Vẫn là giọng nói của ngày tuyển tú hôm ấy.
Ta ngẩng đầu, thoáng liếc nhìn hắn một cái rồi lập tức cúi xuống, không dám nhìn lâu.
Không trách được Giang Kiều Nhan lại say mê đến mất trí…
Vì dung mạo của Hoàng đế quả thật còn hơn cả những gì sách vở miêu tả.
“Ngươi là người của cung nào?”
“Bẩm Hoàng thượng, thiếp ở biệt cung Lâm Hoa Điện.”
“Lâm Hoa Điện sao?”
“Đúng vậy ạ.”
Hắn không hỏi thêm ta nữa mà cúi đầu trò chuyện với công công bên cạnh.
Ta nghe không rõ lắm, chỉ loáng thoáng vài chữ như “tuyển tú”, “vẹo cổ”, “phủ nha Lâm Châu”…
Còn có câu gì đó đại loại như “tính tình này xem ra không giống…”
Ta cúi đầu, thầm nghĩ nếu hai người bọn họ tiếp tục nói nữa, ta e rằng lại bị vẹo cổ mất thôi.
“Ngươi đến bờ Ngự Hồ làm gì?”
Hắn chợt lên tiếng, trong giọng điệu mang theo vẻ dò xét.
Ta vốn định nói chỉ là đi ngang qua nhưng lại nhớ đến đĩa điểm tâm mà Bảo Nhi đang cầm, đành phải vòng vo đôi chút, viện cớ rằng Ngự Thiện Phòng có điểm tâm mới, thiếp tự pha thêm ít trà lạnh, định mang đến dâng Hoàng hậu nương nương.
Cũng may ta chưa đi đến đình hóng mát kia mà chỉ vừa đến bờ hồ đã quay lại, nếu không thì thế nào cũng có vẻ khả nghi.
“Vậy tại sao lại quay về?”
Không thể không nói, Hoàng thượng quả thực rất giỏi bắt bẻ.
“Thiếp nghĩ bên chỗ Hoàng hậu nương nương vốn chẳng thiếu thốn thứ gì tốt, vậy nên thiếp không muốn tự rước lấy xấu hổ.”
Chợt nghe thấy một tiếng cười khẽ từ trước mặt.
Rồi một câu nói vang lên: “Ngươi làm việc gì cũng tính toán chu toàn như vậy sao?”
“Phủ nha Lâm Châu quả nhiên đã dạy được một nữ nhi khôn khéo.”
“Thiếp thay phụ thân cảm tạ Hoàng thượng khen ngợi.”
“Thôi được rồi.”
Hắn có vẻ mất kiên nhẫn nhưng cũng chỉ trong chốc lát: “Đã có lòng như vậy, trẫm cũng vừa hay muốn đến Hoa Thanh Cung, ngươi theo trẫm đi cùng đi.”
Trời cao có mắt không?!
Nếu sớm biết thế này, ta đã lôi Giang Kiều Nhan theo, ít nhất cũng xem như báo đáp công ơn nàng ta hai tháng qua không kiếm chuyện với ta.
Suốt dọc đường, ta cung kính theo sau Hoàng thượng, giữ khoảng cách đúng ba bước chân.
Không quá gần, cũng chẳng quá xa, chắc là sẽ không khiến ai ghen ghét.
Đến nơi, Hoàng hậu nương nương cũng tỏ ra bất ngờ với đội ngũ này.
Dù sao thì từ lúc nhập cung đến nay đã năm tháng, ta còn chưa từng gặp Hoàng thượng lần nào mà Hoàng thượng cũng chưa từng đặt chân đến Lâm Hoa Điện.
“Rót trà lạnh mà ngươi định hiếu kính Hoàng hậu đi.”
Hoàng thượng ngồi xuống ghế trên phân phó công công đặt chén trà trước mặt mình và Hoàng hậu.
Đây chỉ là một bình trà lạnh bình thường, ta thực sự không biết nếu Hoàng hậu nương nương không cảm nhận được vị đặc biệt gì rồi Hoàng thượng lại ép ta phải nói ra một câu chuyện gì đó thì ta biết đối phó thế nào.
May mà Hoàng hậu nương nương nhân từ ra tay giúp ta một phen.
Trước khi ta kịp rót trà, nàng đã mỉm cười, nhìn Hoàng thượng nói: “Giờ đã sang thu, thân thể thiếp thực sự không uống được trà lạnh.”
Hoàng thượng liếc ta, khóe môi khẽ nhếch lên: “Vậy sao? Ôn quý nhân không biết Hoàng hậu không uống được trà lạnh sao?”
Hắn hoàn toàn chỉ đang kiếm chuyện!
Đường đường là phu thê năm năm, hắn chắc chắn biết Hoàng hậu không uống được trà lạnh vậy mà còn cố ý dẫn ta đến đây.
Giả vờ ôn hòa nhã nhặn, thực chất chỉ là một kẻ ngạo mạn thích bới móc mà thôi.
Ta cắn răng nhưng không dám lộ ra ngoài, lập tức quỳ xuống tạ tội.
Hắn chẳng thèm đáp lại, chỉ đứng lên rời đi, mang theo Đức Toàn công công.
Lúc này, ta nghe thấy một tiếng cười nén không nổi từ phía Hoàng hậu nương nương.
Còn có một câu nói đầy khó hiểu từ Hoàng thượng trước khi đi: “Thật sự không thể có cái tính cách cứng nhắc này được.”
Ta quỳ xuống cúi đầu, hô: “Cung tiễn Hoàng thượng.”
Chỉ khi Hoàng hậu nương nương bước đến trước mặt, ta mới dám ngẩng đầu liếc nhìn cửa cung đã không còn thấy bóng dáng Hoàng thượng đâu nữa.
Ta phủi áo, đứng lên.
“Bổn cung suýt nữa thì quên mất ngươi rồi.”
Nàng cười khẽ, ngẩng đầu đánh giá ta: “Lúc trước thấy ngươi thông minh liền thuyết phục Hoàng thượng giữ ngươi lại.”
“Bây giờ xem ra, bổn cung quả nhiên không nhìn nhầm người.”
Ta vội khiêm tốn: “Nương nương quá khen, thiếp đâu có thông minh đến thế.”
“Có thể co có thể duỗi, lúc tĩnh lúc động, sao lại không thông minh?”
Ta gãi đầu cười: “Vậy thiếp xin đa tạ nương nương khen ngợi.”
Hoàng hậu nương nương không có dáng vẻ cao ngạo.
Có lẽ vì nàng xinh đẹp, giọng nói lại ôn hòa, dịu dàng, khiến ta cực kỳ muốn thân cận với nàng.
Vậy nên, khi nàng bảo ta thường xuyên đến Hoa Thanh Cung bầu bạn, ta không chút do dự gật đầu ngay.
Mùa đông đến, ta không còn lui tới Ngự Hồ nữa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/b-ch-s-c-t-ng-vi-l-c&chuong=3]
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận