"Thần thiếp hiểu rồi." Ta rút tay về, đặt trước người: "Thần thiếp sẽ coi nó như con ruột mà đối đãi."
Tay hắn khựng lại giữa không trung, nhưng cuối cùng vẫn mỉm cười với ta.
Là ta đang muốn chứng minh điều gì sao? Chứng minh rằng ta đã buông bỏ khúc mắc, hay là tìm kiếm một lý do để tiếp tục sống?
Có lẽ lý do thứ hai chiếm phần nhiều hơn. Ta vẫn cảm thấy những lời mẫu thân và Hoàng hậu nương nương từng nói là đúng. Ta không muốn mãi dựa dẫm vào tình yêu hay hận thù nữa, ta nghĩ mình nên tìm một điều gì khác để nương tựa… chẳng hạn như mong chờ một sinh mệnh nhỏ bé lớn lên và chờ đợi một sinh mệnh khác được sinh ra.
Suy nghĩ này được chứng thực vào khoảnh khắc ta bế đứa trẻ ấy vào lòng. Đó là hy vọng, phải không? Một sinh linh nhỏ bé như thế, vậy mà kỳ diệu đến mức lấp đầy niềm hy vọng trong lòng ta.
Tống Nhiêu Chỉ dường như còn vui mừng hơn ta. Hôm nay tâm trạng hắn rất tốt, ngay từ khi ta tìm đến hắn đã nhận ra điều đó.
Lúc đầu, ta chưa hiểu rõ vì sao, cho đến những ngày sau đó, hắn ngày nào cũng đến Vĩnh Hòa Cung. Danh nghĩa thì là đến thăm Huyên nhi.
Nhưng lần nào cũng vậy, ôm Huyên nhi chưa đến một khắc đã giao lại cho nhũ mẫu, rồi cứ thế mà cùng ta trò chuyện dông dài.
Hắn không nhắc đến chuyện cũ, chỉ nói về những việc triều chính hằng ngày, hoặc kể ta nghe những chuyện kỳ thú được lưu truyền khắp Bách Châu.
Về sau, ta đoán trước được thời gian Tống Nhiêu Chỉ đến, liền chạy sang chỗ Chiêu phi nương nương trước, cũng xem như hoàn thành tâm nguyện của công chúa An Lạc.
Hắn tất nhiên sẽ đuổi theo, nhưng mỗi lần đến đều bị An Lạc quấn lấy không buông.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/b-ch-s-c-t-ng-vi-l-c&chuong=35]
Dần dần, ta cũng chẳng còn chạy qua chạy lại nữa, sáng đến, tối về, rõ ràng là đang tránh hắn.
Cho đến hôm đó, hắn đến cung của ta vào giờ Tuất, ta nói với hắn rằng Huyên nhi đã ngủ rồi, bảo hắn ngày mai hãy đến thăm.
"Trẫm không phải đến để gặp Huyên nhi." Trong mắt Tống Nhiêu Chỉ lộ vẻ mỏi mệt nhưng vẫn mỉm cười, nói rằng mấy ngày nay cứ xử lý công vụ xong là hắn lại chạy đến Vĩnh Hòa Cung, nhưng ngày nào cũng không gặp được ta, lại phải vội vàng đi đến Thọ An Điện tìm ta, thực sự vô cùng mệt mỏi.
"Vậy thì Hoàng thượng hãy nghỉ ngơi sớm đi…" Ta gọi người chuẩn bị nước để hắn tắm rửa, nhưng hắn lại phất tay đuổi lui hết cung nhân, rồi kéo ta vào lòng.
"Trước nay trẫm luôn lấy cớ đến gặp Huyên nhi, nhưng thật ra chỉ là vì muốn gặp nàng." Hắn bế ta lên, đặt ta xuống giường, trong ánh mắt mang theo bao cảm xúc phức tạp: "Trẫm để nó ở bên cạnh nàng, chỉ là để có một cái cớ để gặp nàng mà thôi."
"A Nhu nhìn không ra, vậy trẫm sẽ thẳng thắn nói cho nàng biết."
"Thần thiếp hiểu rồi…"
“Hiểu không?” Hắn dừng lại, bàn tay vốn định chạm vào mặt ta khựng lại giữa không trung, thật lâu không nói.
Ta hiểu, trong khi hiểu rõ, ta vẫn làm vậy chỉ để tránh hắn.
Ta nghĩ Tống Nhiêu Chỉ cũng hiểu.
Chỉ cần hắn không hạ chỉ bắt ta không được rời khỏi Vĩnh Hòa Cung, ta nghĩ ta sẽ cứ mãi trốn tránh như thế.
Ta nhìn cánh tay hắn chống bên người ta dần dần gập lại, khiến khoảng cách giữa hai ta càng lúc càng thu hẹp.
“Trẫm có thể làm vậy, đúng không?” Ngay trước khi môi chạm nhau, Tống Nhiêu Chỉ dừng lại, hỏi ta như thế.
Ta căng cứng cả người, lặng thinh không nói.
Hắn liền xem đó là sự ngầm đồng ý, cúi xuống hôn ta.
Ta không biết thời gian đã trôi qua bao lâu, bởi ngay từ khoảnh khắc hắn hôn xuống, suy nghĩ của ta đã trở nên mông lung.
Không cự tuyệt, cũng không đáp lại…
Cuối cùng, hắn dừng lại, hai cánh tay chống xuống tạo ra khoảng cách giữa ta và hắn. Ta cảm thấy có giọt lệ rơi xuống mắt mình.
“A Nhu…” Trong mắt Tống Nhiêu Chỉ còn đọng rất nhiều giọt lệ chưa kịp rơi, mà qua những giọt nước ấy, ta có thể nhìn thấy bóng hình mình trong đôi mắt hắn.
Hắn nói: “Chúng ta bắt đầu lại được không?”
“Được thôi.” Ta không suy nghĩ mà thốt ra nhưng lại khiến hắn một lần nữa đỏ hoe đôi mắt.
Hắn rời đi rất nhanh, lúc bước qua cửa, y phục của hắn vẫn còn xộc xệch, cũng chẳng buồn chỉnh lại.
Chúng ta đã cách những năm tháng cũ quá xa. Trong những năm tháng ấy, có cha nương ta, có đứa con của chúng ta, có những đêm ngày ta chờ đợi, và cả sự thờ ơ lạnh nhạt của hắn…
Còn có những tình cảm mà ta chưa kịp nhìn rõ, đều đã bị chôn vùi trong quãng thời gian ấy.
Chúng ta phải bắt đầu lại thế nào đây… Ta và hắn đều hiểu rõ, chúng ta vĩnh viễn không thể bắt đầu lại.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận