Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Gửi thiên thần nhỏ

Chương 20: Phần thưởng thực sự

Ngày cập nhật : 2025-08-18 11:20:36
Tống Úc thật sự đã ngủ thiếp đi trên máy bay.
Cậu cứ thế nghiêng người về phía Yến Đường, rõ ràng tiếng động cơ gầm vang trong chuyến bay rất lớn, cô vẫn nghe rõ tiếng thở nhẹ nhàng, đều đặn của cậu. Thỉnh thoảng ngoảnh đầu nhìn, cô thấy vài lọn tóc cậu vểnh lên, dáng vẻ yên tĩnh, trông như trẻ đi vài tuổi.
Mây ngoài cửa sổ dày đặc, tầng tầng lớp lớp, trời đất bao la.
Gần đây Yến Đường chịu áp lực quá lớn, lúc một mình cũng bị đủ loại lo lắng quấy nhiễu. Lúc này nhìn ra ngoài cửa sổ, cô bỗng thấy lòng mình rộng mở.
Mọi chuyện trên đời, chỉ có thể cố hết sức mà làm, còn lại phó mặc cho số phận. Cô đã tìm người giúp, bản thân cũng cố hết sức, trước khi có kết quả, tạm thời không nghĩ ngợi nữa.
Vai cô lập tức trở nên nhẹ nhõm hẳn.
Chín giờ bốn bảy sáng, máy bay đáp xuống sân bay Hồng Kiều, Thượng Hải, thời tiết trong trẻo, trời không một gợn mây.
Yến Đường từng đến Thượng Hải hai lần. Lần đầu là năm 2010, tại Hội chợ Thế giới Expo Thượng Hải, trường của bố mẹ tổ chức du lịch đoàn, mang theo cả cô. Lần thứ hai là kỳ nghỉ lễ Lao động năm ngoái, chị họ Trình Huệ Nghệ nhận việc ở một công ty internet mới thành lập, cô nhân dịp nghỉ lễ đến thăm chị.
Hai lần trải nghiệm trước đây đã hình thành toàn bộ ấn tượng của Yến Đường về Thượng Hải — đắt đỏ, vì khi tham gia Expo, bố mẹ cô không cho mua cái này, cũng không cho mua cái kia. Thứ hai là bận rộn. Nơi chị họ làm việc đầy những tòa cao ốc, dân văn phòng như những loài động vật di cư theo mùa, mỗi ngày ùa vào các tòa nhà, người thì quẹt thẻ chen thang máy, người thì tụ tập ở quán cà phê bàn về đầu tư và xu hướng thị trường, tối đến lại ùa ra, về những căn phòng trọ của họ.
Lần này đi cùng Tống Úc, cô thấy một khung cảnh hoàn toàn khác.
Trên máy bay, Tống Úc ngửi mùi hương trên người Yến Đường rồi ngủ thiếp đi, tỉnh dậy tinh thần sảng khoái.
Vừa xuống máy bay, cậu kéo cô đi thẳng ra khỏi sân bay một cách thuần thục, lên xe thương mại đến đón riêng, tới khách sạn làm thủ tục nhận phòng, sau đó đi thẳng đến nhà hàng ăn uống.
“Ăn xong chúng ta sẽ đến xem địa điểm show, mẹ tôi đã sắp xếp một phòng trang điểm riêng…”
Tống Úc nói sơ qua lịch trình hôm nay cho cô.
Yến Đường ngạc nhiên hỏi: “Chúng ta cũng phải trang điểm à?”
Tống Úc cười: “Chỉ là làm tóc đơn giản thôi, thư giãn đi. Tôi đã bảo là dẫn chị đi chơi, chị không cần nghĩ gì cả, cứ đi theo tôi là được.”
Nhờ tìm hiểu, Yến Đường biết công việc của Nastya là người mẫu. Cô còn cố ý tra cứu, hóa ra Nastya đã làm trong ngành này nhiều năm, danh tiếng lẫy lừng, chắc hẳn trước đây Tống Úc theo mẹ đi chơi không ít lần.
Vì Tống Úc nói quá thoải mái, Yến Đường thực sự nghĩ chuyến xem show này giống như lần đi xem triển lãm tranh ở Bắc Kinh trước đây. Nhưng khi đến nơi, cô mới nhận ra quy mô lớn hơn tưởng tượng rất nhiều.
Đây là show thời trang cao cấp mùa xuân hè của một thương hiệu xa xỉ tổ chức ở Bến Thượng Hải. Tài xế đưa họ đến một tòa nhà màu đen mang phong cách hiện đại gần Bến Thượng Hải. Một phụ nữ tóc ngắn ăn mặc thời thượng đứng ở lối vào thang máy tại bãi đỗ xe.
“Dì Lena.”
Tống Úc chào cô ấy, kéo Yến Đường đi tới:  “Đây là cô giáo Yana.”
“Chào cô, mấy hôm nay Nastya liên tục nhắc đến cô với chúng tôi, người giúp Kirill không trượt kỳ thi.”
Lena cười, bắt tay với Yến Đường, rồi mời họ vào thang máy, quẹt thẻ và nhấn nút.
“Hôm nay Nastya rất bận, trước khi show kết thúc chưa thể gặp hai người. Tôi đã mang theo thư mời, lát nữa hai người thay đồ xong là có thể đến show.”
Thang máy đi lên, dừng ở tầng một. Cửa vừa mở với một tiếng “đing”, Yến Đường thấy cả một khung cảnh hỗn loạn.
Đèn sáng rực, những bàn trang điểm xếp lộn xộn, giá treo quần áo dày đặc với những bộ trang phục cao cấp, bừa bộn nhưng không hỗn loạn. Các người mẫu có cả khuôn mặt Trung Quốc lẫn nước ngoài, tiếng trò chuyện ồn ào xen lẫn tiếng Trung và tiếng Anh.
Lena dẫn họ qua một hành lang, vào một phòng riêng. Hai bên tường treo hai dãy quần áo, hai nhà tạo mẫu đã đợi sẵn bên trong.
Tống Úc có vẻ quen thuộc với cảnh này, thoải mái ngồi trước gương, để mặc nhà tạo mẫu xử lý tóc.
Khác với sự bận rộn bên ngoài, phòng trang điểm này có bầu không khí thư thái, còn bật nhạc blues. Cả hai đúng là đến đây để “chơi”. Giữa chừng, có người mang trà sữa đến. Yến Đường nhận ra thương hiệu này, năm nay nhiều bạn bè trên mạng xã hội khoe phải xếp hàng check-in ở cửa hàng này khi đến Thượng Hải.
Yến Đường nhấp một ngụm trà sữa, tò mò hỏi: “Trước đây cậu thường xuyên đến mấy show như này à?”
“Khi mẹ có show quan trọng, bố tôi thường đến ủng hộ. Nếu bố không đi được, tôi hoặc anh trai sẽ đến.”
“Gia đình cậu đúng là chú trọng nghi thức thật.”
“Dù sao cũng là ngày quan trọng của người nhà, làm vậy sẽ khiến mẹ tôi vui.”
Ban đầu Tống Úc đang xem điện thoại, thấy cô quan tâm cái này, quay đầu nhìn cô.
“Bố tôi nói, một người phụ nữ có hạnh phúc hay không được nhìn qua việc cô ấy có thể vừa theo đuổi sự nghiệp của mình, vừa vui vẻ như một cô gái nhỏ ở bất kỳ tuổi nào.”
— Vui vẻ như một cô gái nhỏ.
Cái này đúng là một giấc mơ tuyệt vời.
Yến Đường và bạn cùng phòng từng dùng app tâm lý để kiểm tra tuổi tâm hồn. Không lần nào cô dưới ba mươi tuổi. Vương Kì Vũ còn trêu cô là người đầu tiên đạt được trạng thái “già trước tuổi” về mặt tinh thần.
Cô cảm thấy đó không phải già trước tuổi, mà là sớm nhìn thấu thế giới này ra sao. Tâm tính con người giống như góc cạnh của một hòn đá, bị mài vài lần cũng sẽ phẳng lì.
Nhưng hôm nay, Yến Đường đột nhiên cảm thấy mình vẫn chưa thực sự nhìn thấu đủ. Thành phố lớn giống như một khối đa diện, mỗi người nhìn thấy một góc khác nhau. Hôm nay cô theo Tống Úc đến show thời trang, cô đã thấy được một Thượng Hải mê hoặc và rực rỡ.
Trong lãnh địa của giới thời trang, mọi thứ được tô điểm lộng lẫy. Họ thay quần áo xong rồi đi đến show. Từ xa đã thấy thảm đỏ, bên cạnh là đám phóng viên với máy ảnh “súng dài súng ngắn”. Những người bước trên thảm đỏ đều là ngôi sao quen mặt trên màn ảnh.
Tống Úc nhận ra ánh mắt cô, hỏi: “Muốn chụp ảnh cùng không? Nếu muốn thì qua xin chụp, không thì chúng ta vào thẳng chỗ ngồi.”
Yến Đường không đu idol, nói thật, gương mặt này của Tống Úc cũng gần bằng sao hạng A rồi.
Thấy cô không hứng thú, Tống Úc dẫn cô qua lối đi riêng vào thẳng show, ngồi xuống. Lúc này Yến Đường mới ngạc nhiên phát hiện chỗ ngồi của họ còn tốt hơn cả của các ngôi sao lớn.
Tống Úc giải thích với cô: “Đây là chỗ dành cho khách VIC, khác với mấy ngôi sao kia. Chúng ta mới là người thực sự chi tiền.”
Show diễn bắt đầu, ánh sáng, âm thanh và màu sắc tao nhã, nhẹ nhàng, hòa quyện với chủ đề của buổi trình diễn.
Có lẽ Tống Úc đã quen với những dịp như thế này nên không quá hào hứng, còn Yến Đường thì chăm chú suốt. Tuy không phải dân chuyên trong ngành thời trang, cô vẫn có bản năng thưởng thức cái đẹp. Cô nhanh chóng đắm mình vào không khí show diễn, rồi bị Nastya xuất hiện ở vị trí vedette làm cho choáng ngợp.
Nastya trên sân khấu đẹp tuyệt trần, tỷ lệ cơ thể hoàn hảo, mỗi bước đi thanh lịch và tự tin, như một nàng tiên chẳng bao giờ già đi.
Yến Đường kề tai Tống Úc, không kìm được cảm thán: “Mẹ cậu đẹp quá.”
Tống Úc nghiêng mặt nhìn cô, cười nói: “Thế sao chị không nhìn tôi? Tôi giống bà ấy mà.”
Ánh sáng ở khu vực ghế ngồi mờ mờ, gương mặt tuấn tú của cậu chìm trong bóng tối, chỉ có đôi mắt cười sáng trong lấp lánh.
Lúc này show diễn kết thúc, nhà thiết kế chính dắt tay Nastya và một người mẫu khác lên sân khấu cúi chào cảm ơn. Mọi người vỗ tay rộn ràng, tiếng ồn ào cắt ngang cuộc trò chuyện của họ.
Nastya trên sân khấu thấy họ, lén gửi một nụ hôn gió về phía hai người.
Khi khán giả rời đi, Yến Đường và Tống Úc nhận được quà từ phía thương hiệu: túi đen sang trọng chứa hộp quà tinh tế.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/gui-thien-than-nho&chuong=20]

Sau đó, họ được dẫn vào hậu trường show diễn.
Khác với cảnh tượng hỗn loạn và căng thẳng trước buổi trình diễn, hậu trường sau show tràn ngập không khí thoải mái.
Nastya vừa thay trang phục trình diễn, khoác một chiếc áo len mỏng, nhanh nhẹn bước tới, hôn má mỗi người một cái.
Tống Úc khen cô ấy: “Mẹ, vừa nãy mẹ đẹp lắm.”
“Cảm ơn con yêu. Hôm nay hai đứa cũng đẹp lắm, đặc biệt là cô, Yana, kiểu trang điểm này rất hợp với cô.”
Nastya thân mật kéo Yến Đường ngồi xuống ghế sofa bên cạnh.
“Lần trước tôi tặng cô bộ mỹ phẩm dùng có ổn không? Tôi không biết cô thích nhãn hiệu nào, nhưng thương hiệu đó hợp với các cô gái tuổi cô. Sau này dùng hết, tôi sẽ nhờ Kirill mang thêm một bộ cho cô.”
Dưới ánh sáng rực rỡ, mái tóc vàng của Nastya lấp lánh như ánh mặt trời.
Yến Đường cười nói chuyện với cô ấy, nhưng trong lòng không nhịn được mà nghĩ, Nastya thực sự là người phụ nữ rực rỡ và tràn đầy sức sống nhất mà cô từng gặp.
Khi ngồi cùng Nastya, Yến Đường hoàn toàn không cảm nhận được khoảng cách tuổi tác mà như đang nói chuyện với một người bạn đồng lứa. Nội dung trò chuyện xoay quanh mỹ phẩm, quần áo, túi xách và đủ loại đồ ăn ngon.
Lúc này, vai vế của Tống Úc lại đột nhiên tụt xuống.
Nastya không hề do dự sai khiến cậu:
“Kirill, rót cốc nước cho cô giáo Yana đi.”
“Kirill, ở đây hơi lạnh, lấy cái chăn cho Yana đắp.”
Tống Úc cũng khác hẳn vẻ cậu chủ hưởng thụ trong phòng trang điểm vừa nãy. Cậu ngoan ngoãn đóng vai một đứa trẻ nghe lời, đi đến vali của Nastya lấy một chiếc chăn mỏng.
Yến Đường vẫn đang nói chuyện với Nastya, khi cảm nhận chiếc chăn phủ lên vai, đầu ngón tay cậu khẽ chạm vào gáy cô.
Cô giật mình ngẩng đầu, chạm phải ánh mắt cười rạng rỡ của Tống Úc.
Nhưng ngay sau đó, giọng nói của Nastya lại thu hút sự chú ý của cô.
“Tôi đã nói với nhà thiết kế chính là sẽ đi ăn tối với con trai và bạn của nó. Hai đứa muốn ăn gì? Món Hàng Châu nhé?”
Yến Đường lớn lên ở thành phố Nam, nơi khẩu vị gần giống người Tứ Xuyên hay Hồ Nam nên không mê món Hàng Châu lắm. Nhưng là khách, đương nhiên cô nghe theo sắp xếp của Nastya.
Tống Úc bất ngờ đề nghị: “Ăn lẩu cay đi.”
“Lẩu cay” là một trong số ít món Trung cậu phát âm rất chuẩn. Nghe cậu nói thế, mắt Nastya sáng lên, nhưng vẫn kín đáo nói: “Thế không hợp lắm đâu nhỉ? Yana hiếm lắm mới đến làm khách… Yana, cô thấy sao? Không cần để ý Kirill, ý kiến của nó không quan trọng.”
Không hề nói quá, lẩu cay chính là món yêu thích nhất của Yến Đường.
Thế là họ từ sàn diễn thời trang lộng lẫy, hội tụ bao người nổi tiếng, chuyển thẳng sang một nhà hàng món Tứ Xuyên náo nhiệt, gần gũi.
Hồi ở Bắc Kinh dạy thêm cho Tống Úc, Yến Đường từng ăn vài bữa cùng Nastya. Nhưng hôm nay, Nastya vô cùng nhiệt tình. Trên bàn ăn, cô ấy liên tục hỏi Yến Đường thích món này không, thích món kia không. Yến Đường sợ nói không thích sẽ làm Nastya thất vọng, nhưng nếu nói thích, Nastya lại muốn mua tặng cô.
Thỉnh thoảng, cô liếc nhìn Tống Úc, nhưng cậu chỉ lười biếng tựa vào ghế, lặng lẽ nghe hai người trò chuyện.
Nastya đi vào nhà vệ sinh, Tống Úc mới chậm rãi nói: “Mẹ tôi là người như vậy. Bà muốn cảm ơn chị vì giúp tôi thi đậu, lại còn lo tôi bắt nạt chị mà chị không dám nói nên muốn bù đắp cho chị.”
Nghe cậu nói nửa câu sau, Yến Đường còn tưởng cậu đang đùa: “Hình như Nastya rất không yên tâm về cậu, đây là thành kiến của mẹ sao?”
Tống Úc khẽ cười, nói với vẻ khó đoán: “Ai biết được? Chị nghĩ đó là thành kiến à?”
Chưa kịp để Yến Đường trả lời, Nastya đã quay lại, chủ đề trên bàn ăn chuyển sang việc thỏi son mới năm nay màu nào đẹp hơn.
Trước đây, Yến Đường chưa từng tiếp xúc với cái gọi là “người giàu”. Hiểu biết của cô về họ vẫn dừng ở những tiểu thuyết ngôn tình từng đọc, loại trừ các kiểu nữ chính khác nhau, thì thường là hình tượng thiếu gia giàu có ngầu lòi, lạnh lùng hoặc quý cô quý bà kiêu kỳ, cao ngạo.
Hôm nay, cô được Tống Úc kéo vào chốn xa hoa phù phiếm này cho một chuyến tham quan kỳ diệu, nhưng dường như không hề cảm thấy lạc lõng.
Trà sữa ở phòng trang điểm thì ngon, nhân viên dẫn họ vào khu vực show thì lịch sự, nhìn gần các ngôi sao cũng chỉ bình thường. Còn Nastya là một quý bà giàu có, không chỉ có năng lực xuất sắc mà còn rất biết chăm sóc người khác.
Thậm chí, sau khi ngồi cùng những người xuất hiện trên tạp chí thời trang và truyền thông để xem show, họ cũng chẳng nhất thiết phải đến nơi sang trọng để thể hiện đẳng cấp. Thay vào đó, họ có thể tùy hứng đến một quán nhỏ, ăn lẩu cay nóng hổi, kể chuyện cười, buôn chuyện phiếm, chủ yếu là để vui vẻ.
Cuộc sống mơ hồ như qua một lớp kính lọc bỗng trở nên cụ thể. Dưới bề mặt lộng lẫy, Yến Đường cảm nhận được hơi ấm của tình người.
Ăn xong, họ lên xe về khách sạn Peninsula, trở lại thế giới xa hoa lộng lẫy, ngập mùi tiền.
Phòng suite của Nastya ở tầng khác với họ. Trong thang máy, cô ấy chào tạm biệt họ: “Ồ, mẹ mua cho hai đứa một ít bánh ngọt ngon. Lát nữa sẽ nhờ Lena mang qua. Yana, nếm thử rồi cho tôi biết có thích không nhé. Nếu thích, tôi sẽ bảo người mua thêm vài phần cho cô mang về Bắc Kinh.”
Giờ Yến Đường đã quen với sự nhiệt tình của Nastya, gật đầu đồng ý.
Cô có dự cảm từ trước, biết sẽ gặp Nastya nên đã chuẩn bị quà. Vào phòng khách sạn, cô lập tức mang quà qua tặng Nastya, quả nhiên nhận được lời cảm ơn nồng nhiệt gấp đôi.
Vừa rời khỏi chỗ Nastya, Yến Đường nhận ngay cuộc gọi từ Tống Úc. Cậu nói Lena đã mang bánh ngọt đến phòng cậu, mời cô qua nếm thử.
“Vừa nãy chị đi đâu thế?”
Phòng hai người ở cạnh nhau. Tống Úc vừa gõ cửa, phát hiện cô không có trong phòng.
“Tôi đi tặng quà cho mẹ cậu.”
Yến Đường ngồi xuống cạnh bàn, nếm một miếng bánh ngọt, bắt đầu nhắn tin cho Nastya để chia sẻ cảm nhận.
Bây giờ Tống Úc đã vào giai đoạn chuẩn bị thi đấu, phải kiểm soát chế độ ăn, lúc này chỉ có thể ngồi nhìn cô ăn.
Cậu nhìn Yến Đường một lúc, bất ngờ nói: “Hôm nay chị chỉ lo nói chuyện với mẹ tôi, chẳng thèm để ý đến tôi.”
Yến Đường ngơ ngác ngẩng đầu, ngập ngừng nói: “Tôi có sao?”
“Có chứ, hai chị em tốt các người trò chuyện đến mức chẳng có thời gian liếc tôi lấy một cái.”
Chị em tốt…
Tả kiểu gì vậy trời?
Nếu phải nói, Nastya xem như là “kim chủ” của Yến Đường. Tuy hợp đồng hợp tác ký với Tống Úc, người chuyển tiền luôn là Nastya.
Hơn nữa, nếu cậu nói vậy, càng làm cô cảm thấy mình và Tống Úc cách nhau một thế hệ. Nghĩ kỹ lại, giọng điệu Nastya sai bảo Tống Úc hôm nay đúng là kiểu đối xử với con cháu.
Tống Úc nhìn biểu cảm khẽ thay đổi của cô, vui vẻ hỏi: “Hôm nay chơi vui không?”
“Vui lắm.”
Yến Đường hơi tỉnh táo lại, giọng nhẹ nhàng cảm ơn cậu: “Cảm ơn cậu, trước đây tôi chưa từng tham gia hoạt động kiểu này, thú vị thật.”
Tống Úc nói: “Xem ra chị khá hài lòng với dịch vụ của tôi.”
Yến Đường tạm thời quên thói quen được đà lấn tới của cậu, vô thức gật đầu: “Ừ.”
“Thế tôi được thưởng gì?”
Lúc này cô mới phản ứng lại, há miệng, nhưng giọng bỗng nhiên nghẹn lại.
Thấy Yến Đường không nói gì, Tống Úc không muốn đợi nữa, lập tức quyết định thay cô.
Cậu nắm lấy cổ tay cô, kéo mạnh vào lòng, hai tay ôm lấy eo cô, nhẹ nhàng nhấc bổng cô lên để cô ngồi đối diện trên đùi mình.
“Tôi có thể hiểu như thế này không.”
Giọng Tống Úc dịu dàng, nhẹ nhàng.
“Lần này chị đồng ý để tôi dẫn đi chơi, là vì chị muốn tiếp tục gần gũi hơn với tôi?”
Thậm chí Yến Đường không nghe rõ cậu đang nói gì, đầu óc cô đã quá tải.
Cảm giác lúc này trở nên cực kỳ rõ rệt. Qua lớp quần áo của cả hai, cô vẫn cảm nhận được cơ bắp săn chắc và hơi ấm từ đùi cậu.
Quan trọng hơn, đây là lần đầu cô cảm nhận rõ sự chênh lệch thể hình giữa mình và Tống Úc. Khi cô ngồi dạng chân trên người cậu, thậm chí đầu gối không chạm được ghế sofa bên dưới, cả người đã bị treo trên đùi cậu.
Ánh đèn dịu nhẹ, thảm trải sàn mềm mại, Tống Úc ngồi thoải mái trên ghế sofa đơn, ánh mắt chăm chú nhìn cô. “Cô giáo, hôm nay chị giống như một nàng công chúa xinh đẹp.”
Yến Đường cảm nhận được đôi tay mạnh mẽ của cậu lỏng lẻo ôm quanh eo cô, dường như chỉ cần cô muốn thì có thể thoát ra bất cứ lúc nào.
Nhưng cô không thể nhúc nhích, vì ánh mắt Tống Úc khóa chặt lấy cô. Hôm nay nhà tạo mẫu đã chải tóc cậu ra sau, để lộ ngũ quan vượt trội, thêm vài phần trưởng thành mê hoặc.
Cậu vẫn chậm rãi nói, giọng nhẹ nhàng, tinh nghịch hỏi: “Vậy nên, cô giáo công chúa đáng kính, lần này chị có thể thưởng cho tôi một nụ hôn thật sự không?”
Ngoài cửa sổ là cảnh đêm rực rỡ của Thượng Hải, Tháp Minh Châu Phương Đông được bao bọc bởi ánh đèn lấp lánh, cùng những tòa cao ốc chói mắt khác đứng sừng sững dưới ánh trăng sáng.
Vầng trăng ấy như một con mắt lãng mạn, nhìn chăm chú hai người ngồi bên cửa sổ.
Tống Úc khẽ cúi đầu, một lọn tóc rơi xuống, chạm nhẹ vào trán cô. Yến Đường cảm nhận được chút ngứa ngáy.
Tiếp theo là hơi thở nóng bỏng, đôi môi mềm mại.
Sự dịu dàng chỉ kéo dài năm sáu giây, nụ hôn nhanh chóng trở nên tấn công, mãnh liệt và mạnh mẽ, hoàn toàn trái ngược với vẻ ngoài non trẻ và tính cách đáng yêu mà cậu thể hiện.
Đôi tay cậu siết chặt cô, tràn đầy sức mạnh áp đảo như muốn nghiền nát cô trong vòng tay.
Yến Đường bị hôn đến gần như ngạt thở, trong cơn choáng váng khẽ mở mắt, ánh sáng mờ ảo lướt qua.
Đèn chùm pha lê, thảm thêu hoa, hương thơm nhẹ nhàng trong phòng, trên giường là những món quà xa xỉ mang về từ show diễn.
Đây chẳng phải là cảnh sắc đẹp giàu sang mê hoặc lòng người sao.

Bình Luận

0 Thảo luận