Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Ta ở trong trò chơi kinh dị nhặt rác

Kẻ đơn phương (9) - Kết cục khác

Ngày cập nhật : 2025-08-03 20:15:13
【Nhặt rác】: Bạn đã đạt được kết cục “Giải phóng và Tự do” - Lựa chọn [Thoát game] hoặc [Tải lại trò chơi]?
Ủa? Còn được tải lại hả? Cái kết vừa cẩu huyết vừa ức chế, lại còn tẩy trắng nhân vật, Hòa Nhạc tức méo mồm, bực mình như cắn trúng lưỡi, không cam lòng bèn bấm đại vào nút 【Tải lại】.
Màn hình lập tức nhảy ra thông báo mới:
【Nhặt Rác】Để thỏa mãn sở thích sưu tầm kết cục của người chơi, game hỗ trợ tính năng tải lại dữ liệu.
【Tải lại ngẫu nhiên】– Giá: ¥500
【Tải lại tùy chọn】– Giá: ¥5000
Mịa nó, còn thu tiền? Mà tải lại “tùy chọn” mắc gấp 10 lần luôn đó má! Công ty này đúng biết vắt kiệt đến xu cuối cùng. ‘Tải lại tùy chọn’ tức là được chọn đúng thời điểm muốn quay lại, Hòa Nhạc nhìn cái giá, lòng đau như cắt. Ví tiền đã cạn, chẳng lẽ giờ còn phải xin xù nợ?
Sau một hồi đấu tranh tư tưởng, lựa tới lựa lui, cuối cùng Hoà Nhạc nghiến răng chọn đại cái đắt hơn.
【Nhặt rác】Số dư không đủ, khấu trừ vật phẩm tương đương từ hành trang. Bạn đã mất: 【Laptop】x2
Gì vậy má?! Một con laptop giá 3000 tệ, vậy còn 1000 tệ còn lại thì sao? Hòa Nhạc nhìn trân trối cái điện thoại như có hàng ngàn câu hỏi mà nó không thèm phản hồi lại nửa chữ.
Đúng là gian thương.
【Hãy chọn thời điểm quay trở lại】
Hòa Nhạc liếc qua màn hình, rồi chấp nhận số phận, nhắm mắt nói: “Khoảnh khắc Quan Vân Tuyết níu kéo tao lại, lúc chỉ số hắc hóa của hắn còn chưa full.”
Vừa dứt lời, còn chưa kịp chuẩn bị tâm lý, cơn choáng váng như tụt huyết áp đã ập đến. Cậu giống như bụi bay giữa gió, như chiếc lông vũ trôi theo sóng...
【Tải lại thành công】
Thế giới ổn định trở lại, cảm giác cơ thể trở về. Tay ai đó đang nắm chặt cổ chân cậu, lạnh toát như nước đá, cảm xúc chân thật vô cùng. Hòa Nhạc mở mắt, thở dài một hơi, tâm tình phức tạp mà nhìn người đang quỳ rạp trên đất.
Người anh em à, chỉ cần đừng có nhắm đến mông tôi thì chuyện gì cũng có thể thương lượng được.
Ngước đôi mắt ướt nhèm đáng thương lên nhìn, Hòa Nhạc ngồi xổm xuống nắm tay người kia. Đối phương lập tức biểu cảm như trời sập tới nơi, sương đen vây quanh càng ngày càng dày.
“Tôi không đi đâu cả, cậu buông tay ra trước đã được không?” Thấy người kia vẫn níu chặt, mặt bắt đầu đen, dấu hiệu hắc hóa sắp max, Hòa Nhạc lập tức đổi giọng nịnh nọt: “Đau hông? Để tôi đỡ cậu dậy nha? Đừng giận nữa mà~”
Tông giọng nhẹ nhàng như dỗ con nít, làm chính cậu nghe còn muốn ói. Nhưng nhờ màn ‘nịnh boss’ kiên trì đó, người kia cuối cùng cũng thả lỏng tay. Hòa Nhạc nhanh tay đỡ hắn dậy.
Quá trình đỡ không đến 2 giây, hắn lại bắt đầu giở trò, vươn tay vòng ngang ôm eo Hoà Nhạc, bám như gấu koala không cho đi đâu.
Không còn cách nào, Hòa Nhạc đành thuận theo. Cậu sắp xếp lại câu từ, chuẩn bị tâm lý rồi mới dám mở miệng:
“Ổn chưa? Tôi… tôi hồi nãy chẳng qua căng thẳng quá thôi, tự nhiên đang yên đang lành cậu kéo quần tôi, ai hổng hoảng chớ? Mới quen mà chơi lớn thế, đòi làm này làm kia tôi dĩ nhiên ngại ngùng rồi~ Đừng giận mà, nói câu gì đi, nói gì cũng được.”
“Anh muốn chạy đúng không?”
Bị bắt bài ngay tắp lự, may mà mặt Hòa Nhạc đủ dày, cười trừ: “Khônggg, sao lại thế, tôi chỉ dọa cậu chút xíu xiu thôi mà…”
“Anh không ghét tôi sao? Tôi không phải con gái, cũng chẳng phải người.”
Ồ, rõ ràng rồi. Người này à không, vị “anh hồn” này, đúng kiểu thiếu cảm giác an toàn trầm trọng. Hòa Nhạc nhanh chóng dịu giọng dỗ dành: “Không có đâu, không có đâu, nhưng mà trước tiên... cậu kể tôi nghe cái chết của Châu Vĩ Tài là sao đã?”
Đối phương né tránh ánh mắt, chột dạ. Một lúc sau mới nói nhỏ:
“Là giả đấy… chỉ là ảo cảnh thôi. Hòa Nhạc, anh đừng giận, sau này tôi không dám làm thế nữa.”
Ủa, còn có thể làm vậy luôn? Hòa Nhạc thấy hắn yếu lòng, liền tranh thủ chốt kèo: “Tôi không giận. Cậu đi với tôi đi, đừng ở lại đây nữa.”
Cậu nắm lấy tay hắn, trong đầu hiện về những đoạn hồi ức cũ, cậu thiếu niên co ro trong góc, người đầy thương tích, quyển nhật ký nặng tình cảm...
Nếu đây là cách tốt nhất để hắn giải thoát, chi bằng để mọi thứ kết thúc tốt đẹp, vậy chẳng phải hoàn mỹ hơn sao?
“Phần đời còn lại của tôi, mong có anh bên cạnh.”
“Anh xạo. Anh đâu có thích tôi.”
Câu nói phản bác không chút nể mặt. Nhưng ánh mắt long lanh ấy lại không che giấu nổi hạnh phúc đang lấp ló.
Hòa Nhạc đau đầu, lại còn có thuộc tính tsundere nữa hả.
“Tôi sai rồi, thật sự sai rồi. Từ nay tôi sẽ nghe lời cậu mà, cậu nói đông tôi tuyệt đối không dám đi tây…” Hoà Nhạc bắn liên thanh một tràng lời sến súa, phát huy 300% bản năng làm ‘trai thẳng chuyên nghiệp nói lời yêu thương’.
Cuối cùng, thiếu niên nhào vào lòng cậu. Không còn nước mắt, chỉ còn đôi mắt đỏ hoe cũng nụ cười rạng rỡ: “Ừ. Mình mãi bên nhau nhé.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/toi-o-trong-truyen-kinh-di-nhat-rac&chuong=9]

Sau khi anh chết rồi, tụi mình vẫn sẽ ở bên nhau.”
Hai tay đan chặt, tình chàng ý… quỷ.
Hòa Nhạc thừa biết cái tên này ngoài mặt thì lạnh lùng, bên trong thì là “trà xanh” chính hiệu - nết còn thảo mai hơn cả nyc cũ của đại ca trưởng phòng. Nhưng thấy thiếu niên cười tươi như vậy, cậu cũng không nỡ phá hỏng không khí, để mặc cho hắn dính như keo 502.
Khuôn mặt thiếu niên khôi phục lại bình thường, trừ làn da tái nhợt, nhìn không khác gì ‘con người’. Hai người tay trong tay, vai kề vai, lết ra khỏi khu ký túc xá như một đôi tình nhân đang trong thời kỳ yêu đương nồng nhiệt. Trong cái game kinh dị mà được chill như đi chơi công viên vậy, Hòa Nhạc vẫn là lần đầu tiên được trải nghiệm cảm giác này.
“Về rồi nhớ đổi đồ nha, đừng mặc váy nữa.”
“Dạ.”Thiếu niên đáp lời rất nhanh, cười không thấy mắt đâu, ánh mắt đầy phấn khích, thiếu điều viết luôn chữ “HẠNH PHÚC” lên mặt.
Ra đến cổng ký túc, không trung lại rơi xuống hai mảnh giấy. Mặt Quan Vân Tuyết tối sầm như trời giông, giơ tay định xé rách.
Nhưng Hòa Nhạc đã nhanh tay chộp trước.
“Đừng xem!”
Một câu cầu xin chứa đầy sợ hãi, cũng không biết làm cách nào mà một tên ‘quỷ’ như hắn tay còn có thể đổ mồ hôi lạnh, Hòa Nhạc cảm nhận được rõ rệt.
Cảm giác hơi đáng thương mà cũng hơi muốn trêu: “Làm chuyện xấu rồi sợ tôi biết hả?”
Ở lần chơi trước, Hòa Nhạc chỉ kịp xem mặt đầu, giờ cậu lật ngược lại xem cả mặt sau.
Kết quả, trong lòng cậu từ dấu hỏi chấm to đùng biến thành dấu chấm than rồi hoá chấm lửng cạn lời.
Hoà Nhạc cắn môi, hận rèn sắt không thành thép: “Cậu vì tôi… mới đi giết Khương Bích Đồng hả?!”
Cậu suýt thì tức hộc máu, thằng nào thiết kế game ra đây cho ông, cho xin luôn một thùng dao nữa! Nếu ở lượt trước cậu xem hết, đã chẳng giết Quan Vân Tuyết rồi!
“Không… tôi không giết cô ta, chỉ muốn dạy dỗ chút thôi. Ai ngờ cô ta phát điên, tự nhảy lầu…” Quan Vân Tuyết hoảng loạn, nắm chặt tay Hoà Nhạc
Thái độ càng né tránh, Hòa Nhạc càng giận: “Trước kia tôi là một tên cặn bã, sao cậu lại thích loại người như tôi chứ?”
Trong trò chơi này, Hòa Nhạc đúng kiểu bad boy chuyên hứa lèo, bốc phét, không chịu trách nhiệm, gây hoạ khắp nơi, thế mà lại cùng tên với cậu.
“Ừm…” Người kia ngắc ngứ, không trả lời được. Hòa Nhạc mới nhớ tới hắn chỉ là một NPC, thiết lập thế nào hắn cũng chỉ có thể làm theo.
“Thôi được rồi, chuyện cũ bỏ đi.” Cậu không muốn để hắn chìm đắm trong hồi ức nữa.
Hai mảnh giấy bị vứt thẳng tay, Hòa Nhạc kéo hắn về phía cổng khu ký túc. Không gian xung quanh không còn là hai màu đen trắng nữa, dần dần có sắc màu trở lại, đây chính là dấu hiệu cho thấy ảo ảnh sắp tan biến.

“Đứng lại! Mày định ở bên thằng biến thái này thật à?!” Một giọng nữ phẫn nộ vang lên từ phía sau. Chân Hòa Nhạc khựng lại.
Cô gái với cơ thể nát bấy, đầy oán khí, ánh mắt sắc lẹm như dao tẩm độc. Cô ta hận, cô ta không cam lòng.
Hòa Nhạc chẳng buồn liếc, vẫn đi tiếp.
Nội tâm Hoà Nhạc: “Ủa chị ta không phải muốn giải thoát à? Giờ tôi dắt Quan Vân Tuyết đi rồi còn gì? Chẳng phải đúng ý chị sao? Vị trach nam này nghĩ không thông nên quyết định mặc kệ.
Nhưng Quan Vân Tuyết sát khí bốc ngùn ngụt, như muốn xé người.
Hòa Nhạc nhận ra vội can: “Người chết rồi thì cho qua đi, đừng chấp. Mình đi thôi.”
Mà thật ra mọi thứ đều bắt nguồn từ nhân vậy ‘Hoà Nhạc’ này, có nhân ắt có quả, tất cả bắt đầu từ cậu ta, sau đó là một loạt phản ứng dây chuyền, nếu không phải tên này lừa tình Khương Bích Đồng, thì làm gì có mấy chuyện máu cún sau đó chứ.
Bị kéo vô cái game kinh dị này đúng là nghiệp quật mà.
Quan Vân Tuyết nghe xong, cười tít mắt: “Ừ.”
Hai người cùng lúc biến mất ở cổng.
Họ rời khỏi ảo cảnh.
“Thật sự là Hòa Nhạc sao? Sao hoàn toàn không giống…” Cô gái lẩm bẩm một mình, nhưng chẳng ai trả lời cô ta.
Hòa Nhạc lơ mơ tỉnh lại ở cổng phía nam Đại học Sư phạm - nơi bắt đầu tất cả.
Quan Vân Tuyết đã không còn bên cạnh. Không có “mắt âm dương” thì không thể thấy hắn nữa. Gió khẽ lướt qua sau lưng, như tay ai đó nhẹ vuốt.
Hòa Nhạc không kìm được, khóe môi khẽ nhếch.
Bạn đã đạt được kết cục: “Mãi Mãi Bên Nhau” – [Thoát] hoặc [Tải lại]?

Tác giả có lời muốn nói:
Trò chơi này có phần tiền truyện riêng. Góc nhìn của người chơi – Hòa Nhạc – chỉ bắt đầu từ sau khi gặp ma. Việc Hòa Nhạc tải lại đơn thuần là vì hối hận. Cậu rất ngưỡng mộ tình cảm của Quan Vân Tuyết. Lúc này, cậu vẫn chỉ xem mình là người chơi, chưa hoàn toàn nhập vai.
Giống như khi ta chơi game luôn muốn thử nhiều hướng khác nhau, để gom đủ các cái kết cục, ra mấy sao mấy sao đó.

Bình Luận

0 Thảo luận