Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

BẠCH SẮC TƯỜNG VI LỤC

Chương 11

Ngày cập nhật : 2025-07-29 23:14:07
Ta cố ngồi thẳng dậy, nhiệt độ đột ngột làm ta khó thích ứng.
"Hoàng hậu nương nương là… thê tử của Hoàng thượng, Hoàng thượng nên cho nương nương… nên cho nương nương một cơ hội." Ta cắn răng kiềm chế hàm răng đang đánh lập cập, hai tay dưới áo choàng bấu chặt vào da thịt để tìm lại chút cảm giác: "Những gì nương nương nghĩ suy, Hoàng thượng nên cho nàng cơ hội được nói ra."
"Còn gì nữa?" Hắn hơi nghiêng người, nheo mắt hỏi.
Ta lắc đầu: "Chỉ vậy là đủ rồi."
"Hừ…" Hắn khẽ cười, dường như mang theo chút giễu cợt.
"Lý Tân Như, nàng muốn trẫm đi nghe tâm tư của Hoàng hậu, chỉ vì nàng là thê tử của trẫm?" Hắn bước tới, bóp cằm ta, buộc ta phải nhìn thẳng vào mắt mình: "Trẫm có tam cung lục viện, có triều thần bá quan, có thiên hạ vạn dân."
"Vậy mà chẳng có một ai… chịu nghe tâm tư của trẫm?"
Mắt Hoàng thượng khẽ rung động, bàn tay đang giữ cằm ta cũng siết chặt hơn.
"Hoàng hậu nương nương là thê tử kết tóc của Hoàng thượng, không thể đánh đồng với người khác."
"Tốt lắm, Lý Tân Như! Lý lẽ đều để nàng chiếm hết rồi!"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/b-ch-s-c-t-ng-vi-l-c&chuong=11]

Hắn hất tay đẩy ta ra, xoay người lạnh lùng nói: "Cút đi, đừng chướng mắt trẫm!"
Ta đưa tay xoa xoa cằm, nhìn Hoàng thượng hồi lâu.
Trong lòng có chút hối hận, không ngờ không những không lay động được hắn, mà còn khiến hắn càng thêm tức giận.
Ta đứng dậy, lê đôi chân tê dại đến bên cạnh hắn: "Nếu Hoàng thượng bằng lòng, thần thiếp nguyện nghe."
Hoàng thượng không đáp, sắc mặt cũng không đổi.
Ta dịu giọng, đưa tay kéo nhẹ ống tay áo của hắn: "Tâm tư của Hoàng thượng, thần thiếp đều nguyện nghe."
"Lâm Đức Toàn!" Hoàng thượng hất tay áo, mất kiên nhẫn gọi công công đưa ta về.
Thật vô dụng!
Ta lê từng bước trong tuyết, nghĩ dù Hoàng thượng gần đây vẫn luôn sủng ái ta, nhưng ta lại chẳng thể giúp gì cho Hoàng hậu nương nương.
Lâm Đức Toàn công công đưa ta về cung xong lại làm bộ dạng nghiêm túc khuyên nhủ.
"Hoàng thượng sẽ đi gặp Hoàng hậu nương nương, Chiêu nghi hãy ở trong cung tĩnh dưỡng mấy ngày đi."
"Thật sao?" Ta vịn khung cửa, ngạc nhiên với lời hắn nói.
"Đều nhờ vào hai câu cuối của Chiêu nghi đấy…"
Lâm Đức Toàn công công như có chút bất đắc dĩ, lắc đầu rồi xoay người rời đi.
Ta cười thầm, sớm biết làm nũng hữu dụng, hà tất phải quỳ trong tuyết lâu như vậy!
Ta thì vẫn ổn, chỉ lo Hoàng hậu nương nương vốn đã có bệnh căn, giờ chỉ e lại thêm một trận bệnh nữa.
7
Ngày hôm sau, Hoàng thượng quả nhiên đến Hoa Thanh Cung như lời của Đức Toàn công công.
Lúc hắn đến gặp Hoàng hậu nương nương, ta vẫn còn cuộn mình trên giường. Đôi chân ta đau nhức cả đêm không ngủ được, mãi đến khi mặt trời vừa nhô lên ta mới mơ màng thiếp đi.
Bảo Nhi khẽ gọi ta dậy, hỏi ta có muốn dùng chút gì không, hoặc có cần nàng ấy đi gọi thái y hay không.
Ta lắc đầu với nàng ấy, ngồi dậy vén chăn, đưa tay xoa nhẹ hai đầu gối đã bầm tím.
“Như chiêu nghi?”
Ngoài cửa vang lên giọng của Đức Toàn công công. Ta ra hiệu cho Bảo Nhi ra ngoài, không lâu sau nàng ấy quay lại, trên tay cầm một lò sưởi nhỏ và một bình sứ trắng.
“Hoàng thượng ban cho.” Bảo Nhi chu môi, ánh mắt nhìn ta đầy bất mãn.
Ta bất giác cười khổ, hỏi nàng ấy lại làm sao nữa.
Nàng ấy đi đến bên giường, nhét lò sưởi vào lòng ta, mở nắp bình sứ, lấy ra một ít cao thuốc rồi thoa lên đầu gối ta: “Chủ tử cứ thích lo chuyện bao đồng! Khó khăn lắm mới được Hoàng thượng sủng ái, vì sao cứ phải can thiệp vào chuyện của Lục gia?”
“Khi mới nhập cung, chủ tử học được cái vẻ nhút nhát, sao đến lúc này lại không còn chút nào vậy?”
“Nếu còn giả vờ bộ dạng đó, thì làm sao đi cầu tình cho Hoàng hậu nương nương được?” Ta co chân lại, ra hiệu nàng ấy nhẹ tay một chút: “Bảo Nhi không phải cũng từng nói sao? Nếu không có Hoàng hậu nương nương, chủ tử của ngươi e rằng đã không trụ nổi trong cung này.”
Ta vốn nghịch ngợm, từ nhỏ đã không phải dạng người biết an phận thủ thường.
Chỉ là trước khi nhập cung, mẫu thân đã dặn dò kỹ càng, bảo ta phải thu liễm tính tình. Ta sợ phạm sai lầm, vậy nên dù bản thân có sai hay không, hễ nhận ra điều bất thường, ta lập tức nhận lỗi.
Vào cung không bao lâu, ta đã trở thành kẻ tinh thông quan sát sắc mặt người khác, có lẽ đây là một tài năng mà trước kia ta chưa có cơ hội phát huy.
Nhưng từ khi chuyển đến Hoa Thanh Cung, ta đã xem Hoàng hậu nương nương là người thân cận.
Ta muốn làm gì đó vì nàng, dù chỉ là quỳ bên nàng cũng được.

Bình Luận

0 Thảo luận