhét vào túi. Quan Tuyết đỏ mặt.
"Đi!" Anh làm khẩu hình ra hiệu.
【Nhặt rác】- Hảo cảm của Quan Tuyết +20
"Sột soạt…" Máu trên mặt đất bị nó liếm sạch. Quan Tuyết nhón chân từ phía sát bên người nó chậm rãi dịch chuyển, nhắm mắt lại vì sợ hãi. Hoà Lạc đẩy cô tiến về phía cửa.
Con quái bắt đầu ăn xác. Lưỡi dài đen sẫm chui vào hốc mắt nạn nhân, tiếng "xoẹt xoẹt" như đang xay thịt phát ra từ đầu xác chết khiến Hoà Lạc muốn nôn. Cậu ôm Quan Tuyết cứng đờ, bước nhanh hơn.
"Bụp!" Đầu của cái xác như bóng bay bị chọc thủng, máu pha với dịch vàng trắng của não bắn tung tóe, văng cả lên mặt hai người, mùi tanh tưởi khiến người ta phát nôn.
Quan Tuyết muốn ói, Hoà Lạc bịt miệng cô lại: "Suỵt…" Nhưng vẫn không ngăn được âm thanh nhỏ rò rỉ.
Nó phát hiện ra họ rồi.
"Chạy lẹ!" Cậu đẩy cô chạy về phía trước.
Con quái xông đến, nhắm thẳng vào Quan Tuyết: "Á!!!"
Hoà Lạc nghiến răng, túm lấy cái ghế bên cạnh, lao ra đập vào nó. Vết thương trên vai bị kéo căng, cậu đau đến mức cắn răng.
【Nhặt rác】- Hảo cảm của Quan Tuyết +10
"GRÀO—!" Con quái bị đẩy lùi vài bước, sức mạnh của nó hình như còn mạnh hơn trước, tay cầm ghế của Hoà Lạc tê rần.
"Chạy mau!" Thấy nó định nhào tới lần nữa, cậu ném luôn cái ghế vào người nó, buộc nó phải lùi lại.
Hai người chạy thoát ra khỏi phòng, cậu đóng cửa ngay. Ngay giây sau, con quái bắt đầu đập “rầm rầm” vào cửa, khiến cửa sắt méo mó. Hoà Lạc chỉ biết cầu mong cửa trụ được một lát.
Cậu không rời đi ngay mà chạy qua phòng bên cạnh, tìm được con dao chặt Châu Vĩ Tài từng nói.
Quan Tuyết bám theo, nghe tiếng gầm gừ từ phòng kia mà run rẩy: "Hoà Lạc, mình đi nhanh đi…"
Cậu cất dao vào túi, gật đầu: "Đi lên tầng bốn."
Đến cầu thang, Hoà Lạc ném "Con mắt của Châu Vĩ Tài" về phía hành lang bắc. Con quái chủ yếu dựa vào khứu giác và thính giác, hy vọng con mắt sẽ câu được nó một lúc.
Làm xong, cả hai mới rời tầng ba.
Gần bảy giờ, trời đã tối hẳn. Cả hai chỉ dựa vào ánh sáng điện thoại mà chạy băng qua hành lang ký túc xá tối đen như mực. Hoà Lạc dẫn cô vào một phòng an toàn, kiểm tra kỹ không có nguy hiểm mới cho ngồi nghỉ.
Cô thở hổn hển: "Hình như ngoài trời tạnh mưa rồi."
Hoà Lạc nhìn xuống dưới lầu, như một đại dương mênh mông nước đen ngòm, ở trong đêm tối như miệng vực sâu thẳm. Cậu gật đầu: "Cuối cùng nước cũng không dâng thêm nữa.”
Quan Tuyết dựa sát cậu: " Cũng coi như có một tin vui."
Cậu chau mày: "Phải nhanh tìm đường thoát thôi. Anh cảm thấy con quái đó đang mạnh lên." Hoà Lạc lấy nhật ký ra, bật đèn đọc tiếp.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận