Ta nhếch môi.
Nhìn thấy ánh sáng dần tan biến trong mắt hắn, thay vào đó là vẻ chán ghét quen thuộc ngày nào.
Ta lùi lại hai bước, cúi đầu: “Hoàng thượng thứ tội.”
Hoàng thường không để ý đến ta, chỉ hừ lạnh một tiếng, sau đó bỏ đi.
Đức Toàn công công đỡ ta dậy, giọng điệu chân thành: “Nương nương đừng chọc Thánh thượng giận nữa.”
Ta không hiểu.
Ta vốn luôn là như vậy, chẳng qua là hắn tự dưng đưa mặt đến gần rồi lại chê ta thái độ không tốt.
Dù nghĩ vậy, ta vẫn nhẹ giọng đáp: “Dạ.”
Đức Toàn công công lắc đầu, không nói gì thêm, quay người đuổi theo bóng dáng ngày càng xa kia.
Văn Tiên Cung nằm ở rìa trong cùng của nội cung.
Ta xoay người nhìn xung quanh rồi bất giác bước về phía Vĩnh An Môn.
Vĩnh An Môn là con đường bắt buộc phải đi qua khi từ tam thành bên ngoài hoàng cung tiến vào nội cung.
Ở phủ Lâm Châu, các tiên sinh kể chuyện đã bao lần kể về một câu chuyện xưa…
Một thiếu niên tướng quân tay cầm trường thương, cưỡi ngựa xông thẳng vào nội cung, muốn cướp đi cô gái mà y yêu từ Hoa Thanh Cung.
Thế nhưng, y bị loạn tiễn bắn chết ngay dưới chân Vĩnh An Môn.
Máu của thiếu niên ấy nhuộm đỏ từng viên gạch xanh, thấm vào lòng đất.
Từ đó, hồn phách của y ngày ngày vất vưởng trước Vĩnh An Môn, chỉ vì muốn được nhìn thấy cô gái mà y yêu thêm một lần cuối cùng.
Ta đứng từ xa, nhìn về nơi mà lần đầu tiến cung đã đi qua, nơi đó từng nở rộ một vạt hoa hồng trắng.
Thời tiết ấm dần.
Những nụ hoa đã bắt đầu ngẩng đầu, chờ đến ngày được bung nở.
Giang Kiều Nhan à…
Ngươi chớ nên ngốc nghếch như vị tướng quân kia.
Nhất định phải đi trước, đi thật nhanh.
Chỉ có như vậy…
Mới không gặp lại hắn nữa.
4
Lúc ta chuyển đến Hoa Thanh Cung, Hoàng thượng đang cùng Hoàng hậu nương nương dùng bữa.
Vừa thấy ta bước vào, sắc mặt Hoàng thượng liền sa sầm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/b-ch-s-c-t-ng-vi-l-c&chuong=6]
Hắn đặt đũa xuống bàn, lạnh lùng nói còn phải xử lý chính sự rồi quay người rời đi, không ngoảnh lại lấy một lần.
Ta nghĩ mãi không hiểu.
Nhưng Hoàng hậu nương nương thì lại vô cùng vui vẻ, nàng kéo tay ta nói vậy thì đúng lúc có thể dùng bữa cùng mình.
Không hiểu sao…
Ta luôn cảm thấy Hoàng hậu nương nương yêu thương ta còn hơn cả Hoàng thượng nữa…
Dùng bữa xong, ta bất giác nhớ lại câu chuyện của tiên sinh kể chuyện bèn hỏi Hoàng hậu nương nương: “Nương nương có biết vị tướng quân trẻ bị bắn chết dưới chân Vĩnh An Môn vào đời nào không?”
Nụ cười trên mặt Hoàng hậu nương nương lập tức tắt ngấm.
Tay nàng dừng lại giữa không trung, miếng thức ăn chưa kịp gắp lên chén.
Ôn ma ma vội vàng ghé sát lại, thấp giọng nhắc ta chú ý lời nói.
Lúc này, ta mới bừng tỉnh, biết mình đã lỡ lời…
Tiên sinh kể chuyện nói người trong lòng của thiếu niên tướng quân sống ở Hoa Thanh Cung.
Sao ta lại quên mất điều này chứ?
Tất cả mọi người trong phòng đều im lặng.
Hoàng hậu nương nương ăn không nổi nữa, sai Ôn mụ mụ đỡ người ra Ngự Hoa Viên đi dạo.
Ta tự nguyện đi trước, đỡ lấy cánh tay nàng.
Nàng chỉ khẽ liếc ta một cái rồi ngầm chấp nhận để ta đi theo.
“Ngươi đúng là ngốc.”
Suốt đoạn đường, Hoàng hậu không ngừng mắng ta như thế.
Ta tràn đầy áy náy, liên tục gật đầu nhận sai, nói nàng nói rất đúng.
“Nhu Nhi rất thông minh.”
“Biết nhận lỗi, biết nhún nhường trước mặt Hoàng thượng.”
Nàng nắm tay ta, dừng lại, nhìn ta chăm chú: “Nhưng cũng rất ngốc. Ngốc đến mức đối xử quá mức thật lòng với cả những người thân cận.”
“Nương nương, thiếp không hiểu.”
Quả thực ta không hiểu.
Mẫu thân nói rằng vào cung phải kiềm chế tính tình, ta đã làm được.
Chỉ cần cảm thấy Hoàng thượng có vẻ không hài lòng, ta đều lập tức quỳ xuống tạ tội, dù đôi khi ta còn chẳng biết mình đã sai ở đâu.
Nhưng Hoàng hậu nương nương đối xử với ta rất tốt, Giang Kiều Nhan tuy hay gây khó dễ, nhưng cũng là một cô nương rất tốt.
Họ là những người ta muốn thật lòng đối đãi.
Nếu chẳng dành chút chân tâm nào cho người khác thì giữ lại những điều đó để làm gì?
Hoàng hậu khẽ lắc đầu, tiếp tục nói: “Ngươi có từng nghĩ, nếu một ngày nào đó, ngươi thực sự muốn gần gũi Hoàng thượng, rồi dốc hết chân tâm của mình ra, thì kết cục sẽ như thế nào không?”
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận