Ta không còn cách nào khác, đành cắn răng đi theo.
Một bước, hai bước, ba bước... Ta tính toán khoảng cách với hắn, không quá gần cũng không quá xa, ba bước là vừa đủ.
Hắn không nói gì, chỉ chắp tay sau lưng, tiếng bước chân giẫm trên tuyết vang lên khe khẽ.
Đến lúc sắp chia đường, hắn đột nhiên xoay lại, hỏi ta không có Bảo Nhi bên cạnh có thấy bất tiện không.
"Không." Ta không nhìn hắn, từ đầu đến cuối đều cúi thấp người.
"Mấy hôm trước phía Nam tiến cống rất nhiều hoa quả..." Hắn bước gần hơn một bước, trong tầm mắt ta có thể thấy bàn tay hắn khẽ nâng lên: "Trẫm sẽ đưa cho nàng sau."
"Không dám phiền Hoàng thượng đích thân đưa tới." Ta ngẩng đầu, nụ cười trên môi hắn còn chưa kịp tan đi: "Hoàng thượng bận trăm công nghìn việc, chỉ cần sai người đưa đến là được rồi."
"Cũng được..." Hắn thu tay lại, khẽ gật đầu.
"Trẫm hồi cung đây."
Lúc hắn nói lời này, ta bỗng nhớ đến cuối xuân năm ấy, khi hắn đặc biệt đến xem ta dùng bữa, lúc rời đi cũng là dáng vẻ, giọng điệu như thế.
Khi ấy, ta còn vô thức níu giữ hắn, còn bây giờ, ta chỉ đơn giản nghĩ về nó, rồi cúi người tiễn hắn đi.
Ta vẫn luôn không kìm được mà nghĩ đến những lời ta từng nói với Bảo Nhi. Ta đã nói, ta không muốn thánh sủng, ta chỉ cần nàng ấy và Hoàng hậu nương nương ở bên cạnh là đủ rồi.
Về sau, Hoàng hậu nương nương từng nói với ta rằng, hãy lựa chọn giữ lại yêu hoặc hận trong lòng, bảo ta phải sống cho thật tốt.
Thì ra, bao năm qua đi, Hoàng hậu nương nương đã rời xa, Bảo Nhi cũng không còn nữa, mà thứ tình yêu ta từng miễn cưỡng đặt lên người Tống Nhiên Chỉ — thứ tình cảm chưa kịp phân rõ đã vùi lấp vào cát bụi cuối cùng cũng sẽ có một ngày rời khỏi ta.
Ta phải dựa vào điều gì để tiếp tục sống đây? Không thể nhìn thấy vạn nhà lên đèn, cũng chẳng thể trông ngắm giang sơn bát ngát.
Suy nghĩ kỹ một chút mới nhận ra, dường như ta đã không còn gì để mất nữa rồi.
Xuân sang năm, ngày Dung quý phi lâm bồn, ta lén chạy đến Cảnh Nhân Cung.
Một nửa thái y trong cung đều đã tụ tập ở đó, dù ta đứng nép bên ngoài cũng vẫn nghe rõ tiếng kêu gào đau đớn của Dung quý phi.
Ta cúi đầu nhìn xuống bàn tay giấu trong tay áo rộng, cán dao lạnh lẽo đã bị ta siết đến đổ mồ hôi.
Ta đã không còn gì để mất ư? Không, ta nghĩ là không phải.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/b-ch-s-c-t-ng-vi-l-c&chuong=31]
Ta vẫn còn lòng trắc ẩn, vẫn còn niềm mong mỏi dành cho sinh mệnh mới bước vào thế gian này.
Ta ngước nhìn về phía căn phòng ánh đèn vàng lay động, nhìn về phía Tống Nhiên Chỉ đang không ngừng đi qua đi lại ngoài cửa. Ta không thấy rõ sắc mặt hắn, nhưng hẳn là đang lo lắng lắm, có lẽ ngày đứa trẻ của ta gặp chuyện, hắn cũng từng bồn chồn như vậy, gấp gáp đến mức chẳng thể dừng chân.
Thì ra lại một mùa đông qua, mùa xuân lại đến. Sinh mệnh từng lớp từng lớp ra đi, cũng từng lớp từng lớp lại đến.
Nhìn bóng dáng ấy, ta lặng lẽ cầu nguyện trong lòng.
Mong rằng hắn có thể dành trọn vẹn phần tình yêu chưa kịp trao cho đứa trẻ của ta, trao lại cho đứa bé này.
18
Đầu hạ, Hoàng thượng hạ lệnh cho Quang Lộc Tự chuẩn bị Bách Nhật Yến.
Hắn đặt tên cho đứa trẻ là Hoài Huyên, ban tự Yến Vu…
Dạo gần đây, công chúa An Lạc thường xuyên chu môi, bảo rằng từ khi có đệ đệ, phụ hoàng liền không đến thăm con bé nữa.
“Phụ hoàng mới đến thăm con hôm trước mà?” Chiêu phi nương nương đang vẽ tranh trước án, nghe An Lạc nói thế liền bật cười. “Con chỉ giỏi bịa chuyện, cũng may là Nhu phi nương nương không vạch trần con thôi.”
“Nương!” Nghe xong lời của nương mình, An Lạc càng chu môi cao hơn.
Ta vội ôm lấy An Lạc, sợ rằng con bé sẽ khóc mất.
“Lần này chẳng phải là để xoa dịu quan hệ với Dung thị sao?” Ta vỗ lưng An Lạc, nhìn về phía Chiêu phi nương nương, thầm nghĩ hơn một năm qua Hoàng thượng luôn chèn ép thế lực của Dung thị, không chỉ ngầm triệt phá ngân khố ngầm của bọn họ mà còn nhiều lần bác bỏ tấu chương của bè phái Dung thị trên triều đình.
“Chưa chắc đâu…” Chiêu phi nương nương vẽ xong, vẫy tay gọi ta lại xem. “Đã chèn ép hơn một năm trời, sao có thể dễ dàng cầu hòa?”
Nàng ấy nói có lý, nhưng thời thế nay đã khác xưa. Dung quý phi đã sinh hoàng tử, sau này e rằng sẽ được phong làm Thái tử, vậy nên quan hệ với Dung thị không thể tiếp tục căng thẳng.
“Thấy bức tranh này thế nào?” Chiêu phi nương nương không tiếp tục bàn luận về chuyện kia mà giơ bức họa lên trước mặt ta.
Trên tranh là một cây du, không điểm thêm màu sắc, từ rễ đến tán cây đều được vẽ bằng mực đen.
Ta không hiểu lắm, công chúa An Lạc lại càng lắc đầu, nói rằng bức họa của nương con bé quá xấu.
Chiêu phi nương nương chỉ cười, sai người mang tranh đi phơi.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận