Ta thực sự rất khó chịu, nên nói với Hoàng thượng rằng ta không muốn uống thuốc nữa.
Hắn nhìn ta cười, cười mà nói: “Không được.”
Ta tiến đến gần hắn, đặt một nụ hôn lên môi hắn.
Ta nói ta không muốn uống thuốc nữa.
Hoàng thượng nâng mặt ta lên, nhẹ nhàng chạm môi vào khóe miệng ta.
Hắn nói không được.
Ta thấy tủi thân, cúi đầu vờ rơi mấy giọt lệ, dịu giọng gọi hắn: “A Chỉ.”
“A Nhu không muốn uống thuốc nữa.”
Ta đổi cách gọi Hoàng thượng, cũng đổi cách xưng hô của mình trước mặt hắn.
Ta dùng hành động nói cho hắn biết rằng ta đang làm nũng, đang ỷ sủng mà kiêu.
Thật ra ta thích nũng nịu nhất, khi còn ở phủ Lâm Châu, ta thường làm vậy với mẫu thân và cả với Ngụy Lưu Xuyên.
Nhưng từ khi vào cung, ta chưa từng làm vậy với ai, kể cả Hoàng hậu nương nương cũng chưa từng thấy dáng vẻ này của ta.
Ánh mắt Hoàng thượng lóe lên một chút, ta bắt được tia cảm xúc thoáng qua ấy liền thừa thắng xông lên.
Ta gọi hắn “A Chỉ”, hết lần này đến lần khác…
Cuối cùng, hắn chọn một cách dung hòa, từ ba lần một ngày giảm xuống còn hai lần.
Ta không tham lam, hai lần thì hai lần đi, uống ít một ngụm cũng tốt hơn.
Giữa tháng Bảy, kinh thành nóng đến mức không chịu nổi, Bảo Nhi sinh ra ý định muốn cướp kho băng của hoàng gia.
Ta bảo nàng ấy có bản lĩnh thì cứ đi đi, rõ ràng chỉ có thể nằm dài trên giường tứ chi duỗi thẳng để hứng gió mát mà thôi.
Ta vốn đã buồn nôn vì uống thuốc kia, trời nóng lại càng thêm khó chịu.
Sau bữa trưa, Hoàng thượng mang theo băng đến cứu ta.
Ta và Bảo Nhi đều sững người, không phải vì những khối băng mà Đức Toàn công công đang ôm, mà là vì người phía sau mang theo hòm thuốc.
Thiếu niên kia trên trán lấm tấm mồ hôi, tóc buộc gọn gàng, nét mày mắt cũng không còn rực rỡ như trước.
Nhiều năm đã trôi qua, nhiều đến mức Lưu Xuyên ca ca của ta cũng đã tự mình biết buộc tóc rồi.
Hoàng thượng kéo ta vẫn đang ngẩn ngơ ngồi xuống bên bàn, trong khi Đức Toàn công công cùng Bảo Nhi bận rộn sắp xếp băng đá.
Hắn vén tay áo ta lên, khi nhìn thấy vết sẹo lồi lõm kia thì khựng lại một chút.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/b-ch-s-c-t-ng-vi-l-c&chuong=18]
Hắn gọi Vệ Dưới bàn tay bắt mạch của Ngụy Lưu Xuyên, ánh mắt y sáng lên đầy mong đợi, chẳng mảy may để ý đến khóe mắt ta đã vương hơi nước.
Ta lặng lẽ kéo tay áo xuống, che đi vết sẹo kia.
Bàn tay đặt trên cổ tay ta của Ngụy Lưu Xuyên khẽ run, nhưng rất nhanh, y thu tay lại, cầm lấy khăn tay rồi đưa ra đáp án mà Hoàng thượng mong chờ.
“Chúc mừng Hoàng thượng, Chiêu nghi đích thực đã mang thai.”
Ta từng tha thiết mong chờ câu nói này. Ta đã chọn yêu Hoàng thượng, không muốn uống thứ thuốc đắng ngắt kia. Ngày qua ngày, ta đều mong mỏi được nghe thái y nói ra những lời này.
Ta đã nghĩ rằng, nếu có một đứa con, thì dù sau này hắn không còn yêu ta, hoặc ta chẳng còn muốn thử yêu hắn nữa, ta vẫn có thể tìm được một lý do để tồn tại trong hoàng cung này.
Nhưng tại sao lại là y?
Tại sao lại là y nói ra những lời này?
Nước mắt rơi xuống, tràn qua khóe môi, đắng hơn cả bát thuốc kia.
“A Nhu…” Hoàng thượng ôm lấy ta, đưa tay lau đi những giọt lệ lặng lẽ rơi.
“Ta không muốn uống thuốc nữa…” Ta ngước nhìn hắn, cố tình không để tâm đến đôi tay đang siết chặt bên người của Ngụy Lưu Xuyên.
Ta nói: “A Chỉ, ta không muốn uống thứ thuốc đắng đó nữa.”
Hắn ôm chặt ta vào lòng, khẽ dỗ dành rằng từ nay về sau, sẽ không ai ép ta uống thuốc nữa…
Bảo Nhi chủ động xin đi tiễn Ngụy Lưu Xuyên, Hoàng thượng không để tâm, nhưng Đức Toàn công công vẫn luôn tinh ý lại khẽ nhíu mày.
Bảo Nhi luôn dõi theo địa vị của ta trong lòng Hoàng thượng, e rằng lần này đi tiễn, là muốn nhắc nhở Ngụy Lưu Xuyên rằng những chuyện đã qua với ta nên khép lại.
Ta chưa bao giờ quản được nàng ấy. Nếu không sinh ra làm nô tỳ, với tính cách đó, e rằng nàng ấy đã đủ gan chọc trời.
Chỉ hy vọng nàng ấy có thể cẩn thận một chút, đừng nói quá nặng lời, cũng đừng để người khác nắm được nhược điểm.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận