Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

BẠCH SẮC TƯỜNG VI LỤC

Chương 14

Ngày cập nhật : 2025-07-29 23:15:37
"Ta nghĩ, lẽ ra mình nên rời đi từ sớm. Nhưng thế gian này có quá nhiều điều níu chân ta: phụ thân, mẫu thân, đệ đệ mới mười tuổi… và cả tình yêu trong lòng ta… tình yêu mà bao người đồn đoán, nhưng ta lại chẳng thể nào thốt nên lời."
"Ba năm trước, ta quỳ trước Bảo Hoa Điện, cùng Hoàng thượng luận về ưu khuyết, quyền lợi được mất. Ta nói với hắn rằng chính hắn đã thất tín. Nếu còn giết thêm trăm mạng người vô tội của phủ Trấn Bắc tướng quân, lòng dân nhất định sẽ dấy lên oán hận."
"Hai năm trước, khi ngươi tiến cung, ta đã nói với hắn rằng dù ngươi có thất lễ trước điện, nhưng ngươi là cô nương được chọn ra từ hàng trăm nữ nhi quan viên Thất phẩm trở lên sau nửa năm sàng lọc. Nếu đã muốn thu phục lòng quan viên các phủ châu, hắn tuyệt đối không thể để bọn họ chịu thiệt thòi trong chuyện này."
Nàng cười nhẹ, ánh mắt dời về phía ta: "Ta luôn tính toán lợi ích, nhưng không ngờ lần này lại khiến cả ngươi và Hoàng thượng cùng mắc kẹt trong đó."
"Nương nương?" Ta không hiểu, nhưng cuối cùng vẫn không hỏi ra lời.
"Trước đây, ta từng bảo ngươi rằng phải vô ái vô hận.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/b-ch-s-c-t-ng-vi-l-c&chuong=14]

Nhưng nếu không có hận, nếu trong lòng ta không có thù hận với Hoàng thượng, thì ta làm sao có thể chống đỡ được chừng ấy năm?"
"Chỉ là bây giờ, ta không còn hận hắn nữa. Hắn cũng chỉ là một đứa trẻ đáng thương mà thôi. Trong hoàng cung này, có ai là có thể may mắn thoát khỏi đâu chứ?"
Nàng nắm lấy tay ta. Ta cảm nhận được nàng muốn siết chặt, nhưng ngay cả chút sức lực ấy cũng chẳng còn.
Nàng hơi bất lực lắc đầu, cuối cùng chỉ khẽ vỗ lên mu bàn tay ta.
Giọng nàng dịu dàng, nhẹ đến mức như sắp tan vào gió: "Hoặc yêu, hoặc hận… Như Nhi, hãy chọn một thứ để đặt trong lòng, rồi sống thật tốt."
Hôm ấy, những đóa hoa trong Ngự Hoa Viên lại mất đi sắc màu. Ta chẳng còn nghe thấy tiếng chim yến ríu rít, chỉ còn tiếng ho khan dồn dập của Hoàng hậu nương nương, chỉ còn khuôn mặt tái nhợt của nàng và một chùm hoa nghênh xuân đỏ rực trước mặt chúng ta.
Hoàng hậu nương nương đã đi tìm vị tiểu Tướng quân của nàng rồi.
Vào ngày xuân phân ấy, nàng nhuộm đỏ một đóa nghênh xuân trắng, rồi lặng lẽ bước đến Vĩnh An Môn, đặt đóa hoa ấy vào tay tiểu Tướng quân.
Tiểu Tướng quân đáp lại nàng bằng một đóa hồng tường vi. Y khẽ cười, nói:
"Ta vẫn luôn ở đây đợi nàng. Cầm đóa hoa này, đợi thật lâu… thật lâu."
Y nắm lấy tay nàng, cùng nhau bước qua cửa Vĩnh An Môn, đi ra khỏi ngoại tam thành, ngắm nhìn vạn ánh đèn rực rỡ, trăm dặm sông núi mênh mang.
Ta nghĩ rằng, câu chuyện mà tiên sinh kể chuyện ở phủ Lâm Châu vẫn chưa kết thúc.
Bọn họ không âm dương cách biệt, chẳng qua chỉ lạc mất nhau lâu hơn một chút. Nhưng cuối cùng, vẫn có thể gặp lại.
9
Ta bệnh suốt mấy ngày, thái y nói là do quá đỗi đau buồn mà ra.
Ta lén bảo Bảo Nhi rằng ông ta đúng là lang băm, rõ ràng ta sống rất vui vẻ, một ngày cười không biết bao nhiêu lần, làm gì có chuyện đau buồn chứ?
Bảo Nhi không nói gì, chỉ quay mặt đi, lén lau nước mắt.
Ta bảo nàng ấy đừng khóc trước mặt ta, nói rằng bệnh của ta nhất định là do nàng ấy lây sang.
Những ngày này, Hoàng thượng thường xuyên đến Hoa Thanh Cung. Ta hành lễ xong lại chui lên giường, cười bảo hắn cứ tùy ý ngồi.
Hắn không nói gì, đa phần vẫn như vậy. Ta nằm trên giường ngủ cả ngày, hắn thì ngồi trước án thư đọc sách từ sáng đến tối.
Buổi tối khi ta thức dậy, phần lớn hắn đều đã rời đi.
Dùng bữa xong, ta lại giục Bảo Nhi đi nghỉ sớm, đẩy nàng ấy ra ngoài cửa, cười nói rằng ta cũng phải đi ngủ rồi.
Nhưng lần nào cũng vậy, nàng ấy chỉ im lặng lau nước mắt, rồi quay về phòng trong tiếng nấc nghẹn ngào.
Hôm ấy Hoàng thượng không đến. Mặt trời đã lặn, vẫn chẳng thấy bóng hắn.
Ta đóng cửa, chui vào trong chăn ngủ.
Trong cơn mơ màng, ta nghe thấy tiếng cửa kẽo kẹt mở ra, rồi có người lặng lẽ chui vào chăn.
Hắn ôm ta từ phía sau, vòng tay siết chặt, ôm trọn ta vào lòng.
"A Như, đừng khóc nữa."
Ta chưa từng khóc, nhưng khi hắn nói vậy, ta lại khóc không ngừng.
Nước mắt, nước mũi đều dính đầy tay áo hắn.
Hắn vẫn cứ ôm ta như thế, từng tiếng từng tiếng gọi tên ta: "A Như."
Đêm đó, ta thiếp đi.
Mười mấy ngày kể từ khi Hoàng hậu nương nương rời đi, đó là lần đầu tiên ta ngủ được vào ban đêm.

Bình Luận

0 Thảo luận