Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Gửi thiên thần nhỏ

Chương 7: Bức thư tình quá hạn

Ngày cập nhật : 2025-08-01 12:58:44
Thứ Sáu là ngày Tống Úc có đi học ở trường, Yến Đường tạm thời rảnh rỗi. Buổi chiều, cô bị Vương Kì Vũ lôi kéo ra ngoài, đến Ngũ Đạo Khẩu.
“Tham gia buổi tụ họp bạn bè thì phải chỉn chu một chút chứ? Nhanh lên, đi làm tóc, làm móng với tớ, đi đi đi!”
“Không cần đâu…”
Yến Đường hoàn toàn chẳng mặn mà với chuyện này.
Dưới sự dụ dỗ không ngừng nghỉ của Vương Kì Vũ, Yến Đường dễ mềm lòng đồng ý đi làm tóc cùng cô ấy.
Tóc Yến Đường luôn để dài, cũng không có kiểu dáng gì đặc biệt. Khi tóc dài ra thì tự mình đứng trước gương trong ký túc xá, cắt một đường thẳng tắp cho đuôi tóc bằng phẳng. May mà chất tóc của cô rất tốt, đen nhánh dày mượt, tùy tiện cắt như thế cũng không hề xấu.
Cô bước vào tiệm làm tóc, bị thợ làm tóc ấn ngồi trước gương. Tóc cô được buộc gọn ra sau, để lộ toàn bộ khuôn mặt.
Thợ làm tóc cười nói: “Ôi, cô em, em xinh quá trời luôn!”
Yến Đường mỉm cười: “Đâu có…”
“Thật mà! Kiểu tóc này của em chưa có dáng, dày quá, trông rất cứng nhắc. Chị sẽ tỉa cho em, tạo vài lớp tầng, đảm bảo em xinh lung linh.”
Tiệm làm tóc này là nơi Vương Kì Vũ tuyên bố đã nghiên cứu kỹ lưỡng trên mạng, cân nhắc giữa đánh giá và giá cả để chọn ra tiệm tốt nhất. Quả nhiên, tay nghề của thợ làm tóc không tệ.
Sau khi Yến Đường cắt tóc xong, Vương Kì Vũ đi quanh Yến Đường hai vòng, vẻ mặt thắc mắc: “Cắt tóc đúng là cả một nghệ thuật nhỉ? Cùng là tóc dài, sao trông lại khác biệt thế này? Giờ cậu cứ như em gái ngọt ngào trong mấy bộ ảnh nghệ thuật ấy!”
Cô hiếm khi được khen, lúc này có chút ngượng ngùng. Ai ngờ Vương Kì Vũ thẳng thừng nâng mặt cô lên: “Đừng cúi đầu! Tớ đã nói rồi, khuôn mặt xinh đẹp của cậu phải để tất cả mọi người chiêm ngưỡng chứ!”
Hôm sau, Yến Đường đến lớp dạy cho Tống Úc, cũng bị cậu nhìn rất lâu.
Cô cầm bút, hơi lo lắng hỏi: “Kiểu tóc này lạ lắm à?”
Thực ra thợ làm tóc không cắt tóc cô quá ngắn, chỉ tỉa từng lớp mềm mại đến ngang má. Độ cong của những lọn tóc vừa khéo ôm lấy khuôn mặt, tôn lên đường nét một cách hoàn hảo.
Tống Úc chậm rãi dời ánh mắt trên gương mặt cô, nói: “Không lạ, rất đẹp.”
Miệng cậu luôn ngọt ngào, không phải lời khen đáng để tham khảo.
Yến Đường định bỏ qua chủ đề này, rồi lại nghe cậu hỏi: “Chị cố ý ăn diện thế này là để đi dự dịp quan trọng gì à?”
Yến Đường bật cười: “Không phải, chỉ là đi dự buổi tụ họp bạn bè thôi.”
“Ồ, người không thích chị cũng tham gia à?”
Tống Úc học tiếng Trung rất nhanh, nhưng đôi giống như sao chép từ lời người khác. Yến Đường ngẫm một lúc mới nhận ra cậu đang nhắc đến chuyện hôm ăn trưa, cô từng buột miệng kể về người cô từng thầm thích.
Kỳ lạ thật, sao cái gì cậu cũng nhớ.
Yến Đường gật đầu: “Cậu ấy là lớp trưởng, buổi tụ họp này cũng do cậu ấy tổ chức.”
Nói đến đây, Tống Úc cũng không hỏi tiếp nữa. Nhưng đến khi buổi học sắp kết thúc, cậu bất ngờ nhắc lại chuyện này.
“Nhất định phải đi buổi tụ họp đó à?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/gui-thien-than-nho&chuong=7]

Tối nay nhà tôi có cua hoàng đế, chị không ở lại ăn sao?”
Mấy lần dạy kèm trước, nếu Yến Đường không bận, thường ở lại ăn tối cùng Tống Úc. Thỉnh thoảng Nasjia cũng có mặt. Ở bàn ăn, cô có thể trò chuyện thêm vài câu tiếng Trung với Tống Úc, coi như một công đôi việc.
“Hôm nay không được.”
Cô tiếc nuối đáp: “Đây là việc đã hẹn từ trước, với lại tôi rất muốn gặp cô giáo của mình.”
Tống Úc ôm mặt, cụp mắt xuống nhìn bài tập trước mặt, lại hỏi: “Vậy lúc tôi làm bài tập mà có câu không hiểu, có thể nhắn tin hỏi chị được không?”
“Dĩ nhiên rồi.”
Sáu giờ tối, Yến Đường rời khỏi nhà Tống Úc đúng giờ, bắt tàu điện ngầm đến một nhà hàng Phúc Dân Phường gần Tử Cấm Thành. Nhà hàng này nổi tiếng với món vịt quay lò, thịt mềm mọng nước, thơm lừng, thực đơn toàn những món Bắc chính gốc.
Cô vừa bước vào phòng riêng, bên trong lại toàn những giọng nói quê nhà miền Nam quen thuộc.
Mọi người trong lớp gần như đã đến đủ. Dù tất cả sống ở Bắc Kinh, nhưng bình thường hiếm khi gặp nhau. Có người thay đổi nhiều sau vài năm, Yến Đường cũng suýt không nhận ra.
Vương Kì Vũ ngồi ở góc gần tường, đang vẫy tay gọi cô. Yến Đường nhanh chân bước tới, ngồi xuống.
“Lớp trưởng đi đón cô giáo rồi, chắc lát nữa sẽ tới.”
Đang nói lời này, họ đã xuất hiện.
Mấy năm nay cô chủ nhiệm Lưu Chí Cầm liên tục dạy các lớp cuối cấp, áp lực lớn, tóc hai bên thái dương lại bạc thêm không ít.
Giang Duật Hành đứng ngay cạnh cô, hôm nay mặc áo len cổ lọ màu đen, trông trưởng thành hơn nhiều. Khuôn mặt thanh tú ôn hòa, vẫn là dáng vẻ nho nhã như xưa, chỉ là nhìn ra có chút mệt mỏi.
Cô trò đều đã đến đủ, trong lúc chờ món ăn được dọn lên, mọi người rôm rả trò chuyện. Yến Đường ở chỗ đông người luôn ít nói, lúc này chỉ lặng lẽ ngồi uống trà.
Cô Lưu để ý đến cô đầu tiên, cười nói: “Cô còn đang tự hỏi cô gái xinh đẹp này là ai, hóa ra là Yến Đường! Dạo này em thế nào?”
Yến Đường ngẩng đầu, bắt gặp ánh mắt Giang Dật Hành cũng đang nhìn mình, trong mắt mang theo nụ cười dịu dàng.
“Thưa cô, em ổn ạ. Giờ em đang học tiếng Nga, áp dụng phương pháp cô dạy vẫn rất hữu ích.”
“Vậy tốt quá rồi!”
Cô Lưu lại trêu cô: “Cô luôn thấy Yến Đường có khiếu ngôn ngữ. Các em nhìn xem, nói là khó đổi giọng quê, vậy mà cả bàn này, ngoài Duật Hành ra, chỉ có Yến Đường là không còn giọng phương Nam nữa.”
Giang Duật Hành cũng mỉm cười, nói: “Thành tích môn ngoại ngữ của Yến Đường lúc nào cũng rất giỏi.”
Yến Đường hơi ngạc nhiên, không ngờ anh sẽ nhớ chuyện này.
Tục ngữ nói: Thà làm đầu gà còn hơn đuôi phượng. Năm đó Yến Đường không may trở thành “đuôi phượng” của lớp chọn khối 12 Trường THPT số 8 thành phố Nam.
Môn tiếng Anh là thế mạnh nhất của cô, nhưng trong một lớp mà điểm trung bình môn này trên 130, thành tích của cô cũng chẳng nổi bật. Các môn khác vốn chỉ ở mức trung bình trong khối, trong lớp chọn thì lại thành gần chót, cô và Vương Kì Vũ “ôm nhau sưởi ấm”.
Trong lúc ăn, quả nhiên Yến Đường nhận được tin nhắn từ Tống Úc. Tối nay cậu đặt câu hỏi vô cùng nhiều.
Chủ đề câu chuyện vẫn không xoay quanh cô, Yến Đường cẩn thận trả lời tin nhắn xong mới cất điện thoại.
Bữa ăn kết thúc, cô Lưu trò chuyện với mọi người về những kỷ niệm xưa, rồi quan tâm hỏi han công việc và cuộc sống hiện tại. Khi biết Giang Duật Hành vẫn còn độc thân, cô bí mật mỉm cười, nói với mọi người: “Hồi đó bao nhiêu cô gái thích lớp trưởng của các em. Bàn làm việc của cô từng cất mấy lá thư tình, lần trước dọn dẹp mới phát hiện ra, lần này còn đặc biệt mang theo để trả lại cho thằng bé đấy.”
Câu nói này khiến cả đám phấn khích, ồn ào đòi Giang Duật Hành lấy thư ra chia sẻ.
Chỉ có Yến Đường toát mồ hôi lạnh.
Trời ơi, sao những chuyện mất mặt thế này cứ luôn rơi trên người cô chứ?
Năm đó, đúng là cô đã viết thư tình cho Giang Duật Hành, nhưng xui xẻo thay, lá thư bị cô Lưu tịch thu khi đứng sau cửa lớp kiểm tra tình hình tự học.
Nhưng Yến Đường nhanh chóng bình tĩnh lại.
Vì cô chưa bao giờ ký tên.
Đang thở phào nhẹ nhõm, điện thoại rung lên, là Tống Úc lại gửi tin nhắn mới.
Gấu Ngọt: 「Cô giáo, chị đang nói chuyện với người chị thích à?」

Bình Luận

0 Thảo luận