Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

BẠCH SẮC TƯỜNG VI LỤC

Chương 21

Ngày cập nhật : 2025-07-29 23:17:48
Bảo Nhi nói, nay ta đã tấn phong thành phi, dù là người thân cận nhất cũng phải giữ lễ nghi, đến cả nhũ danh cũng không còn thích hợp để gọi nữa.
Ta không phản bác, chỉ cảm thấy trong lòng có chút bất an.
Tối hôm ấy, ta dò hỏi Tống Nhiên Chỉ, liệu ta có thể hồi phủ Linh Châu để gặp mẫu thân một lần hay không.
Bàn tay đang phê tấu chương của hắn thoáng khựng lại, mực trên nền giấy vàng óng loang ra thành một vệt đen lớn.
"A Nhu, hiện tại nàng không thích hợp đi xa..." Hắn đặt bút xuống, dùng khăn tay ta đưa để lau vết mực.
Ta cúi đầu nhìn bụng mình, lời hắn nói quả thực có lý. Nhưng mẫu thân thân thể yếu nhược, ta lại chẳng nỡ để bà lặn lội ngàn dặm đến kinh thành...
"Vậy, chờ đến lúc thích hợp, thiếp có thể đi đúng không?"
"Phải..." Hắn kéo tay ta, để ta ngồi xuống bên cạnh: "Chờ A Nhu sinh hạ hài tử này, trẫm sẽ đưa nàng về."
Ta không ngờ hắn lại đáp ứng. Từ xưa đến nay, chỉ có cha mẹ của các bậc cáo mệnh mới được vào cung thăm nữ nhi, chứ chưa từng có tiền lệ phi tần xuất cung.
Ta chỉ muốn thử hỏi một câu, nghĩ rằng có lẽ sẽ không được, vậy mà hắn lại đồng ý.
Ta khẽ mỉm cười, nghiêng người hôn nhẹ lên môi hắn, muốn dùng ánh mắt này hồi đáp những vì sao sáng nhất mà ta từng thấy trong đôi mắt hắn.
Ta nói: "Đa tạ, A Chỉ.”
Hắn lại nở nụ cười, đôi mắt hoa đào cong cong, hai tay cẩn thận kéo ta lại gần hơn.
Hơi thở ấm áp của hắn phả nhẹ lên mặt ta theo từng nhịp, chẳng bao lâu liền hòa vào nụ hôn sâu.
Trong khoảnh khắc ấy, giọng hắn khàn khàn vang lên bên tai: "A Nhu...

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/b-ch-s-c-t-ng-vi-l-c&chuong=21]

đừng khiến ta không thể kiềm chế..."
Ta cảm nhận rõ ràng nhịp tim của chính mình. So với những rung động thuở thiếu thời, lần này lại mãnh liệt hơn nhiều.
Vậy, có phải ta đã yêu hắn rồi không?
Ta không biết. Chỉ biết rằng, ít nhất, ta không còn ghét nụ cười của hắn khi nhìn ta nữa, mà bắt đầu mong chờ điều đó.

Quả nhiên ta đoán không sai, Ninh mỹ Nhân sinh hạ một hoàng tử và một công chúa.
Trong lòng ta tràn đầy kiêu hãnh, miệng cũng không ngừng khoe khoang bản thân lợi hại thế nào.
Tống Nhiên Chỉ chỉ cười, hắn bảo ta đoán xem hài tử của ta và hắn sẽ là hoàng tử hay công chúa.
Ta không có tâm tư để đoán, nhưng lại biết mình càng mong đó là một bé gái.
Bởi vì nếu là hoàng tử, với thân phận của ta, e rằng hắn khó có thể ban cho con quá nhiều ân sủng. Mà cuối cùng, hài tử ấy cũng khó tránh khỏi bị cuốn vào vòng tranh đoạt ngôi vị.
Nhưng nếu là công chúa, ta nghĩ hắn sẽ có nhiều cách để bảo vệ con hơn.
Dù sao đi nữa, ta vẫn trông mong ngày hài tử này chào đời. Không còn đơn thuần coi đó là niềm hy vọng duy nhất để bản thân tiếp tục sống, mà là thật lòng mong đợi sự xuất hiện của một sinh mệnh mới.
Vậy nên, mỗi ngày ta đều khẽ vuốt ve bụng mình, nói với con rằng ta thực sự mong con đến thế nào, mong đến mức không thể chờ đợi thêm để nhìn xem hài tử của ta và Tống Nhiên Chỉ sẽ trông ra sao.
Từ hạ sang đông, từ áo mỏng đến hồ cừu, ta nhìn kinh thành này bị gió cuốn đi một lớp lá vàng, rồi lại phủ lên một tầng tuyết trắng tinh khôi...
Mỗi tháng, mẫu thân đều gửi thư cho ta, chỉ là trong từng lá thư ấy, không còn gọi ta là "Xán Xán" nữa.
Ta cẩn thận cất từng bức thư vào hộp, chỉ nghĩ rằng năm sau hồi phủ nhất định phải hỏi rõ ràng mọi chuyện với bà.
Vào một ngày cuối tháng Chạp, Chiêu phi nương nương dẫn theo công chúa An Lạc đến Vĩnh Hòa Cung.
Nàng ấy tặng ta rất nhiều bộ y phục nhỏ, nói rằng đó là những bộ nàng đã tự tay làm khi mang thai An Lạc năm xưa. Khi ấy chưa biết sẽ sinh hoàng tử hay công chúa, nên nàng ấy đều may cả hai loại.
Nàng ấy bảo ta chớ ghét bỏ, bởi từng đường kim mũi chỉ đều là do chính tay nàng khâu nên.

Bình Luận

0 Thảo luận