Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Gửi thiên thần nhỏ

Chương 8: Cậu không vui

Ngày cập nhật : 2025-08-02 22:12:17
“Thời gian không còn sớm nữa, vậy hôm nay đến đây thôi nhé.”
Giọng cô Lưu thu hút sự chú ý của Yến Đường. Thấy mọi người đứng dậy tiễn cô giáo, cô chưa kịp trả lời Tống Úc thì đã cất điện thoại.
Bây giờ là tám giờ rưỡi tối, với người trẻ mà nói thì vẫn còn sớm.  
Yến Đường chuẩn bị một món quà nhỏ cho cô Lưu, tiến đến gần và nói: “Cô ơi…”
“Ôi, có chuyện gì thế?”  
Cô Lưu vừa đáp, có một người bên cạnh lên tiếng: “Có ai tiễn cô giáo về khách sạn không? Chỗ đó không xa, qua hai con phố là tới, cũng coi như có người bầu bạn.”
Cô Lưu đang lo trên đường không có ai trò chuyện, sảng khoái đồng ý, kéo tay Yến Đường: “Có phải em có chuyện muốn nói với cô không? Nếu tối nay không bận gì thì đi bộ với cô một đoạn nhé.”
Yến Đường ngẩn ra một thoáng rồi vội đáp: “Dạ, được ạ, tối nay em không bận.”
“Tôi cũng đi cùng nhé.”
Giang Duật Hành bên cạnh nói: “Dù chỗ này rất an toàn, nhưng đi đường tối tốt nhất nên có con trai đi cùng.”
Mọi người liền xôn xao nói “Phiền lớp trưởng và Yến Đường nhé,” rồi lần lượt bắt xe hoặc đi tàu điện ngầm về.
Yến Đường chậm rãi nhận ra mình sắp đi chung với Giang Duật Hành, lập tức cảm thấy hơi lúng túng. Quay đầu lại, cô bắt gặp Vương Kì Vũ đang lén lút nháy mắt với mình, còn giơ tay làm dấu “cố lên”.
Cố cái gì mà cố, chiếc xe thanh xuân của cô đã hỏng từ lâu rồi!
“Hồi trước cô hay nói với các thầy cô khác, Yến Đường ở lớp lúc nào cũng lặng lẽ nhưng rất chu đáo.”
Trên đường, cô Lưu nhận món quà của Yến Đường, lại tiếp tục khen ngợi cô.
Trong bữa ăn vừa rồi, Yến Đường hầu như im lặng suốt, giờ đây cô trở thành tâm điểm chú ý của cô Lưu.
“Ở đại học có bạn trai chưa?”
“Vẫn chưa ạ.”
“Sau này không định ở lại Bắc Kinh à?”
“Không phải em không muốn, là chưa tìm được công việc phù hợp. Về quê cũng khá tốt ạ…”
Cô cứ thế trò chuyện cậu được câu chăng với cô Lưu trên đường, trong khi Giang Duật Hành đi bên kia cô Lưu lại rất trầm lặng.
Mấy ngày nay tuyết rơi lác đác, cơn gió lạnh buốt trước đó đã biến mất không dấu vết. Giờ này fdường phố không quá đông xe, tuyết đọng phủ trên các dải cây xanh hai bên đường. Ánh đèn đường vàng nhạt, không khí tuy lạnh nhưng lại mang một cảm giác yên bình khó tả.
Rẽ qua một con phố là khu thương mại sầm uất, những cây khô được quấn đèn lấp lánh rực rỡ, tạo nên một vẻ đẹp riêng.
“Được rồi, cô đến rồi.”
Cô Lưu đứng trước cửa khách sạn, nói với Giang Duật Hành: “Hôm nay vất vả cho em rồi, nhưng cô giao thêm một nhiệm vụ cuối cùng cho em, chínhh là đưa bạn nữ về trường an toàn nhé.”
Giang Duật Hành cười nói: “Nhiệm vụ cô giao, em nhất định hoàn thành ạ.”
Yến Đường vô thức liếc nhìn cô Lưu, bắt gặp nụ cười hiền từ của cô, lập tức hiểu ý cô, trong lòng vừa buồn cười vừa bất lực.
— Hồi đó cô tịch thu thư tình của em đâu có như vậy đâu!
Đợi cô Lưu bước vào khách sạn, bóng dáng khuất dần trong thang máy, chỉ còn lại Yến Đường và Giang Duật Hành, chút lúng túng ban nãy giờ đã tăng lên gấp mười.
Giang Duật Hành lại rất tự nhiên.
Anh hơi cúi đầu, dưới ánh đèn đường vàng vọt, ánh mắt dừng trên người cô: “Lần trước gặp ở siêu thị vội quá, chưa kịp nói chuyện nhiều. Giờ cậu vẫn làm việc ở đó à?”
Lần gặp trước đã đủ ngượng ngùng đối với Yến Đường, cô thực sự không muốn nhớ lại.
“Đã nghỉ lâu rồi, tôi đổi việc làm thêm, dạy kèm tiếng Trung cho một đứa trẻ từ nước ngoài về.”
“Tốt đấy, vậy cũng không vất vả lắm.”
Nhắc đến chuyện dạy kèm, Yến Đường nhớ ra Giang Duật Hành từng là học sinh giỏi, liền tiện miệng hỏi: “Tôi nhớ hồi cấp ba cậu nhớ bài nhanh lắm, có bí quyết gì không? Tuy học sinh của tôi thông minh nhưng thời gian học không nhiều, tôi đang đau đầu không biết có cách nào giúp nhớ nhanh không.”
Cô chỉ hỏi vu vơ, không ngờ Giang Duật Hành nhìn đồng hồ, nói: “Vừa nãy nghe cậu bảo tối nay không bận, hay là đi quán bar uống một ly, chúng ta từ từ nói chuyện?”
Yến Đường nghẹn lời, tạm thời không tìm ra lý do từ chối. Nghĩ lại, cô tự nhủ đây cũng là vì lợi ích của Tống Úc, liền gật đầu: “Được, đi quán nào?”
Họ đến một quán bar nhỏ gần đó, nằm trong một con hẻm hẹp, phong cách Trung Hoa, thanh lịch yên tĩnh.
“Bình thường cậu có hay uống chút gì không?”
Giang Duật Hành lật giở thực đơn đồ uống.
Yến Đường ở Bắc Kinh gần bốn năm, hiếm khi lui tới quán bar.
Hai lần duy nhất cô đi là hồi năm nhất đại học, còn ngây ngô. Một lần là ở quán bar kiểu hộp đêm ở Ngũ Đạo Khẩu, đông nghẹt sinh viên Hàn Quốc, khiến cô phát hoảng vì sợ đám đông sành điệu. Lần khác là ở Thập Sát Hải, nơi các quán bar mời chào khách quá nhiệt tình, làm cô nổi chứng sợ giao tiếp.
Giang Duật Hành nghe cô nói ít đến, tự quyết định gọi cho cô một ly rượu trái cây nhẹ độ.
Anh gọi rượu rất thành thạo, có lẽ thường xuyên uống, còn cẩn thận hỏi về nhãn hiệu rượu nền và chu đáo dặn dò giảm nồng độ cho ly của cô.  
Yến Đường im lặng uống nước chanh trong lúc anh gọi món.
Cô cảm thấy Giang Duật Hành bây giờ thật sự khác xa hồi cấp ba.
Hồi mười lăm, mười sáu tuổi, Giang Duật Hành đã cao lớn, tuấn tú, toát lên vẻ phong độ hăng hái, trong xương cốt là sự sôi nổi của tuổi trẻ chẳng thể che giấu.
Ký ức xưa cũ như cơn gió thoảng qua trong đầu Yến Đường, ánh mắt cô dừng lại trên người đàn ông trước mặt.
Bây giờ Giang Duật Hành đã trưởng thành hơn nhiều, nét ngây ngô ngày nào đã bị dòng chảy thời gian lặng lẽ cuốn trôi. Đường nét khuôn mặt dịu dàng trước đây giờ trở nên sắc sảo, rõ ràng.
Khi nói chuyện, anh luôn mang một cảm giác mệt mỏi khó xua tan, dù Yến Đường có thể nhận ra anh đang cố gắng che giấu.
“Vừa nãy cậu nhắc đến việc dạy kèm tiếng Trung cho học sinh, có thể nói cụ thể khó khăn gì không?”
Yến Đường cẩn thận giải thích tình hình một chút.
Quả nhiên không ngoài dự đoán, học sinh giỏi đúng là có phương pháp riêng. Cô nhận được không ít gợi ý hữu ích, như dán những nội dung khó nhớ ở nơi sinh hoạt hằng ngày để tăng cường khả năng ghi nhớ vô thức, vân vân.
Nói chuyện một lúc, cảm giác xa cách dần tan biến.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/gui-thien-than-nho&chuong=8]

Yến Đường không kìm được, nói: “Trông cậu có vẻ mệt mỏi, bình thường nhớ giữ sức khỏe nhé. Dân học tài chính các cậu đúng là quá cạnh tranh, liều mạng thật.”
Giang Duật Hành khẽ giật mình, vẻ mặt bỗng thả lỏng, thở dài một hơi, thành thật đáp: “Thực ra chủ yếu là gần tốt nghiệp, lại vừa chia tay, luôn muốn tìm ai đó nói chuyện. Hôm nay không làm phiền cậu chứ?”
“Không sao, trò chuyện với cậu khá vui.”
Yến Đường rất chu đáo với người vừa thất tình: “Hơn nữa, mấy phương pháp của cậu nghe hữu ích lắm, tôi còn phải thay mặt học sinh cảm ơn cậu đấy.”
Anh mỉm cười: “Thực ra toàn cách đơn giản thôi. Tôi nhớ có vài lần điểm tiếng Anh của tôi còn chẳng bằng cậu.”
Lời này của Giang Duật Hành là khiêm tốn rồi. Thực tế, dù hồi đó điểm tiếng Anh của Yến Đường có vượt anh thì cũng chỉ hơn được một, hai điểm là cùng.
Nhưng điều khiến Yến Đường bất ngờ vẫn là trí nhớ của anh: “Không ngờ cậu còn nhớ những chuyện này.”
“Hồi trước tôi hay phát bài thi nên ít nhiều tôi cũng nhớ nét chữ của mọi người. Chữ của cậu đẹp lắm.”
Nghe đến đây, sắc mặt Yến Đường khựng lại. Nghĩ đến lá thư tình và mấy mẩu giấy nhắn hồi thiếu nữ ngây dại từng viết cho anh, lòng cô bắt đầu rối bời.
Giang Duật Hành không nói gì, cụp mắt nhìn cô.
Trong căn phòng ánh sáng mờ ảo, chậu cây cọ yên lặng đứng cạnh rèm lá sách. Ánh sáng từ ngoài hắt vào, rơi trên gương mặt Yến Đường, làm sáng lên vẻ mặt dịu dàng, tĩnh lặng mà vẫn như ngày xưa, xen chút căng thẳng.
Anh nuốt khan, có vài lời cuối cùng vẫn không nói ra, chỉ khẽ cười, buông một câu dối vô hại: “Chỉ là qua bao năm, tôi đã quên gần hết rồi, chỉ nhớ chữ cậu viết rất đẹp.”
Yến Đường thở phào một hơi dài, lại nghe cậu bất ngờ hỏi: “Có ai đang tìm cậu à?”
Giang Duật Hành giỏi bắt chuyện, từ cửa khách sạn đến đây, suốt dọc đường anh luôn giữ câu chuyện liền mạch. Yến Đường không để ý đến điện thoại, vừa ngồi xuống đã tiện tay úp màn hình xuống bàn.
May mà ánh sáng trong quán quá mờ, khi màn hình điện thoại sáng lên, một vòng ánh sáng loé ra từ mép máy.
Cô lật điện thoại, trong lòng giật mình — sao lại nhiều tin nhắn WeChat thế này?!
Yến Đường vội vàng mở WeChat, phát hiện ra là từ Tống Úc gửi đến.
Mười mấy tin nhắn dày đặc, dùng cả ba thứ tiếng Trung, Anh, Nga, bình thường làm bài tập cũng chẳng thấy cậu tích cực thế này.
Ánh mắt cô dừng ở tin nhắn cuối cùng, có lẽ rất gấp, vì toàn bộ đều viết bằng tiếng Nga.
「Chị đang ở đâu? Tạm thời phải mở họp phân tích lại trận chung kết ACL.」
Tuy ngày thường Tống Úc hay đùa giỡn, nhưng khi liên quan đến công việc huấn luyện, thái độ cậu cực kỳ nghiêm túc. Trước đây cũng từng có vài lần video trận đấu được gửi muộn, cần phân tích lại vào ban đêm.
Nhưng nếu là tình huống như vậy, thường là những trận đấu rất quan trọng.
Yến Đường lập tức trả lời: 「Vừa nãy tôi không thấy điện thoại, giờ tôi qua họp có còn kịp không?」
Tống Úc nhanh chóng trả lời: 「Tôi đến đón chị, gửi địa chỉ cho tôi đi.」
Yến Đường gửi địa chỉ xong, áy náy nói với Giang Duật Hành: “Xin lỗi nhé, tôi vừa có việc dịch thuật đột xuất.”
“Không sao, nhưng muộn thế này, tôi đưa cậu đi nhé?”
“Không cần đâu, có người đến đón tôi.”
Yến Đường biết Tống Úc sẽ đến đón, ngồi lại nói thêm vài câu với Giang Duật Hành. Chẳng bao lâu, cô thấy cửa quán bar bị đẩy ra từ bên ngoài.
Một dáng người cao lớn bước vào, mặc áo hoodie và quần thể thao, sắc mặt lạnh nhạt, đảo mắt nhìn quanh phòng rồi tiến thẳng về phía cô.
“À, cậu ấy đến rồi, vậy tôi đi đây.”
Yến Đường vừa đứng dậy, Tống Úc đã tiện tay cầm lấy túi của cô.
Cậu khẽ động mũi, đưa tay đỡ cô, cau mày nói bằng tiếng Nga: “Chị uống rượu à?”
“Chỉ một chút thôi.”
Yến Đường vỗ nhẹ cánh tay cậu: “Không ảnh hưởng đến công việc đâu.”
Giang Duật Hành cũng đứng lên, hơi bất ngờ nhìn chàng trai bên cạnh cô, ánh mắt dừng lại ở tư thế khá thân mật của hai người: “Đây là?”
Yến Đường cười giới thiệu với anh: “Cậu ấy là học sinh Kirill của tôi, tên tiếng Trung là Tống Úc.”
Hai người lịch sự chào hỏi nhau, Giang Duật Hành tiễn họ ra đến cửa. Bên đường đỗ một chiếc siêu xe màu đen, Tống Úc bước tới mở cửa cho cô.
Yến Đường đứng bên lề đường, vẻ mặt ngơ ngác — sao hôm nay cậu tự lái xe? Lại còn là một chiếc siêu xe sang trọng thế này?
Lúc này, Giang Duật Hành ở phía sau bất ngờ gọi cô.
Yến Đường quay lại.
Giang Duật Hành đứng ở đầu con hẻm, bóng dáng bị ánh đèn đường kéo dài. Nếu không phải anh đang mặc áo len cổ lọ và áo khoác dài, thoáng nhìn còn tưởng anh vẫn là chàng trai mười sáu tuổi năm nào.
Khoảnh khắc ấy, Yến Đường bỗng hơi cảm khái.
Con người quả thật vô tình bị thời gian thay đổi. Chàng trai cô từng thích đã trải qua yêu ghét chia ly với người khác, bản thân cô cũng không còn vì anh mà tâm trạng trồi sụt.
Dường như giọng Giang Duật Hành mang chút lo lắng: “Chú ý an toàn.”
Yến Đường mỉm cười, vẫy tay với anh.
“Ừ, tạm biệt, cậu cũng chăm sóc bản thân nhé.”
Vừa quay người, cô đã thấy Tống Úc tựa bên xe, hàng mi dài cụp xuống, môi mím chặt, vẻ mặt không vui.
“Không vui à? Xin lỗi, vừa nãy tôi thật sự không để ý tin nhắn, có làm lỡ tiến độ họp không?”
Yến Đường vội lên xe.
Tống Úc ngồi vào ghế lái bên kia, khởi động xe rồi mới nói: “Không phải, tôi chỉ không thích người đó.”
Yến Đường khẽ ngẩn ra, cảm thấy có chút buồn cười: “Cậu không quen biết cậu ấy, sao lại không thích được?”
“Tôi chỉ cần nhìn một cái đã biết anh ta là kiểu người gì.”
Tống Úc thẳng thắn nói: “Anh ta chắc chắn là kiểu người đạo đức giả.”
Đạo đức giả giống hệt anh trai cậu.
Cậu liếc nhìn Yến Đường, thấy cô im lặng nhìn ra ngoài cửa sổ, dường như đang suy nghĩ gì đó.
“Người chị thích là anh ta à?”
Yến Đường không muốn bàn chuyện tình cảm cũ với học sinh, chỉ nói: “Cậu lái xe cho nghiêm túc trước đi.”
Nhân tiện, cô véo nhẹ má cậu.
Chuyện véo má này, một lần là sẽ có lần hai, tại má cậu sờ thích quá!
Yến Đường rút tay về, không để ý sắc mặt Tống Úc bỗng nhiên tốt hơn.
Gần mười giờ tối, lúc này đi qua khu Quốc Mậu hơi kẹt xe. Cô nhìn trái nhìn phải, nhanh chóng phát hiện đây không phải hướng về Hải Điến: “Không phải đi họp sao?”
Tống Úc bình thản đáp: “Muộn quá rồi, họp online thôi.”
“Ồ, vậy giờ chúng ta đi đâu?”
Tống Úc đánh tay lái, xe rẽ lên đường vành đai 4 phía Bắc: “Về nhà tôi.”

Bình Luận

0 Thảo luận