Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

BẠCH SẮC TƯỜNG VI LỤC

Chương 17

Ngày cập nhật : 2025-07-29 23:16:21
Trong lời nói của nàng ta ít nhiều mang ý trách cứ ta, nhưng ta thực sự vô tội. Sau Đoan Ngọ, ta cũng đã nhiều ngày chưa gặp lại Hoàng thượng.
Ta không nghĩ nhiều, vẫn đi một chuyến đến Bảo Hoa Điện.
Đức Toàn công công nói Hoàng thượng đang nghị sự, hỏi ta có cần hắn vào thông báo một tiếng hay không.
Ta đáp không cần, ta đợi ở đây cũng được.
Sau đó, mặt trời từ phương Đông dần lên đến đỉnh đầu, ánh nắng gay gắt không chút che chắn, ta khẽ toát mồ hôi trên trán.
Thực ra, thời tiết đã oi bức từ lâu, chỉ là mùa hạ mới vừa bắt đầu mà thôi.
Đức Toàn công công gọi ta vào. Khi ta xoay người bước vào điện, vừa hay nhìn thấy hai vị quan viên đi ra.
Người đi bên phải khiến ta có chút cảm giác quen thuộc.
Nhưng ta không nhớ ra đã từng gặp ở đâu, hoặc có lẽ chỉ vì ánh mắt hắn cũng đang dừng trên ta, nên ta mới ngỡ rằng mình nhận ra hắn.
Ta nói với Hoàng thượng rằng phải chú ý giữ gìn sức khỏe, đừng vì chính sự mà ngày đêm không màng đến bản thân.
Hắn cười ta: "Chờ trẫm nửa ngày trời chỉ để nói mấy lời quan tâm này thôi sao?"
Ta gật đầu: "Sao Hoàng thượng lại đoán đúng rồi nhỉ?"
Hắn kéo ta vào lòng, nắm lấy tay ta đặt trước ngực mình, nhẹ giọng nói: "Xin lỗi nàng."
Ta không hiểu vì sao, hắn cũng không nói lý do.
Ta rúc trong vòng tay hắn, kể chuyện đông chuyện tây.
Ta kể rằng mình nhìn thấy mấy con cá vàng rất lớn trong Ngự hồ, to chẳng kém gì cá chép trong Ngự Thiện Phòng.
Rồi lại nói về Bảo Nhi, dạo này nàng ấy cứ hay đọc thoại bản, lúc thì lau nước mắt, lúc lại tức giận mắng to mấy câu "đồ không biết liêm sỉ."
Ta nói bụng của Ninh mỹ nhân lớn hơn nhiều so với khi Chiêu phi nương nương mang thai công chúa An Lạc, có lẽ là song sinh cũng nên.
Cuối cùng, ta kể rằng công chúa An Lạc đã biết đi rồi. Ta hỏi hắn có phải đã biết từ lâu không, vì ta suốt ngày ru rú trong điện, mãi hôm đó mới ra ngoài, vừa hay thấy Chiêu phi nương nương xách công chúa An Lạc đang nằm bò trên đất dậy.
Lúc hoàng hôn buông xuống, công chúa An Lạc đã có thể đi được vài bước nhỏ.
Ta hãnh diện nâng cao giọng: "Dù Hoàng thượng đã biết công chúa An Lạc biết đi, nhưng thiếp là người duy nhất ngoài Chiêu phi nương nương tận mắt chứng kiến quá trình này đó!"
Hoàng thượng ôm ta chặt hơn một chút, cằm đặt trên hõm vai ta khẽ động.
Hắn nói: "A Nhu...

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/b-ch-s-c-t-ng-vi-l-c&chuong=17]

sinh cho trẫm một đứa con đi."
Ta không nói gì nữa, thật lâu sau cũng không lên tiếng.
Thấy ta không đáp lại, hắn dùng sức xoay ta lại, phủ lên môi ta những nụ hôn dồn dập.
Đôi mắt hắn ửng đỏ, vừa hôn ta vừa lẩm bẩm ba chữ "ta yêu nàng."
Ta đưa tay chạm vào gương mặt hắn, khẽ nhắm mắt, chầm chậm đáp lại.
Dù là yêu hay hận, chỉ có thể giữ lại một thứ trong tim, mới có thể khiến bản thân tiếp tục sống...
Hoàng hậu nương nương, Nhu nhi hiện tại đã chọn yêu hắn rồi.
Ngài nói xem, ta có thể cứ yêu hắn mãi như vậy không?
Ta có thể mang theo thứ tình yêu không chân thật này, tiếp tục sống trong chốn thâm cung này không?
11
Triều đình vừa bổ nhiệm một vị Đại Lý Tự Khanh mới, Bảo Nhi nói người đó họ Vân, là người phủ Lâm Châu.
Nàng ấy bảo trong thoại bản dạo này nàng ấy đang đọc cũng viết về vị đại nhân họ Vân kia.
Một thiếu niên chí lớn, tài năng xuất chúng, phá bỏ định kiến từ xưa đến nay của triều đình đối với hậu duệ thương nhân.
Lúc ấy, ta đang nhìn chằm chằm bát thuốc đen sì mà Đức Toàn công công vừa mang tới, vẻ mặt khổ sở như chết đi sống lại.
Đó là thuốc Hoàng thượng dặn dò sắc cho ta, để có thể cùng ta sinh một đứa con…
Ta nghĩ mình đã ném đi chiếc túi thơm tẩm xạ hương luôn mang theo bên người rồi nên cũng chẳng cần uống những thứ thuốc này nữa.
Nhưng ta chẳng thể nào mở miệng nói với hắn điều đó, chỉ là thực sự không muốn ngày uống ba lần thứ thuốc đắng đến tê răng này.
Thấy ta chẳng hứng thú nghe chuyện, Bảo Nhi lại cúi đầu tiếp tục đọc thoại bản về Vân đại nhân của nàng ấy.
Ở Lâm Châu phủ chỉ có một gia đình mang họ Vân, chắc là một gia đình thương nhân chuyển đến khi mẫu thân ta còn trẻ.
Bảo sao hôm ấy ở ngoài Bảo Hoa Điện, ta lại thấy người kia có chút quen mắt, hóa ra là đã từng gặp thoáng qua khi còn nhỏ.
Ta bóp mũi, nhắm mắt dốc hết bát thuốc.
Cả buổi chiều, miệng ta toàn là vị đắng của thuốc.
Ta nằm trên giường than thở với Bảo Nhi, nói ta không muốn sinh con nữa.
“Chủ tử, ngài còn chưa hoài thai mà…” Nàng ấy bị ta nuông chiều thành quen, lúc nào cũng thích chọc ta vài câu.
“Bảo Nhi, ta cứ muốn nôn mãi, có lẽ ta mang thai rồi.”
“Đừng đùa nữa chủ tử, ngài chỉ là do uống thuốc nên vậy thôi.”

Bình Luận

0 Thảo luận