Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Gửi thiên thần nhỏ

Chương 22: Hàng dùng thử

Ngày cập nhật : 2025-08-18 13:58:15
“Ồ… vậy có chuyện gì gấp không? Là đoạn ghi âm có vấn đề à?”
Giọng cô quá nhẹ, như lông vũ cọ vào tai Tống Úc.  
Cậu ngẩng đầu, hơi nước trong phòng tắm dần tan, ánh đèn chói mắt, cậu thoáng thất thần.
Ban đầu cậu nghĩ là do dục vọng không thể giải tỏa nên mới gọi cuộc này, nhưng giờ cậu nhận ra dường như không phải vậy.  
Lần đầu Tống Úc dừng chạy giữa chừng, kéo khăn lau qua loa tóc, mặc quần áo vào.
Yến Đường nghe bên kia im lặng hồi lâu, hỏi: “Nếu cậu vẫn đang chạy…”
Giọng cậu ổn định trở lại: “Không muốn chạy nữa.”
Cô vẫn cảm thấy có gì đó không đúng, dò hỏi: “Kirill, cậu ổn chứ? Hình như giọng cậu hơi lạ.”
Bên kia im lặng một lúc, bất ngờ nói: “Có lẽ là vì…”
“Hử?”
Cậu bình thản nói: “Nhớ chị rồi.”
Giọng nói đó len vào tai Yến Đường, khiến cô sững sờ hồi lâu. Trong chăn nóng bức, không khí dần mỏng, má cô lại nóng bừng.
Nhưng điều kỳ lạ hơn là, thường khi Tống Úc nói những lời khiến người ta mơ màng thế này, cậu hay kèm theo vài điều kiện quái lạ, nhưng lần này lại chẳng nói gì nhiều.
Cả hai đầu dây đều chìm vào im lặng, chỉ còn tiếng thở nhẹ nhàng.
Yến Đường khẽ hỏi: “Sao tự dưng lại nói thế?”
Cậu bất ngờ nhắc đến chuyện khác: “Vừa rồi tôi học được hai thành ngữ mới: một là ‘tôn sư trọng đạo’, hai là ‘đáp đền giọt nước bằng cả suối nguồn’.”
Yến Đường có chút kinh ngạc vì cậu chăm học vào tối muộn thế này, lại càng bất ngờ khi cậu đột nhiên nói những lời nghiêm túc như vậy. Dù sao hiện tại cô không còn là cô giáo của cậu, cùng lắm chỉ là một người phiên dịch đồng hành. Hơn nữa, hiện giờ bọn họ…
Chưa kịp nghĩ nhiều, cậu lại chậm rãi hỏi: “Chị thấy tôi làm được chưa? Có tốt với chị không?”
Yến Đường bị cậu làm cho hơi bối rối, nhưng vẫn đáp: “Ừ, cậu đã giúp tôi rất nhiều, rất cảm ơn cậu.”
“Nếu biết tôi có thể giúp chị, sao hôm đó chị không kể hết mọi chuyện?”
Lúc này Yến Đường mới nhận ra cậu đã nghe xong đoạn ghi âm. Cô im lặng một lúc rồi nói: “Thực ra không có chuyện gì xảy ra cả, tôi đã kịp chạy đi.”
“Thực ra hôm đó muốn khóc cũng vì chuyện này đúng không? Cô giáo, tôi phải làm gì nữa để chị hoàn toàn tin tưởng tôi?”
Giọng nói đầu bên kia chậm rãi, bình tĩnh.  
Nhưng Yến Đường lại nghe ra chút gì đó khác thường.
Tuy nhiên Tống Úc không nói tiếp mà chúc cô ngủ ngon, bảo cô nghỉ ngơi cho tốt và chờ xem kết cục của Thôi Bình Sơn.
Sau khi nộp bài luận đã chỉnh sửa, Yến Đường tạm thời bước vào kỳ nghỉ ngơi. Mấy ngày tiếp theo, ban ngày cô theo Tống Úc tập luyện, buổi tối làm việc dịch thuật hai tiếng, có vẻ cuộc sống bình lặng trở lại.  
— Nhưng chỉ là bề ngoài thôi, vì mỗi ngày tâm trạng cô đều bị xáo trộn, bởi những lời nói thân mật và ánh mắt đầy mê hoặc của Tống Úc.
Chàng trai mười tám tuổi đáng yêu, từng là học trò của cô, giờ đây ra một bài toán cho cô, chờ đợi câu trả lời.  
Nhưng Yến Đường cầm bút, mãi chưa đặt xuống.
Ngày cuối tháng Ba, học viện yêu cầu sinh viên tốt nghiệp đến nộp loạt tài liệu tốt nghiệp. Yến Đường xin nghỉ buổi chiều với Tống Úc, đến học viện nộp hồ sơ cùng Vương Kì Vũ.
Vừa bước lên con đường chính của trường, cả hai nhận thấy hôm nay xe cộ qua lại đông hơn thường lệ. Vừa đi được vài bước, một chiếc Hồng Kì và một chiếc Mercedes đã vụt qua.
Khi đi ngang qua cây lê trước cổng học viện, họ thấy thư viện tiếng Nga mới xây đã tháo dỡ hàng rào trang trí bên ngoài, lộ ra toàn cảnh.  
Tường gạch đỏ, viền trắng, cửa gỗ chạm khắc màu tối, cửa sổ kính hình thoi màu vàng, mang phong cách kiến trúc Nga. Trước cửa là bậc thang trải thảm đỏ dày, hai bên đặt hoa tươi.
Ở bãi đỗ xe tạm thời cách đó không xa, một nhóm nam nữ mặc vest chỉnh tề vây quanh hai ba người, tiến về phía thư viện.
“Chắc là chuẩn bị lễ cắt băng khánh thành thư viện.”
Vương Kì Vũ nói: “Quy mô lớn thật, đến hiệu trưởng cũng tới kìa.”
Nộp xong tài liệu còn sớm, hai người rời tòa nhà chính của học viện, định đến chung vui.
Lúc này lễ cắt băng đã kết thúc, cửa thư viện mở toang, người ra vào tấp nập. Từ bên trong vọng ra tiếng phát biểu của viện trưởng. Họ bước vào mới biết mọi người đang tụ tập ở hội trường.
Thư viện này mang phong cách cổ điển nhưng toát lên vẻ xa hoa. Sàn trải thảm tinh xảo, tường hành lang treo tranh sơn dầu của các danh họa, các góc trang trí bằng tượng điêu khắc.  
Hội trường còn vài chỗ trống ở hàng sau. Vương Kì Vũ kéo Yến Đường vào tìm chỗ ngồi, ngó lên phía trước: “Người ngồi vị trí trung tâm kia chắc là nhà đầu tư nhỉ, trời ơi, lãnh đạo trường đều vây quanh hai người họ, thể diện lớn thật.”
Yến Đường tò mò nhìn theo. Hàng ghế đầu là hai người đàn ông tóc đen mặc vest, nhưng từ góc của cô chỉ thấy được bóng lưng.  
Ánh mắt lướt qua, cô bất ngờ thấy Thôi Bình Sơn - phó viện trưởng, ngồi ở vị trí ngoài cùng. So với vẻ chỉn chu của những người khác, tóc ông ta rối bù, như thể chỉ qua một đêm đã bạc đi nhiều, khóe miệng trễ xuống, trông vô cùng tiều tụy.
Ác giả ác báo.
Yến Đường vô cảm thu ánh mắt về.
Trên sân khấu, viện trưởng nói xong, đến lượt đại diện giảng viên phát biểu, sau đó còn có đại diện sinh viên đang chờ. Nội dung nằm trong việc tóm tắt sự phát triển của học viện những năm gần đây, cảm ơn nhà đầu tư đã hỗ trợ mạnh mẽ cho sự nghiệp giáo dục, và kỳ vọng vào sự phát triển giao lưu văn hóa trong tương lai.
Tình cờ thay, Vương Kì Vũ gặp giáo viên hướng dẫn của mình, bị gọi đi nói chuyện. Yến Đường ngồi nghe một lúc, thấy không thú vị, bèn lẻn ra theo lối đi bên cạnh để vào nhà vệ sinh.
Nhà vệ sinh ở đây cũng được thiết kế cực kỳ sang trọng. Yến Đường tiếc nuối nghĩ mình luôn chậm chân, vài tháng nữa đã tốt nghiệp, nếu không chắc chắn sẽ đến đây “ghé thăm” nhà vệ sinh vài lần.
Cô vừa bước ra khỏi nhà vệ sinh, không ngờ oan gia ngõ hẹp, Thôi Bình Sơn lại đúng lúc đi tới từ hội trường. Hai người chạm mặt, Thôi Bình Sơn dùng giọng hòa nhã gọi cô: “Bạn Yến.”
Vụ chiếm đoạt bản dịch chưa được công bố. Gần đó, đám sinh viên và giảng viên đang trò chuyện thấy Thôi Bình Sơn đi ngang, cũng lễ phép chào hỏi.
Dưới con mắt bao người, Yến Đường không thể thẳng thừng quay mặt bỏ đi, đành đứng nguyên tại chỗ, nhàn nhạt đáp một tiếng “giáo sư Thôi.”
Thôi Bình Sơn lại nói: “Tôi muốn nói chuyện với em một lát.”
“Thầy giáo, không tiện lắm.”
Ông ta nói với giọng hòa nhã: “Thôi nào, tôi mời em uống cà phê, đi đi.”
“Không cần đâu, tôi sợ thầy lại muốn sờ soạng tôi.”
Sắc mặt Thôi Bình Sơn thay đổi, ông ta lại ra vẻ uy quyền, quát: “Em nói cái gì?! Có phải em đã vu khống tôi với người bên trên như thế không?”
Yến Đường nén giận, cố nhịn, cuối cùng không kìm được.  
“‘Người trên’ mà thầy nói là ai?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/gui-thien-than-nho&chuong=22]

Trên đầu thầy là bầu trời xanh, chỉ có những kẻ làm chuyện mờ ám mới sợ bị vạch trần.”
Thôi Bình Sơn lạnh lùng nhìn cô chằm chằm.  
Ban đầu ông ta nghĩ cô sinh viên này chỉ giỏi viết lách, tính cách nhút nhát, dễ bắt nạt, không ngờ cô không phải quả hồng mềm mà giống như quả bóng, ép mạnh thì bật lại càng dữ.
Nhưng rốt cuộc cô đã tố cáo với ai?
“Em rất giỏi ăn nói.”
Thôi Bình Sơn bất ngờ nở một nụ cười: “Nhưng mọi việc đều có thể thương lượng, bạn Yến, em còn quá trẻ, có vài chuyện không đơn giản như em nghĩ đâu…”
Ông ta đang nói, một người đàn ông đột nhiên bước ra từ nhà vệ sinh nam.
Tóc đen chải gọn ra sau, khuôn mặt tuấn tú, sống mũi cao, dáng người cao lớn, mặc bộ vest xám đậm.
Người đàn ông này không rời đi ngay mà đứng đó chậm rãi lau tay bằng khăn giấy, ánh mắt lướt qua Thôi Bình Sơn rồi dừng lại trên người Yến Đường.
Sự hiện diện của anh ta quá mạnh mẽ, Yến Đường vô thức liếc nhìn qua, rồi đồng tử cô giật mạnh.
Đây là phiên bản tóc đen của Tống Úc?!!
Cô chạm mắt với người đàn ông, vẻ sững sờ trên mặt bị anh ta nhìn thấy rõ ràng.
Thôi Bình Sơn bên cạnh nhận ra người này trước, lập tức gạt đi vẻ giả tạo trên mặt, bước tới bắt tay, cười ôn hòa: “Tổng giám đốc Tống, thật trùng hợp, anh cũng ra ngoài hóng gió à.”
“Ừ.”
Người đàn ông tùy ý bắt tay Thôi Bình Sơn, rồi chủ động đưa tay về phía Yến Đường: “Là cô Yến đúng không? Thật trùng hợp.”
Yến Đường hơi ngơ ngác bắt tay lại, nghe anh ta nói: “Tôi là Tống Cảnh, anh trai Tống Úc. Trước đây ở nhà có nghe em ấy nhắc đến cô. Xin lỗi, vừa nãy vô tình nghe được cuộc nói chuyện, đã nhận ra tên cô.”
Khác với tiếng Trung “lắp ráp” của Tống Úc, Tống Cảnh nói tiếng phổ thông chuẩn mực. Nếu không phải làn da anh ta trắng hơn người thường, đồng tử màu nâu xám, trông rất giống người Trung Quốc thuần túy.
Khí chất trên người của anh ta điềm tĩnh hơn, không có vẻ thiếu niên tràn đầy sức sống như Tống Úc, cử chỉ rất đúng mực và kiềm chế. Khi bắt tay với phụ nữ, anh ta chỉ khẽ chạm phần đầu ngón tay rồi nhanh chóng rút lại.
Cuối cùng Yến Đường cũng tỉnh táo, mỉm cười trò chuyện vài câu với anh ta. Thôi Bình Sơn đứng bên cạnh hiểu ra tình hình, ánh mắt dao động giữa hai người, tâm trạng chìm xuống đáy.
Đúng lúc này, bài phát biểu dài dòng trong hội trường kết thúc, các lãnh đạo vây quanh Tống Dụ Xuyên bước ra, từ xa đã thấy ba người họ tạo thành tổ hợp kỳ lạ, cũng bước tới đây.
Bị đám lãnh đạo lớn vây quanh trong chớp mắt, Yến Đường cảm thấy không thoải mái, đi không được mà ở lại cũng không xong. Viện trưởng chú ý đến cô, hỏi: “Em tên gì? Là sinh viên viện chúng tôi à?”
Yến Đường thành thật giới thiệu bản thân. Sau đó Tống Cảnh bên cạnh nói với viện trưởng: “Bạn Yến này làm gia sư cho nhà chúng tôi, nói tiếng Nga rất tốt, khả năng dịch thuật cũng xuất sắc. Khoa tiếng Nga của quý viện làm công tác giảng dạy rất tốt.”
Tống Dụ Xuyên cũng lên tiếng: “Nhân tài tốt cần được bảo vệ và đối xử tử tế.”
Hôm qua, viện trưởng đã gặp một lãnh đạo, nghe nói phía trên chuẩn bị kỷ luật và cách chức Thôi Bình Sơn. Sáng nay thông báo đã được gửi xuống, đang trong giai đoạn thủ tục cuối cùng.  
Trong một ngày, nhiều người liên tục gọi điện hỏi ông về vụ việc này, còn Thôi Bình Sơn thì cố gắng xoay sở.
Chuyện này xảy ra quá đột ngột, xử lý quá nhanh. Ông và Thôi Bình Sơn không cùng phe phái, dù không ưa Thôi Bình Sơn nhưng lăn lộn trong trường bao năm, ông quen cẩn trọng. Vì thế, thông báo cuối cùng vẫn đang nằm trong tay ông, ban đầu định kéo dài thêm vài ngày.
Trong tài liệu của Thôi Bình Sơn có nhắc đến tên sinh viên Yến Đường. Viện trưởng nghe cha con Tống Dụ Xuyên bóng gió vài câu, lập tức hiểu rõ nguyên nhân sự việc.
Thôi Bình Sơn đá phải tấm sắt quá cứng.
Viện trưởng khẽ nói vài câu với thư ký bên cạnh, rồi quay sang cười: “Đây là điều chắc chắn.”
Yến Đường không hiểu những ẩn ý đằng sau, cảm thấy hình như họ đang nói gì đó sâu xa, cô đứng bên cạnh hơi lúng túng, cố gắng giảm thiểu sự tồn tại của mình.
Lúc này, Tống Dụ Xuyên lên tiếng, bảo Tống Cảnh đưa cô rời thư viện trước.
Yến Đường vừa tạm biệt Tống Cảnh, đúng lúc Vương Kì Vũ bước ra từ hành lang bên kia, hai mắt sáng rực nhìn theo bóng lưng Tống Cảnh: “Anh đẹp trai lạnh lùng này đến từ đâu vậy?”
Yến Đường kéo cô ấy ra ngoài, đứng dưới cây ven đường hít thở không khí trong lành, lúc này đã thả lỏng.  
Chẳng trách Nastya nói Tống Úc đáng yêu, cha con nhà này nghiêm túc và đáng sợ quá.
Nhưng nghĩ lại dáng vẻ nghẹn khuất của Thôi Bình Sơn vừa nãy, lòng cô lập tức sảng khoái. Tối đó cô ăn hết một bát to, đêm ngủ ngon, sáng hôm sau tinh thần sảng khoái đến câu lạc bộ làm việc.
Trận đấu tiếp theo của Tống Úc vào tháng Tư, giờ đã vào giai đoạn chuẩn bị, cường độ tập luyện tăng lên. Từ bây giờ, sau mỗi phần tập luyện, cậu sẽ vào phòng nghỉ riêng được chuẩn bị để nghỉ ngơi một chút.
Dù cậu kiên nhẫn duy trì tình trạng hiện tại với cô, nhưng lại càng bám dính hơn trước. Hiện tại nghỉ ngơi một mình không đủ, cậu còn kéo Yến Đường vào phòng nghỉ. Cậu bảo nếu không có cô ở bên, cậu nghỉ không tốt, thậm chí còn cố thuyết phục cô cùng nằm nghỉ với mình.
Nói cái gì thế này?
Yến Đường kiên quyết từ chối, cầm máy tính ngồi cạnh cậu, tiện thể tranh thủ hoàn thành nốt công việc dịch thuật.
Nhưng cô nhanh chóng nhận ra dường như Tống Úc không vui, cả ngày lẩm bẩm năm sáu lần “Tôi buồn lắm”.
Ban ngày bận rộn công việc, Yến Đường định tối về sẽ dỗ cậu trên xe. Kết quả, khi thu dọn xong và lên xe, Tống Úc đã mệt đến mức ngủ thiếp đi.
Cô nhẹ nhàng ngồi xuống ghế bên cạnh, vừa chuyển điện thoại sang chế độ im lặng, WeChat đã liên tục hiện lên nhiều tin nhắn từ nhóm ký túc xá.
「Các cậu xem thông báo học viện chưa!!!」  
「Thôi Bình Sơn bị đuổi rồi!!!」
Tim Yến Đường đập mạnh, lập tức mở điện thoại vào tài khoản công khai của trường. Thông báo này được đăng cách đây năm phút.
「Trời ơi, hôm qua ông ta còn tham dự lễ cắt băng khánh thành thư viện mà? Nhanh quá vậy.」
Vương Kì Vũ không dám tin.
Yến Đường nhìn chằm chằm vào tin nhắn, cuối cùng cảm thấy tảng đá trong lòng cũng rơi xuống.  
Cô biết rõ mình được hưởng lợi từ Tống Úc. Quay đầu nhìn sang, cậu đang ngủ yên, khẽ nghiêng đầu tựa vào cửa sổ, hàng mi dài ánh lên sắc vàng dưới ánh sáng.
Trái tim cô bỗng mềm nhũn.
Một nhóm WeChat khác hiện tin nhắn, là nhóm của cô, Vương Kim Nguyên và Giang Duật Hành.
Sau khi biết chuyện của cô, Vương Kim Nguyên luôn theo dõi tình hình, nhưng thực ra không lạc quan về kết quả khiếu nại của cô, đồng thời cố gắng quản lý kỳ vọng của cô, đưa ra những gợi ý phù hợp nhất.
Vương Kim Nguyên nói: 「Không ngờ xử lý nhanh thế.」
Yến Đường đáp: 「Là do tôi quá may mắn, gặp được người đáng tin, cũng cảm ơn cậu. Nếu không có cậu nhắc nhở vài chi tiết, bằng chứng của tôi đã không được chuẩn bị tốt như vậy.」
Người học luật hiểu rõ nhất, giữa những quy tắc rõ ràng của xã hội luôn xen lẫn quá nhiều thị phi khúc khuỷu.
Vương Kim Nguyên nói: 「Không sao, mọi chuyện đều thế cả, trước tiên làm hết sức mình rồi tùy vào số trời và vận may. Có khởi đầu tốt, biết đâu trường hợp của cậu sẽ giúp được những người sau này.」
Họ đang trò chuyện trong nhóm, Giang Duật Hành thấy tin nhắn nhưng không nói gì trong đó, thay vào đó nhắn riêng với Yến Đường, chúc mừng cô đòi được công lý.
Yến Đường mở khung chat với Giang Duật Hành, phát hiện mình quên trả lời tin nhắn lần trước của anh, bỗng thấy hơi xấu hổ, vừa cảm ơn vừa xin lỗi.
「Không sao, cậu không cần áy náy, cứ làm theo cách cậu thấy thoải mái là được.」
Giang Duật Hành biết tính cô thụ động và rụt rè.  
「Giờ chuyện đã được giải quyết, có muốn ra ngoài ăn mừng không?」
Yến Đường nhíu mày nhìn tin nhắn, đang nghĩ cách từ chối, bỗng một giọng nói yếu ớt vang lên bên tai.
“Ai đây?”
Yến Đường giật mình, quay đầu, thấy Tống Úc vừa nãy còn ngủ say giờ đã tỉnh, cụp mắt nhìn điện thoại cô, lập tức nhận ra Giang Duật Hành qua ảnh đại diện.
Cậu hỏi: “Sao chị lại trò chuyện với anh ta? Hai người đang nói gì?”
“Vừa rồi thông báo kết quả xử phạt Thôi Bình Sơn được công bố…”
Yến Đường chưa nói hết đã nghe thấy cậu khó tin hỏi: “Rồi chị chia sẻ với anh ta?”
“Không phải, là cậu ấy nhắn cho tôi trước.”
“Chị hoàn toàn có thể không trả lời.”
“Nhưng cậu ấy đã giúp tôi liên hệ với người ở khoa Luật, xét về tình về lý, tôi phải trả lời chứ.”
Xe đến nơi, nhưng Tống Úc bảo tài xế xuống trước, rồi thuần thục kéo cô vào lòng, để cô ngồi trên đùi mình.  
“Nhưng tôi đã giúp chị nhiều hơn.”
Đương nhiên Yến Đường biết, nhưng rõ ràng Tống Úc hiểu lầm tình huống. Cậu lại nói: “Trong lòng chị nghĩ đến người khác, lại thèm muốn sắc đẹp của tôi…”
Cô dở khóc dở cười: “Tôi nghĩ đến người khác bao giờ? Sao cậu lại nghĩ vậy?”
“Cái này không phải sự thật sao?” Tống Úc nhíu mày, trong lòng đã chán ngấy Giang Duật Hành.
“Không phải.”
Yến Đường nghiêm túc giải thích với cậu: “Tôi đã không thích cậu ấy từ lâu. Mấy lần gặp trước đây đều có lý do, tôi cũng không nghĩ cậu ấy sẽ liên lạc mãi.”
“Vậy sao chị không bao giờ phủ nhận?”
Yến Đường khẽ sững người, nhớ lại vài lần trước khi họ nhắc đến Giang Duật Hành, cô muốn nói lại thôi.
Tống Úc nhìn cô chằm chằm: “Sao chị không nói?”
“Là vì…”
Yến Đường bất đắc dĩ nói: “Lần nào cậu cũng chặn miệng tôi.”
Tống Úc nghĩ lại, đúng là như vậy thật.  
Sắc mặt cậu dịu đi đôi chút, nhưng muốn cô dỗ cậu thêm một chút nên không lên tiếng.
Yến Đường không ngờ cậu lại ghét Giang Duật Hành đến thế. Dù đã giải thích rõ, cậu vẫn không vui vẻ như thường lệ.  
Nghĩ tới nghĩ lui, cô nhắc đến chuyện hôm qua, định đánh lạc hướng Tống Úc.
“Hôm qua tôi đã gặp anh trai cậu.”
Vẻ mặt Tống Úc khựng lại, ánh mắt xoay chuyển, nhìn chằm chằm cô: “Sao chị lại gặp anh ấy?”
“Chuyện này đúng là trùng hợp. Hình như nhà cậu là nhà đầu tư cho thư viện tiếng Nga của trường tôi. Hôm qua có lễ khánh thành, tôi tiện đường ghé xem, thế là gặp anh ấy.”
Yến Đường nhớ đến Tống Cảnh, lại nhìn Tống Úc trước mặt, không nhịn được nói tiếp: “Hai người trông giống nhau thật, nhưng anh trai cậu lớn hơn vài tuổi đúng không? Lúc thấy anh ấy tôi đã giật mình, còn tưởng cậu nhuộm tóc đen.”
Cô đang nói, bỗng bị cậu giữ gáy, buộc phải ngẩng đầu đối diện cậu.
Đôi mắt đẹp đẽ ấy nhìn cô chăm chú, giọng trầm hơn lúc nãy: “Tôi và anh ấy không giống nhau chút nào, chị phải nhìn cho rõ.”
Nói rồi, Tống Úc cầm tay cô, dẫn cô chạm kỹ lưỡng lên trán, mí mắt, sống mũi và má cậu.  
Lòng bàn tay lướt qua làn da mịn màng, khi chạm vào lông mi cậu, cô bị cọ ngứa như đang quét vào lòng cô.
Nhưng Tống Úc chưa dừng lại, dẫn tay cô xuống dưới, từ yết hầu đến ngực...
Yến Đường ngồi trên đùi cậu, tư thế này vốn đã rất mờ ám. Lúc nãy cậu giận dỗi cô không để ý, bây giờ giờ không khí dần trở nên mất kiểm soát hơn.
Đêm hôm khuya khoắt, lại ở trên xe, cô vội nói: “Tôi nhớ, tôi nhớ.”
“Thật không?”
“Thật mà, anh trai cậu tóc đen, cậu tóc nâu nhạt, làm sao lẫn được?”
Yến Đường nói: “Cứ như mẹ gấu sinh con thứ hai thì hết mực vậy.”
“Anh tôi đầy mực trên đầu nên chị thấy anh ấy tốt hơn à?”
Yến Đường dở khóc dở cười.  
Cô luôn được lĩnh hội ý nghĩa mới của tính hiếu thắng ở Tống Úc. So với Giang Duật Hành chưa đủ, giờ lại so với anh trai. Có gì mà so chứ? Cô chỉ nói với Tống Cảnh vài câu thôi mà.
Cô nói: “Tôi là cô giáo của cậu, dĩ nhiên đứng về phía cậu.”
Nghe câu này, Tống Úc không đáp lại, cậu lặng lẽ nhìn cô, vẫn nắm cổ tay cô, chậm rãi vuốt ve.
Trong xe yên tĩnh, ánh đèn mờ vàng khiến đôi mắt cậu ánh lên màu mật ong say lòng người.
“Là vì tôi từng là học sinh của chị sao? Chị nghiêm túc thích người khác, nhưng lại do dự khi tôi đến gần, gặp khó khăn cũng không nghĩ đến tôi đầu tiên. Cô giáo, câu hỏi hôm đó qua điện thoại là nghiêm túc. Tôi phải làm gì nữa để chị thích tôi thêm một chút?”
Yến Đường khẽ thở dài: “Không phải như cậu nghĩ, tôi có những lo lắng riêng…”
“Lo lắng của chị là gì?”
“Tôi lớn hơn cậu ba tuổi. Dù trông không chênh lệch nhiều, nhưng cuộc sống của chúng ta quá khác biệt.”
Yến Đường nhìn cậu, cuối cùng nói ra lời thật lòng.
“Nhưng tôi muốn… tôi thực sự thích cậu, không muốn nói dối cậu.”
Tống Úc khẽ sững người, ánh mắt khóa chặt cô, trong lòng dâng lên một luồng nhiệt huyết khác thường.
Cậu thẳng người, cúi xuống gần cô, hai tay vô thức siết lấy eo cô, giọng không giấu được phấn khích: “Nói lại lần nữa đi?”
Yến Đường nói một lần đã dốc hết can đảm, cô hơi nghiêng mặt, tránh ánh mắt cậu: “Tôi đã thành thật nói suy nghĩ của mình, nhưng giữa chúng ta…”
“Vậy thử vài tháng đi.”
Tống Úc mỉm cười dụ dỗ cô: “Ba tháng thế nào? Nếu cô giáo thấy mối quan hệ này khiến chị không thoải mái, sau ba tháng chúng ta sẽ dừng lại.”
Yến Đường ngẩn ra, cười nói: “Ý là dùng thử à?”
“Đúng thế, cô giáo dùng thử đi, chị sẽ rất vui đấy.”  
Tống Úc nói câu này sát bên tai cô.
Giờ cậu đã hoàn toàn hiểu rõ tính cách Yến Đường - nếu cô tự quyết định, có lẽ đợi đến tận thế cũng không xong. Vì vậy cách tốt nhất là chuẩn bị sẵn phương án hoàn chỉnh rồi chọn thời cơ thuận lợi nhất để dụ cô gật đầu.
Lần này Yến Đường không cưỡng lại được cám dỗ ấy.
Sau một hồi lâu, cô khẽ khàng đáp lại bằng một tiếng, ngay lập tức dái tai bị cắn nhẹ.
Cơ thể cô run lên, vừa định né tránh thì những nụ hôn đã lần lượt in lên má.
Đây là một nụ hôn hoàn toàn khác biệt.
Đôi môi mềm mại của cậu áp vào má, rồi dọc theo cổ. Trong lúc cọ xát cổ áo cô đã bị lỏng ra, thế là bờ vai cũng bị cậu khẽ cắn yêu.
Yến Đường cựa quậy định bật dậy, nhưng bị Tống Úc kéo mạnh vào lòng.
Cậu nói: "Hàng dùng thử không được trả lại đâu."

Bình Luận

0 Thảo luận