Hai giờ sáng, đường phố thưa thớt người qua lại, dòng chữ neon trước cửa hộp đêm vẫn lấp lánh trong gió lạnh, xung quanh yên tĩnh đến chỉ còn tiếng lá cây xào xạc.
Không khí lạnh giá xua tan chút men say, Yến Đường đứng tựa tay vào lan can, ánh mắt tỉnh táo nhìn những chiếc xe thỉnh thoảng lướt qua trên đường. Cô kể ngắn gọn với Tống Úc về chuyện phiền lòng mình gặp phải.
“Tôi không biết có nên để yên như vậy không. Nếu đi tranh luận với ông ta, lỡ lúc duyệt luận văn tốt nghiệp bị làm khó thì rắc rối to.”
Tống Úc khoanh tay đứng cạnh cô, lại hỏi: “Sao phải tha cho ông ta?”
Cậu lộ vẻ khó hiểu, bởi điều Yến Đường băn khoăn trong mắt cậu chẳng phải vấn đề gì to tát. Cậu chưa bao giờ tha thứ cho bất kỳ ai muốn lợi dụng mình và khiến những kẻ đó phải trả giá gấp ngàn lần.
Yến Đường khẽ thở dài: “Trung Quốc có câu, cánh tay không xoay nổi đùi…”
Tống Úc nói: “Trung Quốc còn có câu, ‘bốn lạng đẩy ngàn cân’.”
Bốn lạng đẩy ngàn cân, lấy nhu thắng cương, lấy yếu thắng mạnh.
Yến Đường không ngờ cậu lại nói được một câu tục ngữ chuẩn chỉnh như vậy.
Tống Úc mỉm cười, giải thích với cô: “Đây là kỹ thuật trong Thái Cực Quyền, dùng sức khéo để thắng kẻ mạnh. Tôi biết qua lúc tập luyện, áp dụng ở chỗ khác chắc cũng cùng một đạo lý.”
Cậu thấy Yến Đường vẫn do dự, lại nói: “Nếu chị lo luận văn tốt nghiệp có vấn đề thì đợi tốt nghiệp xong hẵng làm. Dù có lo cánh tay không xoay nổi đùi thì cũng phải xem là cánh tay và cái đùi thế nào. Chị đưa bằng chứng cho tôi, tôi trút giận giúp chị.”
Yến Đường nghe giọng cậu chắc nịch, không nhịn được muốn cười. Một cậu nhóc mười tám tuổi thì làm được gì để giúp cô trút giận? Chẳng lẽ đi tìm bố mẹ nhờ vả? Huống chi cô không đời nào mang chuyện này làm phiền Nastya. Nhà cậu có tài giỏi đến đâu cũng đâu thể giúp cô đòi công bằng ở trường.
Nhưng Tống Úc nói đúng, không phải chuyện này không có cách xử lý. Cô có thể giữ lại bằng chứng trước, đợi đến khi tốt nghiệp êm xuôi rồi mới tìm Thôi Bình Sơn tranh luận.
Gió đêm lạnh buốt thổi qua, Yến Đường bị gió thổi khẽ rùng mình. Điện thoại hiển thị đã hai giờ mười lăm sáng.
“Mọi người vẫn còn ở trong kia, cậu có muốn quay lại chơi với họ không?”
Tống Úc cũng nhìn giờ: “Thôi, tôi gọi tài xế đến đón. Hôm nay chị ở lại nhà tôi nhé, tiện thể mai đi câu lạc bộ cùng nhau.”
“Không cần đâu.”
Yến Đường chẳng cần nghĩ đã lập tức đáp: “Tôi về ký túc xá đây, ở nhà cậu thay đồ tắm rửa gì cũng bất tiện.”
“Giờ này còn tắm được ở ký túc xá sao?”
Yến Đường nghẹn lời: “Tôi phải thay quần áo.”
Tống Úc lặng lẽ nhìn cô, vài giây sau, bất ngờ hỏi: “Cô giáo, có phải chị không muốn ở cùng tôi không?”
Cậu nói câu này sao mà nghe đáng thương thế, như cô chê cậu vậy.
Hàng mi Yến Đường khẽ run, cô ngẩng lên nhìn cậu: “Nói bậy gì thế, học sinh thông minh đáng yêu như cậu, làm gì có giáo viên nào không thích ở cùng.”
Sau khi im lặng một lúc, Tống Úc bỗng cười khẽ, không hỏi tiếp. Khi xe đến, cậu cũng không nhắc chuyện ở lại nhà nữa, chu đáo bảo tài xế vòng từ vành đai số 2 phía Đông qua vành đai số năm phía Bắc. Đến nơi, cậu còn xuống xe tiễn cô đến cổng trường.
Gần ba giờ sáng, cổng trường đại học như một cái hang tối om, quả thật hơi đáng sợ. Yến Đường bước vào trường, đi vài bước dưới ánh đèn đường mờ mờ thì bắt đầu thấy sợ. Ma xui quỷ khiến thế nào, cô ngoảnh lại nhìn, phát hiện Tống Úc vẫn còn đứng ở cổng trường.
Từ khoảng cách xa, dáng người cao gầy của chàng trai bị đêm tối làm nhòa thành một đường nét mơ hồ.
Điện thoại rung một tiếng, là tin nhắn WeChat từ Tống Úc.
「Đừng sợ.」
Chút bất an trong lòng cô cứ thế bị xua tan.
Mãi về sau, Yến Đường mới nhận ra lúc này cô còn lâu mới hiểu rõ Tống Úc, đến nỗi không nhìn thấy những tín hiệu nguy hiểm trong hành động của cậu.
Giờ đây, cô chỉ cho rằng đó là thiện ý mơ hồ của một chàng trai trẻ.
Sau khi Yến Đường về đến ký túc xá, báo bình an cho Tống Úc, nhanh chóng rửa mặt rồi yên giấc.
Nhưng đêm đó, Tống Úc mãi không ngủ được.
Về nhà, cậu tắm xong nằm trên giường. Ngẩng mắt lên, ánh trăng vừa khéo chiếu lên đầu giường.
Đầu giường dán đầy những mẩu giấy nhỏ, tất cả đều là chữ viết của Yến Đường, ghi những câu từ tiếng Trung cậu hay quên. Có vài tờ còn vẽ một con quỷ nhỏ giận dữ, kèm dòng chữ tiếng Nga mũm mĩm: Không được nhớ sai nữa!!!
Cậu bất chợt cười khẽ, lật chăn ra, mở cửa đi đến phòng khách.
Sau đêm Yến Đường ở lại, dì Ngô vốn định dọn dẹp ngay trong ngày nhưng bị cậu ngăn lại, bảo cứ để nguyên vài ngày.
Tống Úc nằm trên giường trong phòng khách, ngửi thấy mùi hương ấy đã nhạt đi nhiều. Đáng tiếc, tối nay cô sẽ không đến ở lại để mùi hương này kéo dài thêm.
Dù chỉ còn một chút thoang thoảng, cũng đủ khiến cậu lập tức cứng lại.
Điều này thật sự mới mẻ với cậu.
Dĩ nhiên cậu không thể không biết gì về tình dục.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/gui-thien-than-nho&chuong=12]
Với gương mặt như thế này, từ năm mười lăm, mười sáu tuổi, cậu đã thường xuyên nhận được đủ loại ám chỉ tình dục, nhưng cậu chưa bao giờ hứng thú, còn từng nghĩ có lẽ do cường độ tập luyện quá cao, tiêu hao mất phần năng lượng ấy. Nhưng từ khi gặp Yến Đường, ham muốn của cậu đã bộc phát một cách mãnh liệt.
Giờ đây, cuối cùng trong lòng Tống Úc đã rõ — cậu thật sự quá thích cô giáo tiếng Trung của mình.
Hôm nay, khi cô kể về chuyện bị bắt nạt ở trường, thật sự khiến người ta muốn ôm cô vào lòng để dỗ dành.
Con người luôn tham lam. Dù dáng vẻ né tránh của cô cũng rất thú vị, nhưng Tống Úc vẫn mong họ có thể gần gũi hơn một chút.
Và cậu không có nhiều kiên nhẫn.
...
Hôm sau, Tống Úc hỏi ý kiến Siêu Tử - người từng có nhiều bạn gái: Nếu một cô gái chẳng màng đến một chàng trai trông rất được, rốt cuộc điều này là vì sao?
Cậu chưa có kinh nghiệm yêu đương, dù có vài suy đoán riêng, nhưng lắng nghe ý kiến từ người dày dạn kinh nghiệm cũng không phải ý tệ.
Siêu Tử đặt quả tạ xuống, ngồi trên ghế nghỉ lau mồ hôi, vỗ vai Tống Úc, cười lớn: “Cậu cũng có ngày này à!”
Tống Úc hiểu câu này, mỉm cười không nói, chờ anh ấy tiếp tục nói.
“Đó chẳng phải đạo lý đơn giản sao? Là cậu không phải kiểu người cô ấy thích thôi.”
Siêu Tử nghiêm túc giải thích cho cậu: “Dù trai hay gái, yêu đương cũng chọn kiểu mình thích. Câu nói ấy thế nào nhỉ, từ nay về sau người mình thích đều mang bóng dáng của người ấy…”
Nghe đến đây, Tống Úc không cười nổi nữa.
Quả thật cậu chưa từng nghĩ đến điều này.
Tống Úc quay đầu nhìn Yến Đường đang ngồi ở khu vực nghỉ ngơi. Lúc này cô không giúp cậu sắp xếp từ vựng và câu mới gặp hôm nay như thường lệ, mà cúi đầu cầm điện thoại, ngón tay lướt nhanh trả lời tin nhắn.
Yến Đường đang liên lạc với Giang Duật Hành.
Tối qua sau khi nói chuyện với Tống Úc, Yến Đường cảm thấy đúng là mình nên cố gắng đấu tranh thêm lần nữa. Không phải để giành phần thắng mà là để lấy lại công bằng. Quân tử trả thù, đợi sau khi tốt nghiệp cũng không muộn.
Vậy nên vấn đề là làm thế nào để thu thập và lưu giữ bằng chứng.
Cô đơn giản hóa câu chuyện, giấu tên Thôi Bình Sơn, hỏi Giang Duật Hành liệu anh có quen ai hiểu biết về việc bảo vệ quyền lợi trong trường hợp này không. Anh học ở Đại học Bắc Kinh, chắc chắn quen nhiều bạn ở khoa Luật. Giang Duật Hành thoải mái đồng ý hỏi giúp, và chẳng mấy chốc đã có phản hồi.
Thứ nhất, cần giữ lại toàn bộ hồ sơ trao đổi công việc trước đây, bao gồm nội dung bản thảo dịch thuật Yến Đường đã nộp, các email liên lạc, và nếu có bằng chứng trên WeChat, cũng cần lưu lại kịp thời.
Người kia tận tình liệt kê những việc Yến Đường cần làm trước, còn bảo sau này có vấn đề gì thì cứ liên hệ.
Đúng là giúp cô một việc lớn. Yến Đường cảm ơn rối rít, nói muốn mời Giang Duật Hành và bạn anh ăn cơm. Đáng tiếc gần Tết, người bạn kia đã rời Bắc Kinh, chỉ có thể chờ cơ hội sau. Giang Duật Hành thì vẫn chưa về quê nên Yến Đường hỏi anh có rảnh không.
Anh chẳng khách sáo, lại gửi một ảnh chụp vé triển lãm tranh sơn dầu, nói rằng lỡ mua dư một vé, hỏi cô có muốn đi xem triển lãm trước khi ăn tối không.
Nhìn tin nhắn này, Yến Đường khẽ nhíu mày.
“Cô giáo, chị đang lười biếng.”
Một giọng nói vang lên trên đỉnh đầu, cô đặt điện thoại xuống, ngồi thẳng người, sửa lời Tống Úc: “Tôi không lười biếng. Tôi đã sắp xếp xong tài liệu hôm nay, về sẽ gửi cho cậu. Tôi cũng xem bài tập dự bị của cậu rồi, rất ít lỗi, tốt lắm. Có vài chỗ cần củng cố trí nhớ, tối nay tôi sẽ gửi chung cho cậu.”
“Tôi đùa thôi, đừng căng thẳng.”
Tống Úc cong mày mắt: “Tôi chỉ tò mò chị đang bận gì thôi.”
Yến Đường kéo cậu ngồi xuống bên cạnh mình: “Có chuyện muốn bàn với cậu.”
“Chuyện gì?”
“Chủ nhật tuần sau nữa, có thể điều chỉnh buổi học sang buổi sáng được không? Chiều tôi có thể có việc khác.”
Tống Úc lặng lẽ liếc màn hình điện thoại của cô, thấy ảnh đại diện của người kia — chính là người đàn ông tối đó đưa Yến Đường đi quán bar, người mà cô thực sự thích.
“Hai người hẹn hò à?”
“Không phải hẹn hò, tôi nhờ cậu ấy giúp, định mời cơm cảm ơn. Nhưng cậu ấy bất ngờ đề nghị đi xem triển lãm tranh, thời gian lại trùng với buổi học của chúng ta… Nhờ vả người ta, tôi thấy từ chối thì không hay lắm, nhưng nếu cậu không tiện, dĩ nhiên vẫn ưu tiên buổi học.”
Dù sao buổi học đó sẽ là lần dạy chính thức cuối cùng trước kỳ thi dự bị của Tống Úc, cần tổng kết và kiểm tra bổ sung những phần còn thiếu, được coi là một buổi học khá quan trọng.
Tống Úc mím môi: “Nhưng chẳng phải tối hôm đó chúng ta sẽ ăn cùng nhau sao?”
Cậu nói không sai. Sau hôm đó, cậu sẽ đến Thượng Hải tập huấn, Yến Đường cũng về quê ăn Tết. Lần gặp tiếp theo chắc phải đến đầu tháng Ba.
Yến Đường nhìn sang, thấy Tống Úc cụp mi, vẻ mặt đầy tủi thân, thầm nghĩ sao mà chọn nổi nữa. Cô vội nói: “Không sao, dù gì tôi với cậu ấy cũng sẽ về thành phố Nam ăn Tết, về quê mời cậu ấy một bữa cũng kịp.”
Cô đang định nhắn tin cho Giang Duật Hành, bất ngờ bị Tống Úc giữ tay lại.
“Sao thế?”
Yến Đường ngẩng lên, ánh mắt chạm nhau.
Nói tới nói lui, nhất định phải ăn bữa cơm này đúng không.
Tống Úc nhìn cô một lúc, bất ngờ đổi giọng: “Không sao, buổi học cuối có thể dời sang buổi sáng.”
Cậu dừng một lát, lại nói: “Nhưng nếu hôm đó không ăn tối cùng được, thì sau khi chị ăn tối với anh ta, tôi sẽ đón chị đi ăn khuya, coi như tiễn tôi trước khi đi thi đấu.”
“Được thôi.”
Yến Đường gật đầu.
Điều khiến cô bất ngờ là Tống Úc không chỉ đồng ý đổi giờ học, mà còn đề nghị trước khi cô đi gặp Giang Duật Hành, cậu sẽ đưa cô đi trang điểm lại.
Lý do của cậu là, đã là cảm ơn người ta giúp đỡ, thì phải thể hiện sự trân trọng lời mời, phải để người ta thấy cô đã chăm chút diện mạo, như lần trước cô đi quán bar với người kia. Mà cậu, với tư cách học sinh, dĩ nhiên phải hết lòng hỗ trợ.
Yến Đường cố giải thích rằng lần trước cô cũng chẳng trang điểm gì đặc biệt, nhưng Tống Úc chỉ cười không nói, vẻ mặt rõ là không tin.
Cô càng không ngờ, vào ngày trước Chủ nhật đó, sau khi dạy xong buổi học tiếng Trung áp chót cho Tống Úc, cậu lại lấy cớ đi dạo cùng, thật sự kéo cô vào SKP.
Quần áo ở SKP có hợp với cô không?
Bất kể kích cỡ hay phong cách có phù hợp hay không, giá cả thì chắc chắn chẳng hợp chút nào.
“Tống Úc, tôi thật sự sắp giận đấy.”
“Sao chị nỡ giận tôi chứ?”
Yến Đường bất lực bị Tống Úc kéo vào cửa hàng. Thấy cậu chào một cô nhân viên bán hàng xinh đẹp, chỉ vào mấy bộ quần áo phong cách thiếu nữ màu nhạt, nói: “Cho cô ấy thử.”
Cậu nói ngắn gọn, kiểu tổng tài bá đạo, chỉ có Yến Đường biết đó là vì cậu chỉ nói được vài từ này.
Các chị nhân viên bán hàng thì đã xem cậu như một “máy rút tiền” ngoại quốc giàu có, nhiệt tình mang đến cả đống quần áo, túi xách, giày dép, bảo bộ này là phối đồ hot nhất năm nay, bộ kia thì hợp để mặc đi uống trà chiều.
Trà chiều? Căng tin trường đâu có trà chiều!
Yến Đường lật thẻ giá một món quần áo, thấy con số thì uể oải nói: “Đi thôi, đừng phí thời gian ở đây. Quần áo cũ của tôi cũng ổn mà.”
Lúc này tiếng Nga trở thành ngôn ngữ mã hóa của họ. Yến Đường chẳng ngại ngần, ngay trước mặt nhân viên, dùng tiếng Nga thuyết phục cậu từ bỏ hành động ngớ ngẩn này.
“Thứ nhất, cậu là học sinh của tôi, không nên mua những thứ này cho tôi. Thứ hai, bình thường tôi cũng chẳng mặc kiểu quần áo này, mua về chỉ phí thôi.”
Rõ ràng Tống Úc không nghe lọt, ngược lại còn hào phóng nói: “Đừng tiết kiệm tiền cho tôi. Chị vất vả dạy tôi lâu như vậy, tôi còn chưa tặng quà cho chị.”
Thấy cô không hợp tác lắm, Tống Úc cầm một bộ quần áo lên ướm trước người cô, lập tức bảo nhân viên cắt mác thanh toán.
Yến Đường thấy cậu nhanh chóng quẹt thẻ, thật sự hoảng, đành ngoan ngoãn thử bất cứ món nào cậu bảo, tránh để cậu tốn tiền mà mua phải đồ không hợp.
Cuối cùng cô ngoan ngoãn đứng trước gương, nhìn hình ảnh hơi xa lạ của chính mình.
Chiếc áo len cắt may tinh tế, váy dài qua gối, toàn bộ là gam màu nhẹ nhàng, đôi giày da mũi tròn hơi ngố. Ánh đèn trong cửa hàng rực rỡ, chiếu sáng cô từ mọi góc độ.
Một đôi tay nhẹ nhàng vuốt tóc cô từ phía sau, rồi giữ lấy sau gáy, tựa vào xương bả vai cô khiến cô ngẩng đầu ưỡn ngực.
Người trong gương như một phiên bản nâng cấp của Yến Đường, rạng rỡ cuốn hút, ngọt ngào đáng yêu.
“Cô giáo thật xinh đẹp.”
Tống Úc đứng sau cô, đôi mắt đẹp cong lên mỉm cười, nhìn thẳng vào mắt cô qua gương. Nụ cười của cậu luôn ngọt ngào như thế, khiến Yến Đường cũng ngẩn ngơ trong khoảnh khắc này.
Cô không để ý ánh mắt cậu đã trở nên có phần khác lạ.
Tống Úc tích cực trang điểm cho Yến Đường như vậy, dĩ nhiên có ý đồ riêng.
Nhưng nhìn dáng vẻ cô lúc này, cậu bỗng nhiên lại không muốn để cô đi gặp Giang Duật Hành nữa.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận