Sau khi Yến Đường thấy tin nhắn của Tống Úc, hỏi thêm vài câu. Hóa ra đúng là đề thi có những câu cô đã đoán trúng trước đó, và Tống Úc từng bị cô ép học thuộc lòng câu trả lời hơn mười lần, nhớ rõ từng nét chữ.
Trông đúng là đã trả lời được thật.
Thời gian qua, Tống Úc vừa chuẩn bị thi đấu vừa ôn tập, vô cùng vất vả. Cô là giáo viên dạy thêm, về tình về lý cũng nên thưởng cho cậu.
Yến Đường đồng ý với yêu cầu của cậu, rời khỏi WeChat và bắt đầu chọn quà, còn đặc biệt yêu cầu giao hàng gấp.
Ba ngày sau, kết quả được công bố, Tống Úc đã đậu, sẽ nhập học đại học năm nhất vào tháng Chín tới.
Nghe tin này, Yến Đường lập tức thở phào nhẹ nhõm. Đúng lúc món quà cô mua cũng được gửi đến, cô chủ động nhắn tin cho Tống Úc, cậu vẫn đang bận các hoạt động thương mại, hỏi khi nào cậu rảnh để gặp mặt. Cô sẽ mang quà qua, tiện thể ký hợp đồng hợp tác tiếp theo.
「Sáng mai tôi phải chụp ảnh cho một tạp chí thể thao, chiều rảnh, tôi đến thẳng trường cô giáo nhé.」
Đã một tháng kể từ lần gặp trước, tuy họ vẫn thỉnh thoảng nhắn tin trên WeChat nhưng đều xoay quanh việc ôn thi. Chuyện bất ngờ tối hôm đó dường như đã được chôn vùi thành công dưới lớp bụi thời gian.
Yến Đường làm theo lời chị họ, Tống Úc không nhắc thì cô cũng không nhắc. Chỉ cần giả vờ như không có gì xảy ra, dường như quan hệ giữa họ vẫn được duy trì bình thường.
Cô đồng ý với đề nghị của Tống Úc, hẹn gặp cậu vào chiều mai.
Nhiệt độ tháng Ba Bắc Kinh đã ấm lên đôi chút, ánh nắng chiếu lên người dần có hơi ấm, không khí vẫn lạnh khiến chút ánh nắng ấm áp ấy trở nên đặc biệt đáng yêu.
Khi Yến Đường đến quán cà phê, Tống Úc đã có mặt.
Cậu vẫn ngồi ở vị trí lần trước, đang trả lời tin nhắn, vẫn giữ nguyên tạo hình lúc chụp ảnh: tóc dày mềm mại chải lệch ba bảy, mặc áo len xám đậm và quần đen rộng rãi. Ánh nắng chiếu lên người cậu như thể cả người đang phát sáng. Cô gái bàn bên lén nhìn cậu.
Thấy cô đến, cậu đặt điện thoại xuống, cười vẫy tay với cô.
Yến Đường ngồi xuống đối diện, tò mò nói: “Phạm vi công việc của cậu rộng thật, còn làm mẫu cho tạp chí nữa.”
“Ừ, nếu nổi tiếng rồi, ngoài thi đấu sẽ có nhiều lời mời thương mại, xem như cách tích lũy danh tiếng. Danh tiếng càng lớn, độ chú ý của giải đấu cũng tăng, là đôi bên cùng có lợi.”
Tống Úc lấy ra hai bản hợp đồng: “Đây là hợp đồng soạn sẵn, cô giáo xem có vấn đề gì không.”
Công việc gia sư đã kết thúc, Tống Úc thi đậu, Nastya rất hài lòng. Cô ấy bàn với Yến Đường, muốn cô tiếp tục đồng hành đến câu lạc bộ cùng Tống Úc để hỗ trợ giao tiếp trong các buổi tập.
Do Yến Đường rất quen thuộc với việc giao tiếp trong các buổi tập luyện võ thuật, sau này cô sẽ tiếp tục đồng hành cùng Tống Úc đến các trận đấu với vai trò phiên dịch, được bao toàn bộ chi phí ăn ở đi lại, cộng thêm lương phiên dịch riêng. Tính ra, tổng thu nhập còn cao hơn trước.
Yến Đường xem kỹ nội dung hợp đồng. Điều khoản chấm dứt là điểm cô đã thỏa thuận với Nastya — chỉ cần một bên đề xuất chấm dứt, hợp tác sẽ kết thúc, nhưng phải thông báo trước một tháng để bên kia có thời gian chuẩn bị. Sau khi tốt nghiệp, cô sẽ về quê, nên điều khoản này rất quan trọng.
Xác nhận hợp đồng không có vấn đề, cô thoải mái ký tên rồi lấy món quà chuẩn bị cho cậu ra.
Trong hộp gói tinh tế là một mặt dây chuyền bạc St. George giết rồng, đính đá obsidian.
“Trong văn hóa Nga, nó tượng trưng cho lòng dũng cảm và chiến thắng. Hy vọng cậu sẽ luôn thắng trong các trận đấu sau này.”
Mặt dây này là hàng độc bản, giá không rẻ nhưng nằm trong khả năng chi trả của Yến Đường, ý nghĩa lại tốt. Dù làm phụ kiện cho áo len hay treo trên ba lô, đầu giường cũng rất hợp.
“Tôi rất thích.”
Tống Úc vui vẻ nhận quà, rồi lấy hai chiếc túi từ bên cạnh: “Tôi cũng có quà cho cô giáo.”
Yến Đường không ngờ ngoài quà của Nastya, Tống Úc cũng mua quà cho cô. Trùng hợp thay, quà cậu tặng cũng là phụ kiện — một chiếc vòng da đôi màu hồng của Hermès.
“Lúc đi ngang cửa hàng ở sân bay, tôi thấy nó rất hợp với chị nên đã mua. Chiếc vòng này còn có thể đeo ở cổ, Grace bảo đây là cách đeo đang hot trong đám con gái. Tôi thử kích cỡ ở cửa hàng rồi, chị có thể đeo kiểu này.”
Yến Đường cười: “Cậu thử kích cỡ cho tôi kiểu gì?”
“Dùng tay chứ sao.”
Cậu cười nhìn cô.
Yến Đường ngẩn ra ba bốn giây mới chậm chạp nhận ra ý cậu.
— Tối hôm đó, cậu từng dùng tay giữ lấy cổ cô.
Rõ ràng đã nửa tháng không nghĩ đến chuyện ấy, nhưng cảnh tượng đó bất chợt hiện lên trong đầu cô vào lúc này, mọi cảm giác vẫn cực kỳ rõ nét. Cô còn nhớ cảm giác nguy hiểm, áp bức khi đốt ngón tay cậu chạm vào bên cổ cô.
Không khí bỗng lặng đi vài giây, bầu không khí vốn bình thường đột nhiên lệch hướng.
Ánh nắng lọt qua cửa sổ kính bỗng trở nên bỏng rát. Yến Đường cảm thấy xung quanh nóng bức quá đỗi, dường như má cô nóng bừng, cổ họng khô khốc.
Tống Úc mỉm cười nhìn cô, không nói gì. Một lúc sau, cậu mới mở lời phá vỡ bầu không khí kỳ lạ: “Thôi được, cuối tuần này có tiệc mừng công của tôi, chị đến được không?”
Cuối cùng Yến Đường cũng tỉnh táo lại, khéo léo từ chối: “Tôi không quen người khác nên không đi đâu.”
“Người ở câu lạc bộ cũng sẽ đi.”
Tống Úc thấy cô không hứng thú lắm, ngả người vào lưng ghế, lại nói: “Thế thì xem như đây cũng là phần thưởng cho tôi vì đã thi đậu vậy.”
Yến Đường nhận ra cậu nhóc này rất biết nói lái. Có món quà mặt dây chuyền vẫn chưa đủ, cậu còn bảo mục đích của phần thưởng là làm cậu hài lòng. Giờ cậu đã hài lòng 99%, còn hỏi ngược cô: Chẳng lẽ chị không muốn đáp ứng nốt 1% còn lại sao?
Không cưỡng lại được sự nài nỉ, cô đành mềm lòng đồng ý.
Tuy nói bữa tiệc này là mừng công cho Tống Úc, nhưng thực chất cũng là dịp để cậu chiêu đãi và cảm ơn đội ngũ. Vì không mang tính cá nhân riêng tư, địa điểm không tổ chức ở nhà Tống Úc mà ở một biệt thự có vườn trong khu nghỉ dưỡng ngoại ô Bắc Kinh.
Yến Đường đến cùng Tống Úc. Vừa bước vào sảnh trước, cô lập tức cảm nhận được mọi ánh mắt đổ dồn vào họ, như thể được hưởng đãi ngộ của một ngôi sao dưới ánh nhìn của vạn người.
Những người tham dự ngoài các võ sĩ của câu lạc bộ còn có đội ngũ chuyên hỗ trợ Tống Úc trong tập luyện và các hoạt động thương mại, cùng một số người làm truyền thông. Ngoài ra là bạn bè của Tống Úc, đa phần cũng trong giới võ thuật, dẫn theo bạn gái hoặc bạn trai, có cả người Trung Quốc lẫn người nước ngoài. Thậm chí cô gái Nga Sophia mà Yến Đường từng gặp ở Legend cũng có mặt.
“Kirill.”
Sophia bước tới chào Tống Úc, nhìn thấy Yến Đường bên cạnh thì nhướng mày, hình như có vẻ bất ngờ, nhưng rồi vẫn thân thiện chào cô.
Hôm nay cô ấy không theo phong cách punk như tối ở Legend mà mặc áo bó sát và quần jeans, đẹp và gợi cảm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/gui-thien-than-nho&chuong=15]
Đứng cạnh Tống Úc, hai người trông như bước ra từ tranh vẽ.
Cả căn phòng toàn người chuyên nghiệp hoặc trai xinh gái đẹp. Yến Đường định nhân lúc Tống Úc trò chuyện để chuồn ra góc, nhưng vừa quay người đã bị cậu kéo lại.
Cậu nhanh chóng kết thúc cuộc nói chuyện với Sophia, nhiệt tình giới thiệu với mọi người: “Đây là cô giáo tiếng Trung của tôi, Yến Đường. Sau này cô ấy sẽ tiếp tục làm phiên dịch trong đội của chúng ta~”
Mọi người theo các võ sĩ và huấn luyện viên của câu lạc bộ gọi cô là “cô giáo Tiểu Yến”. Yến Đường lập tức cảm thấy vai vế của mình ở bữa tiệc này được nâng lên tầm cao chưa từng có, trong đó huấn luyện viên Đường Tề là người tâng bốc nhiệt tình nhất.
“Tống Úc rất kính trọng cô giáo Tiểu Yến đấy.”
Các võ sĩ tham gia ACL kỳ này đạt thành tích tốt, Đường Tề vừa đến đã uống liền mấy ly, giờ hơi ngà ngà, nói liến thoắng.
“Lúc ở Thái Lan chuẩn bị trước trận, tập xong cậu ấy cáu đến mức muốn đánh nhau với người ta. Thế mà cô giáo Tiểu Yến gửi một tin WeChat, cậu ấy lập tức cầm sổ nhỏ ra học từ vựng.”
Trợ lý của Tống Úc là Tiểu Đàm cũng nói: “Đúng thế, thầy Tống mời mấy cô giáo tiếng Trung, cuối cùng vì không hợp tác được nên chấm dứt. Kỳ thi dự bị hồi tháng Mười Hai cậu ấy trượt luôn. Cô giáo Tiểu Yến đúng là có tài, không thì năm nay thầy Tống thành trẻ em thất học lớn tuổi mất.”
Nghe đội ngũ trêu chọc, Tống Úc không giận, ngược lại cười nói: “Đúng thế, cô giáo là người có công lớn nhất.”
Mọi người trong phòng kẻ nói một câu, người góp một lời, náo nhiệt cực kỳ.
Hồi mới vào đại học, Yến Đường cũng tham gia vài hoạt động xã giao, nhưng cô ít nói lại không khéo léo, nghe mọi người bàn về câu lạc bộ, thực tập, học lên hay việc làm, càng nghe càng thấy áp lực, sau đó không tham gia nữa.
Nhưng buổi tiệc hôm nay khác hẳn những lần trước. Các võ sĩ trong câu lạc bộ thích tụ quanh cô trò chuyện, kể về tin đồn và chuyện hài trong ngành. Ai mà không thích những chủ đề này chứ? Thế là Yến Đường bị giữ chân tại chỗ, trò chuyện suốt một tiếng, mãi đến khi mọi người nói đã đời và chuẩn bị đi chơi snooker mới kết thúc.
Chơi snooker có phòng hoạt động riêng, Tống Úc là nhân vật chính của bữa tiệc – đánh cú đầu tiên.
Cậu cầm gậy thuần thục, cúi người, nhẹ nhàng đẩy bi trắng chạm bi đỏ rồi quay lại mép bàn. Bi đỏ hơi tản ra, đây là cách đánh trong thi đấu khiến đối thủ khó có cơ hội ghi điểm tốt.
Mấy người chuẩn bị lên chơi nhìn thấy, liên tục kêu khó đánh, không cho đường sống. Chỉ có Sophia phá cục, mọi người ùa tới xem trận đấu hấp dẫn. Kết quả, đến quả bi màu cuối cùng, Tống Úc cố ý đánh hụt để Sophia thắng.
Sophia không cảm kích, cười nói: “Cậu cố ý nhường bóng, chơi thế chán lắm, phải phạt cậu.”
Tống Úc cười, không đôi co với cô ấy, đi thẳng đến bên bàn: “Được thôi, phạt tôi đánh thêm một ván nữa.”
Lần này cậu đánh một cú làm tan tác đống bi đỏ, bàn bi trở thành một ván giải trí vui vẻ.
Dường như những người như Tống Úc sinh ra đã quen làm trung tâm của đám đông.
Một nhóm người vây quanh bàn bi, một nhóm khác sang phòng bên chơi bài bridge. Yến Đường không biết chơi, đứng xem cũng chẳng hiểu, chỉ thấy Tống Úc đánh bi rất ngầu, Sophia cũng rất đẹp, mấy chàng trai cô gái quanh bàn cũng rất có phong thái.
Cô như một khán giả đứng ngắm dàn trai xinh gái đẹp. Khi ván thứ hai trên bàn bi bắt đầu, cô lặng lẽ quay về bàn ăn trong sảnh tiệc, ngồi ăn uống một mình.
Đèn chùm pha lê treo lơ lửng, cột tường chạm khắc hoa văn, sàn đá cẩm thạch rộng lớn, sảnh tiệc vắng tanh, ngoài cửa sổ trắng kẻ ô là hoa lê nở rộ.
Trên bàn lại đổi một lượt rượu và đồ ăn, mỗi đĩa là các món điểm tâm tinh tế nhỏ xinh, bên cạnh có ghi thành phần nguyên liệu để tránh khách ăn phải chất gây dị ứng, còn có khu vực riêng dành cho bạn bè Hồi giáo.
Yến Đường ăn uống ngon lành một mình, nhưng chẳng bao lâu thì có người đến.
Một người Trung Quốc, cao lớn, tóc húi cua, mũi cao, mang vẻ đẹp sắc sảo, là bạn của Tống Úc trong giới võ thuật, tên Đoạn Phong.
Người hướng nội gặp người lạ, trong đầu lập tức hiện lên cảnh “tiểu nhân” đấu đá nhau xem “có nên chào hỏi hay không”.
Nhưng Yến Đường chưa do dự lâu thì Đoạn Phong đã lên tiếng: “Cô giáo Tiểu Yến, cô không đi chơi cùng mọi người à?”
Yến Đường vội nói: “Đừng khách sáo thế, cứ gọi tên tôi là được. Thực ra công việc gia sư với cậu ấy cũng kết thúc rồi, không được coi là cô giáo nữa.”
Thấy cô thành thật giải thích như vậy, chàng trai cười, đuôi mắt cong lên, nhìn cô: “Được, thế chúng ta thêm WeChat nhé?”
“Ồ, được chứ.”
Yến Đường vừa lấy điện thoại mở WeChat, chẳng biết Tống Úc xuất hiện từ đâu, đứng ở cửa nhìn cô mở mã QR đưa cho Đoạn Phong quét.
“Cô giáo.”
Yến Đường bất ngờ nghe thấy tiếng cậu, giật mình, quay lại hỏi: “Sao cậu tới đây?”
“Thấy chị không ở đó, tôi qua tìm.”
Tống Úc vừa nói vừa bước tới, lập tức giật điện thoại từ tay cô, xóa bạn WeChat vừa thêm. Đoạn Phong tựa vào bàn, khoanh tay nhìn cậu, cũng không giận, chỉ cười nói: “Này...”
Tống Úc chẳng giải thích gì, nhét điện thoại lại vào tay Yến Đường đang ngẩn ra, liếc Đoạn Phong với nụ cười như không cười rồi kéo cô lên phòng khách ở tầng hai.
Phòng được bố trí đơn giản, chỉ có một chiếc giường và một bộ bàn ghế. Tống Úc ấn Yến Đường ngồi xuống mép giường, kéo ghế bên cạnh ngồi đối diện cô.
Yến Đường nghi ngờ hỏi: “Sao thế?”
Cậu nói: “Chị biết người đó muốn gì không mà đã thêm WeChat ngay?”
“Chỉ là thêm WeChat thôi mà…”
“Người con gái Đoạn Phong dẫn theo vẫn đang ở dưới lầu.”
Lúc này Yến Đường mới nhận ra, kinh ngạc: “Trời ơi, tôi không biết cậu ta có bạn gái.”
“Đó không phải bạn gái cậu ta, nhưng họ từng ngủ với nhau.”
Yến Đường nghẹn lời. Mối quan hệ này hơi vượt ngoài khả năng hiểu biết của cô, nhưng cô cũng hiểu ý Tống Úc.
Hai giây sau, cô cười gượng: “Đúng là cuộc sống của tụi trẻ các cậu phong phú thật.”
“Chuyện này liên quan gì đến tôi? Tôi và cậu ta khác nhau. Nếu không phải vì giao lưu trong thi đấu, tôi cũng chẳng mời cậu ta.”
Tống Úc khẽ nhíu mày.
Yến Đường không nói gì, cảm nhận được Tống Úc cũng lặng lẽ nhìn cô.
Không khí vừa yên tĩnh, những chi tiết nhỏ nhặt bỗng trở nên rõ rệt hơn.
Chẳng hạn, lúc này khoảng cách giữa hai người quá gần. Yến Đường ngồi ngay ngắn trên mép giường, chân khép lại, còn Tống Úc ngồi trên ghế đối diện, hai chân dang rộng, bao bọc lấy cô.
Chẳng hạn, câu nói vừa rồi khiến cả hai nhớ lại nụ hôn tối hôm đó.
Yến Đường không biết ánh mắt lảng tránh và vẻ mặt căng thẳng của mình lúc này mang ý nghĩa đặc biệt trong mắt Tống Úc. Cô chỉ cảm thấy ánh nhìn của cậu ngày càng mãnh liệt, dường như khiến không khí quanh cô trở nên mỏng manh.
“Nếu không có chuyện gì thì tôi...”
Cô vừa định đứng dậy thì đã bị Tống Úc kéo lại, ấn ngồi xuống mép giường.
Tống Úc bất ngờ gọi cô bằng giọng rất nghiêm túc, rất dịu dàng: “Cô giáo.”
Giọng điệu này cùng với cách xưng hô ấy khiến cả người Yến Đường căng cứng.
Cô hơi sợ nghe cậu nói tiếp, nhưng sức kéo tay của Tống Úc rất mạnh, cô không thể giằng ra, đành phải tiếp tục nghe.
“Đó là lần đầu tôi hôn.”
Cậu cười nói: “Vì thấy cô giáo buồn quá nên tôi thật sự muốn an ủi chị.”
Tật xấu cũ của Yến Đường lại tái phát. Rõ ràng máu đang dồn hết lên mặt, nhưng cô vẫn cảm thấy đầu óc thiếu oxy, tim như sắp ngừng đập, choáng váng.
Cô rất muốn cầu xin Tống Úc đừng nói nữa, nhưng cái miệng đáng ghét này lại không mở ra được.
Đừng nói đến mở miệng nói chuyện, cả người cô đã cứng đờ, không thể nhúc nhích.
Giọng Tống Úc mang chút tiếc nuối: “Chị đừng hiểu lầm tôi như thế.”
Cuối cùng Yến Đường cũng thốt được một câu: “… Tôi không hiểu lầm cậu.”
“Vậy thì tốt quá, tôi biết ngay chị tin tôi mà.”
“…”
Thấy cô lại im lặng, Tống Úc gọi thêm lần nữa: “Cô giáo.”
Yến Đường không chịu nổi. Hai chữ ấy như gõ vào giới hạn và đạo đức nghề nghiệp của cô. Cuối cùng, cô hơi cao giọng: “Việc dạy thêm đã kết thúc rồi, đừng gọi tôi là cô giáo nữa!”
Cậu sững người, không gọi thế nữa mà nói: “Sao chị lại nói to với tôi thế?”
To sao? Thế này mà to à? Đây là âm lượng bình thường!
Nhưng trông Tống Úc rất bất ngờ, rất tủi thân, dường như Yến Đường thực sự đang chỉ tay vào mặt mắng cậu.
Yến Đường yếu ớt thanh minh cho mình: “Tôi không nói to…”
“Lần này chị đến dự tiệc là để thưởng cho tôi, tôi còn giúp chị tránh một gã muốn lừa chị lên giường, vậy mà chị lại hiểu lầm tôi, còn nói to với tôi.”
Giọng cậu rất nhẹ, kể lể nỗi buồn của mình.
Tiếng Nga khi nói khẽ như tiếng mèo kêu grừ grừ bên tai, nghe thật khiến người ta mềm lòng.
Khoảnh khắc này, Yến Đường thực sự nghĩ mình tội lỗi ngập đầu.
Tống Úc lại nói: “Chị phải bù đắp cho tôi.”
Yến Đường vô thức hỏi: “Bù đắp thế nào?”
Cậu cụp mắt nhìn cô, ánh mắt chậm rãi lướt từ khuôn mặt xuống, cuối cùng dừng lại trên đôi môi mím chặt của cô.
“Tôi vẫn muốn hôn chị.”
Yến Đường vội vàng lùi lại, vừa kéo giãn khoảng cách với cậu, nửa người đã nghiêng ngã trên giường.
“Cậu đang nói gì?!”
“Lần trước tôi giúp chị, chị không từ chối tôi. Là chị dạy tôi chuyện thoải mái như thế.”
Tống Úc chậm rãi nói, mặt không đổi sắc đảo lộn đúng sai.
“Lần này chị phải giúp tôi mới được, tôi muốn hôn.”
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận