Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

BẠCH SẮC TƯỜNG VI LỤC

Chương 5

Ngày cập nhật : 2025-07-29 23:11:43
Tim ta bỗng nhói lên.
Hóa ra trong Tử Cấm Thành này, hóa ra những người như chúng ta, ngoài thích Hoàng thượng ra thì còn có thể thích ai được nữa đây?
“Tỷ tỷ cũng có thể thích muội mà!”
Ta nói với vẻ mặt nghiêm túc.
Nàng ta trừng mắt nhìn ta: “Ngươi có gì đáng để thích?”
“Muội cũng đẹp này, cũng dịu dàng này, còn biết kể chuyện cười nữa…”
Giang Kiều Nhan không để ý đến ta, nàng ta chỉ nhắm mắt lại, nói rằng mình rất buồn ngủ.
“Muội kể chuyện cười cho tỷ tỷ nhé...”
Ta nắm lấy tay nàng ta: “Muội kể chuyện cười thì tỷ tỷ sẽ không buồn ngủ nữa!”
“Ngày xưa có một người, Hoàng thượng bảo hắn lại gần để trả lời, nhưng hắn kháng chỉ không tuân, thế là Hoàng thượng giết hắn luôn! Tỷ biết tại sao hắn kháng chỉ không?”
“Tại sao?”
Giọng Giang Kiều Nhan yếu ớt như đang cố gắng cất lên từ sâu trong cổ họng.
“Vì hắn tên là Kiên Định.”
Giang Kiều Nhan mở mắt ra, mặt đầy vẻ khó hiểu.
“Vì kiên định không lay chuyển mà!”
Ta cười đến ngửa ra trước ngửa ra sau, còn nàng ta chỉ bất đắc dĩ nhếch môi.
“Mùa hè đến rồi, lá trà nóng quá chịu không nổi liền nhảy vào nước lạnh để tắm, sau đó nó biến thành trà lạnh!”
Giang Kiều Nhan lại khóc.
Ta không kể tiếp được nữa, chỉ có thể khóc cùng nàng ta.
“Tỷ tỷ đừng ngủ có được không…”
Ta vừa lau nước mắt vừa cầu xin nàng ta.
“Túi hương tỷ thêu tặng Hoàng thượng còn chưa gửi đi mà!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/b-ch-s-c-t-ng-vi-l-c&chuong=5]

Nếu tỷ ngủ rồi, ta sẽ lấy hết đấy, tỷ không giận sao?”
“Cho ngươi đấy.”
Nàng ta nhắm mắt, thì thào trong miệng: “Ta đều không cần nữa.”
“Lý Tân Nhu, ta đều không cần nữa.”
Không cần nữa…
Những túi hương đó…
Những tình cảm bất chợt hay tích tụ theo năm tháng…
Cả vị Hoàng thượng mà nàng ta ngày nhớ đêm mong…
Nàng ta thật sự không cần nữa.
Về sau, ta nghe nói…
Giang Kiều Nhan là con vợ lẽ, từ nhỏ đã không có nổi cuộc sống tốt đẹp trong phủ Tướng quân.
Nghe nói, đêm trước khi tiến cung tuyển tú, nàng ta đã khóc lóc van xin phụ thân cho mình tham gia lần này…
Chỉ bởi nàng ta muốn mẫu thân mình có thể sống tốt hơn.
Nàng ta đanh đá, ngang ngược, mắt cao hơn đầu.
Nàng ta ưa gây sự, thích khoe khoang…
Nhưng tính tình ngang ngạnh ấy là lớp vỏ bọc.
Việc gây sự, khoe khoang chẳng qua cũng chỉ vì nàng ta đã quen sống trong góc tối, muốn dùng cách này để có được sự chú ý từ người khác mà thôi.
Giang Kiều Nhan chết vào cuối xuân năm thứ hai kể từ khi chúng ta tiến cung.
Không có quan tài, không ai tiễn đưa.
Ta và Nguyệt Nhi được Hoàng hậu nương nương đưa đến Văn Tiên Cung cách ly.
Nghe nói, chính cung của Lâm Hoa Điện bị lửa thiêu suốt một canh giờ, nhuộm đỏ nửa bầu trời nội cung.
Ta hôn mê ba ngày, khi tỉnh lại, Nguyệt Nhi thở phào nhẹ nhõm, vội vàng hỏi ta có chỗ nào khó chịu không.
Ta lắc đầu, bảo nàng ấy cứ yên tâm.
Hôm đó, ta và Nguyệt Nhi ngồi bên ngoài Văn Tiên Cung, suốt cả đêm nhìn về hướng Lâm Hoa Điện.
Nguyệt Nhi nói, cảm ơn ta đã không chấp nhặt chuyện cũ, vẫn liều mạng ở bên chăm sóc Giang Kiều Nhan.
Nàng ấy nói, Bảo Nhi thật may mắn, vì có một chủ tử như ta.
Ta cười trêu chọc nàng ấy: “Chẳng lẽ Giang Kiều Nhan đối xử với ngươi không tốt sao?”
“Quá tốt…”
Nàng ấy đưa cho ta một cái túi hương, nói rằng Giang Kiều Nhan đã thêu tặng ta.
Trên đó thêu đầy hoa bách hợp.
Nàng ấy bảo: “Hy vọng ngài… bách sự hợp ý.”
Không lâu sau, Nguyệt Nhi treo cổ trên xà nhà.
Nàng ấy để lại thư, nói rằng mạng này là của tiểu thư.
Nếu có kiếp sau, nàng ấy hy vọng ta vẫn sẽ là chủ tử của nàng ấy.
Nhưng ta hy vọng…
Kiếp sau, ngươi đừng làm nô tỳ của bất kỳ ai nữa.
Ngày rời khỏi Văn Tiên Cung, khi cửa lớn mở ra, ta nhìn thấy người mà Giang Kiều Nhan ngày nhớ đêm mong…
Hắn mỉm cười.
Một đôi mắt đào hoa, trong mắt lóe lên ánh sáng lấp lánh.
Ta hành lễ nhưng lại bị Hoàng thượng vươn tay đỡ lên.
Hắn nói, từ nay ta sẽ chuyển đến Hoa Thanh Cung, Hoàng hậu nương nương thích ta, như vậy cả hai có thể chiếu cố lẫn nhau.
Hắn nói sẽ sắc phong ta làm Chiêu nghi Tam phẩm, thánh chỉ sẽ hạ vào ngày mai, lần này nhờ có ta mà đậu mùa không lan ra khắp hậu cung.
Hắn nói, ta không cần phải e dè trước mặt hắn như vậy nữa, bảo ta cười nhiều hơn, hắn đâu có ăn thịt ta.
Ta đáp: “Dạ.”
Bất kể hắn nói gì, ta cũng chỉ đáp dạ.
Hoàng thượng chợt dừng bước rồi quay lại nhìn ta.
“Đã đáp dạ rồi, sao lại không cười?”

Bình Luận

0 Thảo luận