Trước khi Yến Đường kịp phản ứng, bàn tay đang giữ sau gáy cô đã bất ngờ rút lại.
Đường Tề cầm tài liệu bước ra, gọi mọi người vào phòng họp.
Câu lạc bộ có ba võ sĩ tham gia giải ACL giai đoạn hai vào cuối tháng Hai, rõ ràng không khí cuộc họp nặng nề hơn trước. Danh sách đối đầu chưa chính thức công bố, nhưng Tống Úc đã nộp đơn xin đấu với A-tít-chai cho ban tổ chức, nếu không có gì bất ngờ, cậu sẽ đối đầu với gã.
“Từ tuần sau, mục tiêu tập thể lực của ba người sẽ chuyển sang duy trì cân nặng hiện tại. Thời gian này chú ý chế độ ăn, đừng ăn uống bừa bãi.”
Đường Tề dặn dò một số lưu ý mới chính thức bắt đầu buổi phân tích.
Buổi họp kéo dài hai tiếng, đến khi kết thúc đã là mười giờ tối.
Sau khi Đường Tề rời đi, Siêu Tử lấy điện thoại mở ứng dụng gọi xe, cười hớn hở: “Nào, trước khi chế độ địa ngục bắt đầu, đi quẩy một bữa đã!”
Anh ấy đếm số người tại chỗ: “Mười hai người, vừa đẹp, tôi gọi hai chiếc xe thương mại sáu chỗ.”
Yến Đường ngẩn ra: “Mọi người đi đâu vậy? Tôi cũng đi à?”
Chị Hồng nói: “Dĩ nhiên rồi! Tối nay cả đội đi team building ở sân vận động Công nhân, địa điểm do cô cả chọn, danh nghĩa là chúc mừng cô cả và Thiên Minh yêu nhau được mười chín ngày.”
“Tối nay có ca sĩ biểu diễn, đặt chỗ ngồi khó lắm, may nhờ Tống Úc giúp gọi điện đặt.”
Tống Úc đang đứng một bên trả lời tin nhắn. Yến Đường đứng gần, vô tình liếc thấy giao diện WeChat của cậu, ảnh đại diện của người đang chat là một cô gái xinh đẹp tóc vàng mắt xanh ôm mèo.
Cô gái xinh đẹp hỏi Tống Úc khi nào đến, cậu nói chuẩn bị đi.
Yến Đường thu ánh mắt, ngập ngừng: “Tôi vẫn nên…”
“Đi nào.”
Tống Úc bất ngờ xoa đầu cô: “Đưa chị đi thư giãn một chút.”
Yến Đường bị cái chạm ngắn ngủi ấy làm cơ thể căng lên, ngay giây tiếp theo đã bị Đường Nhụy Tâm nhiệt tình kéo tay lôi lên xe.
Từ Trung Quan Thôn đến sân vận động Công nhân không gần, xe đi từ đường vành đai bốn vào vành đai hai, mất một tiếng mới dừng trước một cánh cổng sáng chữ “Legend” bằng đèn neon, bên cạnh là một dãy siêu xe đỗ ở bãi.
Hóa ra là hộp đêm…
Không khí ở quận Triêu Dương rất khác Hải Điến. Hải Điến nhìn chung xám xịt, mộc mạc, Yến Đường khá hợp với nơi đó. Nhưng Triêu Dương thì khác, đặc biệt là sân vận động Công nhân này. Trước cổng hộp đêm trang trí hiện đại là một tấm biển quảng cáo đầy phong cách, ghi thông tin về sự kiện âm nhạc tối nay. Cửa ra vào đông đúc những chàng trai cô gái thời thượng, chưa nói đến nhan sắc, nhưng ít nhất ai cũng ăn mặc sành điệu. Nhìn quanh toàn đầu tóc vàng, hồng, xanh.
Ban ngày Yến Đường đi gặp cô giáo, cố ý mặc giản dị: áo len mỏng, quần jeans, giày vải, còn đeo ba lô đựng laptop, đứng trước cửa hộp đêm trông như học sinh ngoan lạc lối.
Nhân viên ở cửa là một cô gái trang điểm tinh tế, sau khi kiểm tra vé, cô ấy lần lượt đóng dấu huỳnh quang lên tay mọi người. Ánh mắt cô ấy dừng lâu trên mặt Tống Úc, khi chuyển sang Yến Đường thì ngập ngừng, nói: “Chị ơi, cho tôi xem chứng minh thư được không?”
Tống Úc thấy cô lấy chứng minh thư đưa cho người ta, không nhịn được bật cười: “Cô giáo, hôm nay trông chị như trẻ con ấy.”
Bị cậu trêu chọc như vậy, Yến Đường thiếu tự tin nói: “Tôi ít đến những chỗ thế này, có làm mất vui của mọi người không?”
Họ tiếp tục đi vào trong, ánh sáng càng lúc càng mờ. Đèn treo tường chỉ mang tính trang trí, mọi người chen chúc trong khoảng cách đầy ám muội. Dấu huỳnh quang trên tay sáng lên màu hồng Barbie, hình bông hồng, bên dưới có chữ “legend”.
“Không sao, tôi cũng chưa đến đây bao giờ.”
Giọng nói trong trẻo vang lên trên đỉnh đầu cô. Yến Đường nhận ra không biết Tống Úc đã bước ra sau lưng cô từ lúc nào.
Cậu nói: “Chị đi sát tôi là được.”
Yến Đường quay đầu, thấy một bông hồng huỳnh quang lơ lửng bay lên, là Tống Úc giơ tay về phía cô.
Cô vô thức kêu lên: “Cậu đừng túm đầu tôi!”
Quả nhiên bàn tay ấy lùi lại — chuyển sang nắm lấy quai ba lô của cô, hơi nhấc lên, như xách gà con dẫn cô đi vào trong.
Phải nói, chỗ này tối om, bị “xách” như vậy tuy kỳ lạ, nhưng lại mang đến một cảm giác an toàn kỳ quặc.
Trước đây Yến Đường chỉ từng đến quán bar nhảy nhót ở Ngũ Đạo Khẩu, chưa bao giờ tới sân vận động Công nhân – nơi tụ tập của dân sành điệu. Cô không ngờ nơi này rộng đến vậy, trần nhà treo hàng loạt đèn pha, trước sàn nhảy là một màn hình siêu lớn, âm nhạc vang lên rung trời chuyển đất.
Yến Đường cảm thấy lục phủ ngũ tạng cũng đang rung lên. Cô ngoảnh lại nhìn Tống Úc, thấy cậu cũng khẽ nhíu mày, trông đúng là không giống người hay lui tới nơi này.
Bên trong đã đông người. Trên bàn ở các dãy ghế ngoài cùng chất đầy khay rượu và đĩa trái cây, đồ ăn vặt. Ánh đèn chiếu lên chai rượu, phản chiếu ánh sáng lòe loẹt. Cái gọi là “đèn đỏ rượu xanh, xa hoa trụy lạc” chắc là ý này.
Khi đi ngang qua, cả nam lẫn nữ đều liếc nhìn họ — chủ yếu là nhìn Tống Úc. Cậu đội mũ lưỡi trai, chỉ lộ nửa khuôn mặt tuấn tú, nhưng chừng đó đã đủ để thấy là một người đẹp trai, huống chi vóc dáng cao ráo và thân hình săn chắc của một vận động viên võ thuật lại càng nổi bật trong không gian tràn ngập hormone thế này.
Chưa kịp đến chỗ ngồi đã có hai cô gái đến xin thông tin liên lạc của cậu.
Tống Úc liếc họ một cái, kéo nhẹ dây ba lô trong tay. Yến Đường bị lực kéo bất ngờ làm phải kiễng chân, tưởng cậu cố ý trêu mình, không nhịn được quay lại lườm cậu một cái.
Tống Úc lập tức nói với hai cô gái kia: “Xin lỗi, cô ấy không đồng ý.”
Nhạc to quá, Yến Đường không nghe rõ cậu nói gì, chỉ thấy hai cô gái kia tiếc nuối rời đi.
Họ ngồi ở dãy ghế chính giữa, tầm nhìn rất tốt. Chẳng bao lâu, một cô gái tóc vàng bước ra từ hậu trường. Cô ấy trang điểm tinh tế, mặc áo da và quần jeans, vành tai đeo ba chiếc khuyên, trông cực kỳ thời thượng.
Yến Đường đoán cô ấy chính là người vừa nhắn tin với Tống Úc.
“Sắp xếp cho các cậu chỗ này thế nào?”
Cô gái ngồi thẳng xuống cạnh Tống Úc, trò chuyện với cậu bằng tiếng Nga.
“Tốt lắm, cảm ơn.”
Tống Úc lấy một chai bia đưa cho cô ấy, chạm cốc của mình với cô ấy.
Phải công nhận dòng máu Slav thật sự nổi bật. Hai người ngồi cạnh nhau, trai đẹp gái xinh, nhìn rất đã mắt. Yến Đường ngồi bên Tống Úc, bên kia là chị Hồng, không tránh đi đâu được, cảm thấy lúng túng đến khó chịu.
“Bao giờ rảnh? Cùng ăn bữa cơm nhé.”
Giọng cô gái rất thân mật, có lẽ đã quen biết Tống Úc từ lâu.
“Tôi thi đấu về sẽ mời cô ăn cơm, dạo này không rảnh lắm. Cô có thể tìm anh tôi.”
“Ilya cũng ở Trung Quốc à?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/gui-thien-than-nho&chuong=11]
Sao không đi cùng cậu?”
“Gần đây bố tôi bận cái gì đó liên quan đến quỹ văn hóa Trung-Nga, anh tôi đang ở Thượng Hải làm việc văn phòng thay ông ấy, một thời gian nữa cũng sẽ về Bắc Kinh.”
Lúc này âm nhạc chuyển sang bài tiếp theo, DJ có cánh tay đầy hình xăm bảnh bao cầm micro bước lên sân khấu, hơn chục chiếc đèn pha xoay chuyển, ánh sáng nhấp nháy, sàn nhảy đã đông người.
Đường Nhụy Tâm hớn hở chạy đến kéo Yến Đường: “Đi nào! Tôi dẫn cô đi xem cái hay ho!”
Yến Đường như trút được gánh nặng, vội đứng dậy đi theo cô ấy: “Cái gì hay ho?”
“Ôi, đến rồi cô sẽ biết ngay.”
Tống Úc nói chuyện với Sophia vài câu, quay đầu lại thì không thấy Yến Đường đâu, mày khẽ nhíu, ngẩng lên nhìn về phía trước...
Trên sân khấu, vài người đàn ông mặc sơ mi trắng bước ra, cơ bắp làm căng áo, hai cúc cổ áo bung ra.
Hai cô gái nhỏ Đường Nhụy Tâm và Yến Đường đứng dưới sân khấu hò hét ầm ĩ.
“Thực ra chỉ là xem cho mới lạ thôi.”
Đường Nhụy Tâm ghé sát tai cô hét to.
“Cơ bắp của dân câu lạc bộ mình mới luyện chuẩn, họ là kiểu cơ bắp chức năng, còn mấy người kia là cơ bắp để ngắm, sờ vào khác hẳn, dùng lại càng khác!”
Yến Đường đang định hỏi sờ vào và dùng khác nhau thế nào, Đường Nhụy Tâm đã lủi vào đám đông như con cá. Hóa ra là Vương Thiên Minh đến.
Sàn nhảy náo nhiệt vô cùng, âm thanh vang khắp mọi ngóc ngách, ai nấy đều lắc lư, đung đưa, hát hò.
Cô thấy Đường Nhụy Tâm và Vương Thiên Minh hôn nhau trên sàn nhảy, những cơ thể trẻ trung dính chặt vào nhau, đong đưa nét phong tình của tuổi trẻ, đó là thứ mà Yến Đường chưa từng trải nghiệm.
Trong khoảnh khắc này, Yến Đường có chút ngưỡng mộ Đường Nhụy Tâm.
Cô từng mơ mộng rằng ở tuổi mười tám, mười chín, mình có thể yêu một lần trọn vẹn, dù chỉ là nếm thử vị đắng của tình yêu.
Đau khổ không đáng sợ, nước mắt không đáng sợ, điều đáng sợ nhất là sự tê liệt, là sự tầm thường, là lặng lẽ không một tiếng động.
Giống như cô bây giờ.
Đèn xung quanh nhấp nháy hỗn loạn, những người trẻ dùng cách mãnh liệt nhất để gột rửa phiền muộn của cuộc sống thường nhật.
Yến Đường hít sâu một hơi, để sự ồn ào và náo nhiệt này nhấn chìm mình, để tâm trí hòa vào cuộc vui phóng túng này.
Âm nhạc vang lên chói tai, đập vào cơ thể và tâm hồn cô, như thể trong khoảnh khắc phá vỡ tảng đá nặng trĩu trong lòng.
Cô cảm thấy cơ thể nhẹ nhõm hơn đôi chút, lần đầu tiên tận hưởng không khí cuồng nhiệt của một buổi tiệc như thế này, đứng giữa sàn nhảy mà không rời đi.
Chẳng bao lâu, người trên sân khấu đổi. Hóa ra là cô gái vừa nói chuyện với Tống Úc. Thì ra cô ấy là ca sĩ, và tối nay là buổi biểu diễn của ban nhạc cô ấy. Khi hát, cô gái ấy càng quyến rũ hơn, dường như xung quanh Tống Úc luôn có những con người nổi bật.
Nhạc chuyển bài, không khí được đẩy lên cao trào. Yến Đường bỗng cảm thấy có ai vỗ nhẹ vào vai mình từ phía sau.
Cô giật mình, xoay người lại, va thẳng vào lồng ngực người kia.
Qua lớp vải áo thun, cô cảm nhận rõ ràng được cơ ngực khi thả lỏng mềm mại thế nào.
Yến Đường kinh hoàng nhận ra mặt mình đang áp vào ngực người kia.
“Cô giáo.”
Giọng nói quen thuộc vang lên trên đỉnh đầu cô, sau gáy cũng bị một bàn tay quen thuộc giữ lấy.
Tống Úc kéo đầu cô ra khỏi lồng ngực mình, mỉm cười hỏi: “Trên sân khấu vẫn chưa xem đủ à?”
“Sao cậu lại đến đây?”
Yến Đường ngượng không nhìn cậu, cố chuyển chủ đề.
Tiếng nhạc ở đây quá lớn, Tống Úc chẳng nghe rõ gì, ngược lại còn cúi xuống gần cô hơn: “Chị nói gì?”
Cô kề sát tai cậu, hét to: “Sao cậu lại đến đây!”
Lần này Tống Úc nghe rõ, khẽ nghiêng mặt nhìn cô: “Dĩ nhiên là đến tìm chị rồi.”
Cậu đứng thẳng người, kéo cô về phía dãy ghế: “Đừng đi lung tung một mình khi không có ai đi cùng. Dù nơi này là chỗ đàng hoàng nhưng đông người quá, khó tránh có kẻ lợi dụng chị.”
Ở dãy ghế, Siêu Tử, chị Hồng và các võ sĩ khác đã bắt đầu uống rượu và chơi trò chơi. Thấy Tống Úc và Yến Đường đến, họ vẫy gọi cả hai cùng tham gia.
“Trò kinh điển, bắt ngón tay!”
Mục đích của trò chơi này là ép người ta uống rượu, dù quen hay không quen cũng chẳng thoát được.
Yến Đường ít khi uống rượu, liên tục nốc ba cốc bia đã bắt đầu hơi choáng. Thứ Tống Úc uống không phải bia, ly rượu trong tay cậu không màu, cô đoán là vodka hoặc rum trắng, nhưng cậu uống liền năm ly mà mặt không đổi sắc.
Yến Đường không kìm được khen: “Tửu lượng của cậu tốt thật, không lẽ luyện từ nhỏ hả?”
“Ừ, hồi nhỏ tôi uống vodka thay sữa.” Tống Úc lắc ly chỉ còn đá và lát chanh.
Yến Đường thật sự hơi say, còn nghiêm túc suy nghĩ, mãi đến khi Tống Úc bật cười mới nhận ra cậu trêu mình.
Cậu đưa ly đến trước mặt cô, trong đó chẳng có chút mùi rượu nào: “Tôi uống nước chanh thôi, những người trên bàn đang trong giai đoạn chuẩn bị thi đấu đều uống nước.”
“Thế này không công bằng…”
Thế là Tống Úc đồng ý những ván sau không dùng rượu, đổi sang điều kiện khác.
Đã là nửa đêm, mọi người đang chơi hăng say. Những người khác ở dãy ghế cũng chạy ra sàn nhảy quẩy, chỉ còn hai người họ tiếp tục chơi cái gọi là “trò chơi”. Trò bắt ngón tay cũng được đơn giản hóa thành đánh lòng bàn tay. Hai người đặt tay chồng lên nhau, một trên một dưới, chỉ cần người ở trên bị đánh trúng là thua.
Yến Đường cẩn thận đặt tay lên lòng bàn tay Tống Úc, cúi đầu chăm chú nhìn chỗ tay họ đan vào nhau, tập trung hết mức.
Nhưng Tống Úc mãi không động, chỉ cúi mắt nhìn vẻ mặt căng thẳng của cô. Như lần trước đón cô từ quán bar, má Yến Đường ửng lên màu hồng quyến rũ, như chú chim ăn phải trái say, đã bắt đầu choáng váng, bảo gì làm nấy, nói gì nghe nấy.
Trong tập luyện võ thuật, độ nhanh nhẹn là yếu tố then chốt. Yến Đường chắc chắn không thể thắng nổi Tống Úc.
Ba giây sau, cậu cười khẽ, nắm lấy tay cô: “Chị thua rồi.”
Yến Đường nhận thua, rút tay ra, thành thật hỏi: “Được rồi, hình phạt là gì?”
Tống Úc để tay gác lên ghế sofa, chống cằm suy nghĩ một lát, cúi xuống ghé sát tai cô.
Cậu kề rất gần, đến nỗi lúc này tiếng nhạc rung trời dường như lùi xa tận chân trời.
Cậu dịu giọng nói: “Nói cho tôi hôm nay điều gì khiến chị không vui.”
Yến Đường khẽ giật mình, ngẩng lên nhìn Tống Úc.
Chiếc mũi thanh tú của cậu gần như chạm vào má cô, đôi mắt đó ánh lên sắc màu phức tạp khó hiểu dưới ánh đèn rực rỡ.
Cô không dám đoán ý nghĩa trong ánh mắt ấy là gì.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận