"Đóa đào phấn hồng của A Chỉ, sao lại để chưng thành màu đen mất rồi?" Ta đưa tay chạm vào mắt hắn, kéo khóe môi cười.
Tống Nhiên Chỉ không nói gì, chỉ lặng lẽ nhìn ta, mãi đến khi làn nước trong mắt vừa kịp dâng lên đã bị hắn cố nén xuống.
"Trẫm phải đi rồi..." Hắn đứng dậy, cất bước rời đi không hề chần chừ, cũng không ngoái đầu lại lấy một lần.
Bàn tay ta đưa ra trong không trung rồi chầm chậm buông xuống.
Bảo Nhi bưng thức ăn vào, nhìn thấy ta cười rạng rỡ liền khựng lại, lời muốn nói cũng nuốt trở vào, quay người lặng lẽ ra ngoài.
Ta lê thân mình đến bên bàn, vô định mà nhét từng miếng thức ăn vào miệng. Chua cay mặn ngọt, tất cả đều nhạt nhẽo vô vị.
Ta gọi Bảo Nhi tới, hỏi nàng ấy rằng Minh tu dung giờ đang ở đâu.
Ta và Minh tu dung tổng cộng chỉ gặp nhau có bốn lần, nàng ta lại bị nhốt trong lãnh cung hơn một năm, sao có thể đúng lúc này lại chạy ra ngoài.
Nàng ta la hét muốn giết tất cả con của Tống Nhiên Chỉ, vậy mà việc đầu tiên lại là chạy đến cung của ta, muốn lấy mạng đứa bé chưa kịp chào đời.
Nàng ta vốn đã mất trí, ắt hẳn có kẻ đã giở trò với nàng ta, mới khiến nàng ta gây nên chuyện này.
Bảo Nhi nói Minh tu dung đã bị đưa về lãnh cung, hôm qua Hoàng thượng phái người tuyên chỉ, giờ e là đã bị ban chết rồi.
"Hắn không hỏi gì sao?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/b-ch-s-c-t-ng-vi-l-c&chuong=24]
Ta cảm thấy khó tin, chằm chằm nhìn Bảo Nhi đang cúi gằm đầu trước mặt.
"Không có, Hoàng thượng thậm chí còn không gặp Minh tu dung, thuốc độc là do Đức Toàn công công đưa đến."
Chuyện rõ ràng như vậy, ta còn nhìn ra được, cớ sao hắn lại không buồn hỏi một câu, đã vội ban chết cho Minh tu dung?
Ta mặc kệ cơ thể còn yếu ớt, vùng dậy lao ra giữa trời tuyết giăng đầy.
Bảo Nhi và Ôn ma ma không ngăn nổi ta chỉ đành theo sau, giúp ta buộc chặt áo choàng.
Khi ta đến được lãnh cung thì nơi đó đã không còn bóng dáng Minh tu dung.
Tuyết vất vả lắm mới tan vào đêm trừ tịch, giờ lại lần nữa phủ kín mặt đất.
Thái giám đi ngang nói hôm qua Minh tu dung nôn ra không ít máu, làm bẩn cả một vùng rộng lớn. Hôm nay tuyết lại rơi dày, xem ra không cần quét dọn nữa rồi.
Lúc về, ta nhìn thấy Chiêu phi nương nương đang đứng một mình trước cửa Vĩnh Hòa Cung.
"Phải chăng tỷ tỷ đã biết gì đó sao?" Ta bước đến gần Chiêu phi, chợt nhớ đến những lời kỳ lạ mà nàng ấy đã nói với ta vào đêm trước giao thừa.
"Ta từng thấy Dung quý phi đến lãnh cung..." Ánh mắt Chiêu phi lướt qua bụng ta, mang theo nét đau thương mơ hồ: "Con dao đó cũng là do nàng ta để lại."
"Đừng nói với ai là ta đã nói cho muội biết. Ta chỉ muốn cùng An Lạc sống thật tốt."
Nàng ấy nhìn ta một cái, rồi xoay người bước vào màn tuyết trắng xóa.
Ta bỗng bật cười, cười mãi không ngừng. Tuyết vẫn cứ rơi, rơi đến mức làm những giọt lệ nóng hổi của ta cũng hóa lạnh băng.
Minh tu dung chẳng qua chỉ là một con dao, một con dao bị sử dụng đến hai lần.
Lần thứ nhất, bị Dung quý phi dùng để giết con ta.
Lần thứ hai, bị Tống Nhiên Chỉ dùng để che đậy tội lỗi của Dung quý phi...
Dung thị, ngoài Lục thị ra, chính là gia tộc đe dọa lớn nhất đối với hắn.
Bên trong có Chiêu Vĩnh Thái phi và Dung quý phi, bên ngoài có Vệ tướng quân cùng hộ vệ quân trấn giữ ba châu phía Đông, lại thêm thế lực tông tộc đã bồi đắp qua trăm năm, nội bộ quan lại dây mơ rễ má, không thể xem nhẹ.
"Thật đáng thương..." Ta cười, tựa lưng vào bức tường cung lạnh buốt, cảm giác giá lạnh thấm vào tận xương sống. "Bảo Nhi, ngươi nói có đúng không? Hoàng thượng... và cả ta nữa... thật đáng thương."
Đáng thương đến mức chỉ có thể ra tay với một người mẹ đã mất trí, đáng thương đến mức ngay cả con ruột của mình cũng chẳng thể bảo vệ được.
...
Tống Nhiên Chỉ không đến tìm ta nữa.
Ta sai cung nhân dò hỏi, cùng Bảo Nhi nấp bên ngoài Cảnh Nhân Cung, tận mắt chứng kiến từng đêm hắn đều ở lại cung của Dung quý phi…
Bảo Nhi lặng lẽ đếm từng ngày. Giấy tuyên thành đã dùng đến không biết bao nhiêu tờ.
Ta vẫn luôn chờ.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận