Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Gửi thiên thần nhỏ

Chương 18: Tặng cho tôi

Ngày cập nhật : 2025-08-16 23:09:56
Trong bầu không khí tĩnh lặng, những hạt bụi li ti lơ lửng dưới ánh đèn.
Yến Đường hơi cúi đầu, hai tay đan vào nhau nắm chặt.
Hôm mùng Một Tết, cô vẫn còn nghe chị họ nói rất nhiều mẹo nhận biết đủ kiểu hành vi của đàn ông.
“Người đàn ông thông minh và nhạy bén sẽ nhìn thấu điểm yếu của em, rồi nhân cơ hội dùng tiếp xúc thân mật để dụ dỗ em. Em có thể tính toán để tìm chút niềm vui, nhưng đừng tưởng đó là thật lòng.”
Yến Đường hiểu lời của Tống Úc theo cách đó.
Nhưng có lẽ những chuyện xảy ra gần đây khiến cô nặng nề cả thể xác lẫn tinh thần, đến mức dù rõ ràng bây giờ đầu óc vẫn tỉnh táo, nhưng vẫn ngồi trên ghế, không còn sức để tránh ra.
Thế là Tống Úc đưa tay ra, khẽ đặt lên sau gáy cô.
Lòng bàn tay ấm áp, mạnh mẽ, hơi thô ráp vì vết chai, áp sát lên vùng da ấy của cô, dùng sức kéo cô về phía trước.
Yến Đường cụp mắt xuống, hàng mi khẽ run, hơi thở chậm lại.
Cô cảm nhận được sự gần gũi của cạu, trong lòng có một giọng nói đang nhắc nhở cô nên tránh đi.
Thế nhưng bàn tay giữ sau gáy lại hơi siết lại, ấn nhẹ xuống, buộc Yến Đường phải thuận theo lực đó mà cúi đầu.
Cúi đầu?
Khi cô đang ngẩn người, một cái hôn thật khẽ, thật nhẹ rơi xuống trán cô.
Vừa chạm đã rời đi.
Sau đó Tống Úc buông cô ra, không hề nhân cơ hội mà có ý hôn môi hay chiếm tiện nghi, đơn thuần là một sự tiếp xúc có tính an ủi.
— Điều này giống như lời chị họ nói.
Yến Đường sững sờ ngẩng đầu, chạm phải ánh mắt như nước của cậu.
“Khi tôi còn nhỏ, mẹ tôi luôn an ủi tôi như thế này.”
Cậu nói chậm rãi, nhẹ nhàng.
“Như vậy khiến chị dễ chịu hơn chút nào chưa?”
Yến Đường thề với trời, ban đầu cô thật sự không hề định khóc.
Cô đã quen với những chuyện xui xẻo và phiền lòng kiểu này từ lâu.
Nhưng mấy câu ngắn ngủi của Tống Úc như mũi kim nhỏ khéo léo chọc thủng lớp vỏ che chắn mà cô dày công dựng lên, khẽ khàng thổi một hơi thật ấm vào đó.
Chỉ trong khoảnh khắc ấy, đáy mắt cô đã gợn lên chút sóng lăn tăn.
Giọng cô khẽ ướt: “Tôi thật sự vẫn ổn.”
Rõ ràng đây lẽ ra là sự tiếp xúc vượt quá giới hạn, nhưng chẳng hiểu sao lại dễ dàng đỡ lấy trái tim cô vốn đang rơi xuống đáy mấy ngày nay.
“Không sao đâu.”
Tống Úc cong ngón tay, khẽ chạm vào khóe mắt cô, lau đi một giọt nước.
“Khóc là chuyện tốt. Hồi nhỏ, mỗi khi tôi muốn tranh đồ với anh trai, tôi sẽ khóc thật to cho đến khi tất cả mọi người đến dỗ tôi mới thôi.”
Yến Đường khựng lại, đối diện ánh mắt nghiêm túc của cậu.
Lần này thì cô thật sự muốn khóc, nhưng lại bật cười thành tiếng.
“Hồi nhỏ cậu như vậy à?”
“Ừ.”
“Xem ra cậu đã thay đổi nhiều rồi.”
“Ai mà nói chắc được chứ.”
Cậu khẽ mỉm cười, hiếm khi chủ động kết thúc câu chuyện: “Giờ cũng muộn rồi, chị ra ngoài thu dọn đồ trước đi, tôi cần nghỉ thêm một lát. Lát nữa mình cùng đi ăn, chị kể cho tôi nghe chuyện ở trường, biết đâu tôi có thể giúp được chị.”
Yến Đường cần bình tâm lại, bảo cậu nghỉ ngơi cho tốt, cô cầm máy tính xách tay, đẩy cửa bước ra.
Nhìn cánh cửa được cô khẽ khàng khép lại, Tống Úc ngồi trên mép giường massage, hai tay chống hai bên, ngửa nhẹ người ra sau, ngước mắt nhìn trần nhà.
Khi massage, ông Phùng để ý có con gái ở trong phòng nên lúc xoa bóp vùng cơ mông và đùi đã phủ thêm một lớp khăn, vừa nãy tạm che đi đường cong căng rõ nơi hông của cậu.
Cậu chưa từng mất kiểm soát như vậy.
Cái này là tại cô đã khóc trước mặt cậu.
Tống Úc hờ hững nghĩ vậy, nhưng lại bị cảm giác bức bối bất chợt trào lên hành hạ đến khó chịu.
Cô bôi kem dưỡng da, mùi hương nhè nhẹ vương nơi chóp mũi khiến trong đầu cậu nảy ra vài ý nghĩ đen tối, vô sỉ.
Mất hơn mười phút cậu mới gượng gạo bình ổn lại được.
Yến Đường ngồi ở khu nghỉ ngơi phía xa, để ý thấy cửa mở, vô thức ngẩng đầu liếc Tống Úc một cái, cúi xuống nhanh chóng thu dọn tài liệu và máy tính trên bàn.
Vừa rồi đã xảy ra chuyện như thế, cô không biết nên đối mặt thế nào. Nhưng dường như Tống Úc rất giỏi giả vờ như chưa có gì, ngồi xuống ngay cạnh cô một cách tự nhiên.
Cậu lấy điện thoại ra bắt đầu chọn nhà hàng: “Có món gì chị muốn ăn không? Hay là ăn đồ Nga nhé?”
Dường như Tống Úc không định chờ cô trả lời, mở trang đánh giá trên ứng dụng, chọn một nhà hàng rồi đưa màn hình điện thoại về phía cô:
“Quán này ở gần khu sứ quán, chị thích món của dì Ngô, chắc chắn sẽ thích quán này.”
Yến Đường nhìn thực đơn trên màn hình, quả thật có hơi thèm. Nhưng vừa liếc xuống địa chỉ, cô chần chừ nói: “Quán ở bên Đông Trực, xa lắm, tối nay cậu còn có việc…”
“Muốn đi thì đi thôi.”
Tống Úc cứ thế kéo cô lên xe.
Trong thành phố Bắc Kinh, những nhà hàng đáng ghé không ít, trong đó khu vực gần văn phòng đại diện các tỉnh thành trên cả nước và các sứ quán nước ngoài luôn là điểm nóng về ẩm thực, nhiều quán thậm chí phải xếp hàng hai, ba tiếng mới có chỗ.
Đúng giờ cao điểm giao thông, Tống Úc gọi điện cho nhà hàng bên đó, giọng điệu đặt bàn nghe như rất quen thuộc, thế là khi họ vừa tới đã có bàn ngay.
Phải nói rằng, nhà hàng này đúng là giống hệt một quán ăn địa phương ở Nga, bên trong có rất nhiều khách nước ngoài.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/gui-thien-than-nho&chuong=18]

Sát tường dẫn vào nhà hàng là một giá gỗ lớn bày đầy đồ muối chua và các loại xúc xích; vừa đến gần đã ngửi thấy mùi thịt hun khói đậm đà, trong tủ kính trong suốt trưng bày cá hồi và những thùng trứng cá muối lớn.
“Còn có cả dưa hấu muối nữa!”
Yến Đường ngạc nhiên đứng khựng lại ở hành lang.
Bên cạnh, một cô đội khăn trùm đầu dùng tiếng phổ thông không chuẩn lắm nói: “Có dưa hấu muối, cà chua muối, dưa chuột muối đều có hết.”
Yến Đường cảm giác như mình quay lại những ngày sống ở Moscow, đi dạo trong các khu chợ.
Trong chợ là những gian hàng nhỏ được sắp xếp ngay ngắn, hàng hóa phong phú và gọn gàng; nguyên cả rổ việt quất to tròn cùng lựu đỏ tươi xếp chồng lên nhau, xúc xích, cá muối, gà nướng chen lẫn, tràn đầy không khí rộn ràng của một vụ mùa bội thu.
Ở đây giống như một khu chợ tự chọn thu nhỏ, khách muốn ăn gì thì tự lấy về bàn, cuối cùng mới thanh toán một lượt.
Yến Đường lấy một lọ dưa hấu muối, ngồi xuống bàn rồi thành thạo vỗ đáy lọ, “bốp” một tiếng, vặn nắp mở ra. Cô hỏi Tống Úc: “Cậu muốn nếm thử không?”
Vị của dưa hấu muối khác xa với dưa hấu tươi, nhiều người địa phương vốn không mấy thích món này.
Cậu nói: “Tôi rất thích ăn.”
“Thật à?”
Yến Đường không ngờ cậu cũng là người mê dưa hấu muối, dùng nĩa gắp cho cậu một miếng: “Cậu là người đầu tiên tôi gặp thích món này đấy. Mấy bạn Nga tôi quen chỉ có thể ăn được thôi.”
Yến Đường vốn rất thích ăn dưa hấu, nhưng mùa đông ở Moscow rất khó mua. Hồi đó, khi cơn thèm dưa hấu nổi lên, cô liều mình mua một lọ dưa hấu muối trong siêu thị.
Miếng đầu tiên thì nhổ ra, miếng thứ hai cố nuốt xuống, đến miếng thứ ba thì nghiện luôn.
Cái vị vừa có mùi mặn của nước muối, vừa xen chút chua nhẹ ấy, chỉ khi ăn kỹ mới thấy được cái hay của nó.
Cô kể cho Tống Úc nghe trải nghiệm của mình, cậu nghe xong liền nói về chuyện của mình: “Hồi nhỏ, bảo mẫu ở nhà mang từ nông trại về hai lọ dưa hấu muối, anh trai tôi thích ăn, tôi thì muốn chứng minh mình giỏi hơn anh ấy nên ăn hết sạch một lọ. Cả buổi tối hôm đó, bảo mẫu cứ khen ‘Kirill là một đứa trẻ giỏi giang’.”
Cậu đặt nĩa xuống, lịch sự lau khóe miệng: “Dù sao cũng là hồi nhỏ, làm vậy đúng là rất trẻ con.”
Yến Đường từng thấy ảnh cậu lúc nhỏ, thậm chí có thể hình dung ra cảnh tượng đó.
“Trong mắt người lớn chắc sẽ rất đáng yêu.”
Tống Úc nhìn cô, đôi mắt trong sáng ánh lên, mỉm cười nói: “Vậy bây giờ chị có sẵn lòng chia sẻ một chút phiền muộn của mình với Kirill đáng yêu này không?”
Chỗ ngồi ở góc ồn ào, ánh đèn ấm áp. Trên bàn là đủ món như thịt bò hầm trong lọ, súp củ dền đỏ, xúc xích nướng, một bên còn có táo nướng và nước kvass.
Yến Đường uống một ngụm đồ uống, cuối cùng cũng kể lại toàn bộ chuyện bực mình gặp phải ở trường.
“Hôm đó nói chuyện với cậu xong, ban đầu tôi định đợi tốt nghiệp rồi mới đi tố cáo ông ta. Nhưng trong email thầy hướng dẫn gửi cho tôi lại đề cập rằng trong buổi đánh giá nội bộ của khoa, nhóm giảng viên trong hội đồng đã đưa ra khá nhiều ý kiến…”
Từ khi Bộ Giáo dục siết chặt hơn việc kiểm tra và thẩm định luận văn tốt nghiệp trong hai năm trở lại đây, khoa đã bổ sung thêm khâu kiểm duyệt nội bộ trước khi đưa cho chuyên gia phản biện, do một nhóm ủy viên học thuật phụ trách. Trưởng nhóm chính là Thôi Bình Sơn.
Sau khi bỏ qua cơ hội nhận offer, Yến Đường hạ quyết tâm viết xong luận văn. Trong kỳ nghỉ đông, cô đã trao đổi rất kỹ với thầy hướng dẫn. Dù bản thân cô không có thiên phú xuất sắc về học thuật, nhưng ít nhất cũng dốc hết tâm sức, từng câu từng chữ đều suy nghĩ kỹ mới gõ ra.
“Luận văn tốt nghiệp của tôi nghiên cứu về hình tượng trong văn học tượng trưng Nga thế kỷ XIX. Ý kiến từ vòng kiểm duyệt nội bộ yêu cầu tôi bổ sung phần về từ nguyên học, nhưng dung lượng đó với một luận văn tốt nghiệp đại học thì hoàn toàn không cần thiết. Thầy hướng dẫn của tôi cũng nghĩ vậy… nhưng dù sao thì đây cũng là ý kiến của phó viện trưởng…”
Yến Đường khẳng định: “Là vì chuyện năm ngoái. Ông ta không thích tôi. Nhưng nếu đã không thích, sao còn phải làm khó tôi trong chuyện này?”
Nói xong, cô thở dài, gương mặt phủ đầy vẻ u ám.
Đối diện, Tống Úc — người thậm chí còn chưa vào đại học có thể kiên nhẫn nghe hết mớ rắc rối vòng vo này đã là rất tốt rồi.
“Rất đơn giản, vì làm khó chị dễ như trở bàn tay với ông ta.”
Tống Úc cất lời, giọng trong trẻo, mang theo sự thấu suốt đúng với lứa tuổi của mình.
“Người có quyền lực làm khó kẻ yếu thế, không cần lý do gì đặc biệt, chỉ là đang tận hưởng niềm vui nắm quyền mà thôi.”
Ánh mắt Yến Đường nhìn cậu mang theo vẻ bất ngờ.
“Chỉ có rất ít người làm được ‘ở địa vị cao mà vẫn có đức’.”
Tống Úc nói một câu tiếng Trung, rồi mày mắt khẽ cong, giải thích: “Đây là lời ông nội tôi nói. Năm nào vào dịp Tết ông cũng nói những câu rất phức tạp như vậy, tôi chỉ nhớ mỗi câu này.”
“...Nói có lý.”
Trong thế giới nhỏ bé của trường học, quyền uy học thuật nắm giữ quyền tự do định đoạt đáng sợ. Sinh viên là một nhóm cực kỳ yếu ớt, khi không nhận được sự bảo vệ từ nhà trường, họ chẳng khác nào những con kiến nhỏ dễ dàng bị nghiền nát.
Hôm đó, cô đã trò chuyện rất kỹ với Vương Kim Nguyên. Nếu sinh viên gặp phải sự đối xử bất công trong lĩnh vực học thuật, việc khiếu nại thường vô cùng khó khăn. Những ví dụ mà mọi người biết đến đều là các vụ việc bị đưa lên truyền thông; ngay cả như vậy, vẫn có không ít trường hợp cuối cùng bị bỏ qua cho qua chuyện.
Trái ngược với giọng điệu nặng nề của Yến Đường, giọng của Tống Úc khá nhẹ nhàng.
“Tôi cứ tưởng chuyện gì to tát lắm, chị chỉ cần chuẩn bị sẵn bằng chứng đưa cho tôi một bản, sau này không cần lo lắng nữa.”
Cô nhẫn nhịn hỏi: “Cậu định giúp tôi thế nào?”
Tống Úc lại giữ bí mật: “Chờ có kết quả rồi chị sẽ biết. Tin tôi đi.”
Chuyện xảy ra trong trường, đối phương là phó viện trưởng, đúng là kêu trời không thấu, kêu đất không nghe, trong mắt cô giống như một ngọn núi cao không thể vượt qua.
Nhưng giọng nói chắc nịch của Tống Úc vẫn khiến trong lòng cô dấy lên một tia hy vọng.
Biết đâu cậu thật sự có cách?
Từ khi quen Tống Úc tới giờ, cậu luôn là người nói được làm được.
Tối hôm đó, Yến Đường hiếm khi yên tâm ăn một bữa cơm.
Ngồi lên xe để về, đúng giờ cao điểm buổi tối, đường sá tắc nghẽn kéo dài, cô quay đầu nhìn chàng trai bên cạnh. Rõ ràng cậu còn phải nghiên cứu cho trận đấu, nhưng vẫn khăng khăng đưa cô về trường.
Cô gọi cậu bằng tiếng Nga: “Kirill.”
Tống Úc rời mắt khỏi màn hình điện thoại, tháo tai nghe, nhìn cô: “Chúng ta sắp nói chuyện nghiêm túc sao?”
“Tôi chỉ...”
Qua ánh đèn vàng hắt qua cửa xe, Yến Đường lặng lẽ nhìn cậu.
“Mấy hôm trước vừa mới nói với cậu... những lời như vậy, giờ lại muốn cậu giúp, như vậy không công bằng với cậu.”
Tống Úc lại mỉm cười: “Là tôi chủ động hỏi chị chuyện này, sao có thể trách chị được?”
“Nhưng lẽ ra tôi phải...”
Cảm giác đạo đức nặng nề vẫn quẩn quanh trong lòng Yến Đường, cô đang cẩn trọng và cố gắng sắp xếp lời nói.
Tống Úc bỗng chỉ vào phía sau đầu cô, nói: “Nếu chị thật sự thấy áy náy, tặng thứ này cho tôi là được.”
Yến Đường ngẩn ra: “Hả?”
Giây tiếp theo, Tống Úc lập tức đưa tay tháo sợi dây buộc tóc của cô xuống. Mái tóc vốn được cô buộc lỏng lập tức xõa xuống vai, còn chiếc scrunchie lụa màu hồng nhạt thì đã nằm trong tay cậu.
Yến Đường dở khóc dở cười: “Dây buộc tóc? Cậu lấy cái này làm gì?”
Tống Úc tiện tay đeo sợi dây màu hồng mềm mại lên cổ tay, tùy ý gác khuỷu tay lên tay vịn: “Lúc tắm thì dùng.”
Yến Đường liếc nhìn mái tóc của cậu.
Hình như đúng là dài hơn chút, nhưng buộc lên sao? Một chàng trai dùng cái này buộc tóc ư?
Cô tôn trọng sở thích của mỗi người, nhưng…
“Cái đó tôi dùng rồi, nếu cậu thích, tôi mua cho cậu mấy cái mới.”
“Không, tôi muốn cái này.”
Yến Đường không ngờ cậu kiên quyết như vậy. Một chiếc dây buộc tóc thôi mà, để cậu lấy vậy.
Gần một tiếng sau, xe mới nhích được đến cổng tây của trường. Tống Úc xuống xe, tiễn cô đến tận cổng.
“Hôm nay cảm ơn cậu…”
Trước khi chia tay, Yến Đường mở miệng cảm ơn.
Tống Úc đứng yên trước mặt cô, dáng người cao ráo dưới ánh đèn đường, quanh người như phủ một tầng hào quang nhạt.
Cậu bất chợt hỏi: “Lẽ nào chị ghét tôi rồi?”
Yến Đường đã dần quen với kiểu hỏi thẳng thắn như vậy của cậu, cách đối phó là im lặng.
Gió đêm thổi đến, làm rối những lọn tóc buông trên vai cô.
Tống Úc đưa tay ra, cổ tay trắng trẻo vẫn đeo chiếc dây buộc tóc của cô, đầu ngón tay lùa qua mái tóc, vén gọn mấy sợi lòa xòa ra sau tai cô.
“Chị xem, bây giờ chị đã vô thức né tránh sự chạm vào của tôi rồi. Từ khi nào vậy? Là từ chiều nay à? Lúc tôi hôn chị, chị không né tránh, cũng không tức giận.”
Yến Đường biết.
Cô không có câu trả lời.
Cô chỉ âm thầm thích người ta, giỏi trốn vào góc khuất, ngoài mặt yên lặng như không, bên trong lại sóng ngầm cuộn trào.
Lượng kiến thức lý thuyết nắm được quá ít, đề bài này của Tống Úc hoàn toàn nằm ngoài phạm vi hiểu biết của cô.
Dù đã từng nói ra những lời từ chối như vậy, thể hiện thái độ xa cách trăm phương nghìn kế, nhưng dường như cậu chưa bao giờ tức giận hay thất vọng, luôn kiên nhẫn và nhiệt tình đáp lại cô như thế.
Điều đó khiến cô nhìn rõ, nghĩ thông suốt.
“Cứ cho là tôi thuộc kiểu người mà chị thích, dù sao người kia của chị cũng không có khả năng, tại sao tôi không thử một lần?”
“Tôi…”
Yến Đường khó khăn tìm kiếm từ ngữ.
Tống Úc tiếp tục dùng giọng điệu gần như dụ dỗ để tự quảng cáo bản thân.
“Không sao, chị không cần cho tôi câu trả lời. Nếu không thấy phản cảm, ít nhất sau này đừng từ chối tôi, được không?”
Nói xong câu đó, cậu không đợi cô đáp, chào tạm biệt rồi đứng nhìn theo bóng cô bước vào trong trường.
Yến Đường có thể cảm nhận được ánh mắt ấy vẫn luôn đeo bám phía sau mình, mạnh mẽ, thẳng thắn và bền bỉ, cho đến khi bóng dáng cô chìm hẳn vào khoảng tối ngoài tầm với của ánh đèn.
Cô cảm thấy phép so sánh của Tống Úc rất chuẩn.
Cậu giống như một hũ dưa hấu muối có vị mặn và chua, cần phải nếm đi nếm lại nhiều lần mới tìm ra được hương vị của nó.
Nếu phải ví von, thì cậu giống như quả dưa hấu tươi ngọt mà ở mùa đông Moscow hoàn toàn không thể tìm thấy.
Dù có được đặt ngay trước mặt, cô cũng không dám tin đó là thật.
...
Yến Đường quả thực ít tiếp xúc với đàn ông.
Vì vậy, cô không biết rằng đây là một ngày dài đối với Tống Úc.
Trường học của cô và nhà của cậu nằm ở hai hướng ngược nhau, khi Tống Úc về đến nhà thì đã hơn mười một giờ.
Cậu đi thẳng về phòng ngủ, cởi quần áo rồi bước vào phòng tắm.
Vặn vòi sen, làn nước nóng phun xuống, tí tách vang lên, đập vào cơ thể cậu rồi chảy theo từng đường cơ bắp.
Hơi nước nhanh chóng lan tỏa khiến từng tấc không khí trong phòng tắm nhuốm mùi ẩm nóng.
Tống Úc tắt vòi sen, với lấy chiếc dây buộc tóc màu hồng nhạt treo trên tường.
Những giọt nước rơi xuống từ mái tóc ướt, lăn qua sống mũi, nhỏ xuống ngực rồi tiếp tục men theo đường cong cơ ngực.
Cậu khẽ nâng mí mắt, hàng lông mi dài hơi cong, ánh sáng mạnh chiếu vào khiến đồng tử co lại, đôi mắt màu xanh lục pha vàng sáng rực như đá quý.
Dải vải lụa mềm nhẹ, bên trong bọc lấy dây chun, từng ngày vẫn quấn quanh mái tóc đen nhánh của cô, buộc thành một búi nhỏ đáng yêu, để vài sợi tóc tơ rơi xuống, khẽ dán vào gáy.
Nếu ở quá gần, cô sẽ rất căng thẳng.
Khi nhận ra nụ hôn rơi trên trán, đôi mắt cô nở to.
Ngay sau đó, khóe mắt ươn ướt, cuối cùng cũng để lộ một chút nỗi buồn trong lòng.
Cuối cùng, cô lại mỉm cười với cậu.
Một nụ cười biết ơn, thư thái và nhẹ nhõm.
Rất lâu sau, vòi sen trong phòng tắm mới lại được mở lên, hơi nước một lần nữa phủ kín không gian, đến tận khi Tống Úc bước ra, làn sương mờ vẫn chưa tan hết.
Tấm gương lớn phủ một lớp hơi nước, chỉ phản chiếu đường nét cơ thể cao lớn của cậu.
Cậu cầm điện thoại, mở WeChat, gửi tin nhắn cho Yến Đường như thường lệ.
「Cô giáo ngủ ngon.」
「Gấu con ôm ôm.jpg」

Bình Luận

0 Thảo luận