Lần này trên xe, cuối cùng Yến Đường cũng nói rõ ràng, dứt khoát.
Cô không quen từ chối người khác, nên suốt quãng đường bốn cây số ngắn ngủi về trường, cô cảm thấy vô cùng bồn chồn. Lúc xuống xe, cô cố tỏ ra bình tĩnh, lạnh nhạt nói lời tạm biệt với Tống Úc, nhanh chóng xách túi rời đi.
Thế là câu “Chúc ngủ ngon” không bao giờ thiếu của Tống Úc chỉ lặng lẽ trôi vào làn gió mát sau lưng cô, không được cô nghe thấy.
Chín giờ tối, trên con đường chính đông tây trong khuôn viên trường, ánh đèn đường lác đác sáng lên.
Những sinh viên vừa tan lớp tối đi thành từng nhóm ba bốn người, các cặp đôi nắm tay, cười nói, dáng vẻ thân mật, tình yêu trong sáng của học đường khiến không khí quanh họ trở nên ngọt ngào.
Nếu là ngày thường, Yến Đường còn có thể nhìn theo với chút ngưỡng mộ, nhưng hôm nay cô bước vội qua, hoàn toàn chìm trong suy nghĩ của mình.
Gần đây cuộc sống càng ngày càng ảo diệu, cô lại liên tục từ chối hai người, còn là hai chàng trai không thiếu người thích.
Đầu óc Yến Đường rối bời, đủ loại suy nghĩ đan xen, trong lòng tràn ngập một cảm giác kỳ lạ.
Điều này là tại sao chứ?
Chẳng lẽ vì vừa nãy trên xe, vẻ mặt của Tống Úc trông quá đáng thương?
Bước vào tòa ký túc xá ồn ào, tiếng trò chuyện náo nhiệt, hơi nước ẩm ướt từ phòng tắm công cộng, những vết nứt cũ kỹ loang lổ trên tường cầu thang bao bọc mọi giác quan. Cuối cùng cô cũng cảm thấy bản thân trở về thế giới của mình, bình tĩnh lại đôi chút.
Cuộc sống còn nhiều việc khác phải xử lý, Yến Đường không để tâm quá lâu vào chuyện này. Trước khi ký túc tắt đèn, cô nhanh chóng tắm rửa, ngồi trước máy tính tiếp tục công việc dịch thuật.
Còn một thời gian nữa mới đến hạn nộp bài vào tháng Tư, đã hoàn thành hơn nửa công việc, nhưng gần đây cô lại bị kẹt ở một câu dịch.
Vương Kì Vũ bảo cô quá nghiêm túc, quá cố chấp. Bao nhiêu bài thơ như vậy, ai lại đi soi một hai câu không qua?
Hồi nhỏ học ngữ văn, cô ấn tượng sâu sắc với việc Giả Đảo cân nhắc giữa “tăng thôi môn hạ nguyệt” và “tăng xao môn hạ nguyệt”, nhớ đến tận bây giờ. Cô không phải văn nhân nhã sĩ, nhưng cảm thấy mình phải có trách nhiệm với công việc. Do dự nửa ngày, cô vẫn gửi email cho giáo viên, trình bày quan điểm của mình một chút.
Thực ra khi gửi email, Yến Đường rất thấp thỏm, sợ mình nói không đúng, lộ ra sự thiếu hiểu biết, giáo viên coi thường, giống như năm đó trong dự án của Thôi Bình Sơn. Vì thế, cô chọn từ ngữ cực kỳ chân thành và khéo léo, tránh làm giáo viên khó chịu.
May mắn là sáng nay nhận được hồi âm. Tuy cô Trịnh có quan điểm hơi khác cô, nhưng hoàn toàn tôn trọng ý kiến của cô, chỉ trao đổi từ góc độ học thuật.
Lúc này Yến Đường mới có thời gian ngồi đọc kỹ email, cảm thấy học được nhiều điều. Thấy cô Trịnh ủng hộ cô dịch theo phán đoán của mình, cô càng thở phào nhẹ nhõm — cô thực sự bị Thôi Bình Sơn làm cho sợ hãi.
Nhưng khi thấy cô Trịnh đề nghị có thể đưa nội dung thảo luận của họ vào chú thích để độc giả tham khảo, cô không nhịn được lắc đầu cười.
Thực ra, một tập thơ ít người biết như thế này sẽ không có doanh số. Số lượng xuất bản rất ít, đa phần số phận nằm phủ bụi trong thư viện hay hiệu sách trường.
Cuối email, cô Trịnh còn tiện nhắc đến công việc dịch văn khố từng đề cập với cô trước Tết. Đáng tiếc Yến Đường không được chọn trực tiếp, nhưng có thể thử dịch một bài để gửi cho người xét duyệt, có thù lao, giá cả hợp lý, không tính là bóc lột cô.
Yến Đường không do dự nhiều đã đồng ý ngay, chủ yếu vì thù lao, kiếm được đồng nào hay đồng đó.
Vừa trả lời cô Trịnh xong, hộp thư cô lại hiện một email mới từ giáo viên hướng dẫn Trần Trị Văn, gửi ý kiến về việc xét duyệt nội bộ luận văn tốt nghiệp.
Yến Đường đọc email này, lông mày nhíu chặt.
Tối đó có quá nhiều chuyện chen chúc trong đầu, cô lăn qua lộn lại trên giường như bánh kếp đến khuya mới mơ màng ngủ thiếp đi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/gui-thien-than-nho&chuong=17]
Sáng hôm sau tỉnh dậy cả người mệt mỏi, như thể não bộ lén lút hoạt động cả đêm mà không nghỉ, khiến cô ngủ gật ngay trên xe đi đến câu lạc bộ.
“Cô giáo.”
Ghế da trong xe quá thoải mái, Yến Đường mãi không tỉnh, còn tưởng mình đang mơ giấc mơ giống tối qua.
Giọng nói đó từ xa đến gần, vang bên tai từng tiếng, cho đến khi một bàn tay khẽ chạm vào trán cô.
Mu bàn tay ấm áp, đốt ngón tay rõ ràng.
Yến Đường giật mình run lên, mở bừng mắt, ngồi thẳng trên ghế.
Đầu óc đột nhiên khởi động, vẫn còn chút mơ màng. Cô chậm rãi quay đầu, bất ngờ chạm phải ánh mắt Tống Úc.
Cậu khẽ nói: “Tôi tưởng chị bị ốm.”
“Tôi không sao.”
Giọng Yến Đường hơi lắp bắp: “Chỉ là hôm nay hơi buồn ngủ.”
“Thế thì tốt.”
Tống Úc không nói gì nhiều, nhưng khi xuống xe, cậu vẫn lịch thiệp xách túi giúp cô như thường lệ.
Trước đây, khi cậu kiên quyết làm thế, Yến Đường để mặc cậu. Nhưng giờ tình hình hơi khác, khi Tống Úc đưa tay ra, cô vội nói: “Không sao không sao, tôi tự cầm.”
Bàn tay cậu vừa đưa tới khựng lại, rồi thu về.
Sau khi bước vào câu lạc bộ, Yến Đường uống ngay một cốc cà phê đen, cuối cùng đầu óc cũng hoàn toàn “khởi động”, bắt đầu tập trung vào công việc.
Thực ra lịch trình tập luyện hàng ngày của võ sĩ khá khô khan, giống như phiên bản thể thao của kỳ thi đại học, chủ yếu xoay quanh các nội dung thể lực, kỹ thuật và đối kháng, lặp đi lặp lại, nhưng nội dung thì rất tỉ mỉ.
Ví dụ như huấn luyện thể lực, nói cho cùng thì cũng chỉ là rèn luyện sức mạnh và sức bền của cơ bắp. Nhưng huấn luyện viên cần dựa vào kinh nghiệm để sắp xếp các tổ hợp động tác khác nhau, đồng thời điều chỉnh kịp thời dựa theo trạng thái của vận động viên.
Trong bất kỳ một động tác nào, chỉ cần sai lệch một chút cũng có thể dẫn đến kết quả khác biệt rất lớn, vì thế Yến Đường phải luôn ở bên cạnh Tống Úc.
“Huấn luyện viên vừa nói trận đầu tiên của cậu ở UFC nên chọn chiến thuật an toàn hơn, ý là cú xoay gối quét ngang có thể sẽ ‘fail’, chứ không phải kỹ thuật của cậu luyện chưa tốt. Đây là vấn đề ‘error tolerance’, tiếng Trung gọi là ‘tỉ lệ chịu sai sót thấp’. Trên sàn đấu có nhiều đối thủ kỳ cựu, nên tỉ lệ chịu sai sót thấp rất thấp.”
Yến Đường giải thích với cậu chỗ hiểu nhầm khi tập lúc nãy. Vì huấn luyện viên chỉ nói được tiếng Anh, cô đành xen lẫn tiếng Trung, tiếng Anh và cả tiếng Nga để sửa lại những chỗ bị sai ý trong cuộc trao đổi.
Vừa kết thúc một buổi tập, Tống Úc ngồi xuống cạnh cô, dùng khăn lau mồ hôi trên trán và cổ.
“Tôi chưa bao giờ thất bại. Cho nên không tồn tại…”
Cậu ngừng lại giữa câu, như đang suy nghĩ xem mấy chữ “tỉ lệ chịu sai sót thấp” phải đọc thế nào. Nghĩ một lúc vẫn không nắm được cách phát âm, vô thức nhìn sang Yến Đường cầu cứu.
Yến Đường kiên nhẫn chậm rãi lặp lại bằng tiếng Trung: “Rong cuo lü.”
“…cuo lü.”
Cô lại nhắc lại một lần nữa:
“Rong cuo lü, phát âm chữ ‘r’.”
Yến Đường vẫn nói thật chậm, để Tống Úc có thể nhìn rõ cách môi và lưỡi của cô khi phát âm.
Cậu có vẻ hơi mất tập trung, từ ngữ vốn chẳng khó khăn gì, vậy mà hôm nay lại phải học đi học lại đến ba bốn lần mới được.
Ánh mắt Tống Úc dừng trên đôi môi của cô, chăm chú và nghiêm túc quan sát.
Yến Đường nói: “Cậu thử nói lại một lần nữa xem.”
Cậu chậm rãi mở miệng, bình tĩnh đọc theo: “rrrrong… cuo lü.”
Cái âm rung lưỡi bất ngờ ấy khiến Yến Đường sững người mất hẳn năm giây.
Cuối cùng cô cũng không nhịn được, bật cười: “Không phải rrrrong…”
Nhưng cậu con trai bên cạnh lại không tiếp tục đọc theo cô, mà chống cằm lặng lẽ nhìn cô, trong mắt còn vương ý cười.
Lớp băng mỏng giữa hai người vì sự xa cách giả tạo suốt cả ngày hôm nay, bỗng chốc bị nụ cười ấy làm tan chảy.
Tống Úc hỏi cô: “Hôm nay tôi học chậm như vậy, chị có thấy phiền không?”
“Không... không đâu, đây là công việc của tôi.”
Giọng cô trở nên dịu lại: “Hôm nay mấy từ trao đổi hơi khó, học chậm một chút cũng bình thường.”
“Thực ra tôi đã học được ngay từ lần đầu rồi — ‘Rong cuo lü’.”
Lần này cậu nói chuẩn xác.
Tống Úc hơi khẽ cụp mi mắt: “Tôi chỉ muốn nói chuyện với chị nhiều hơn.”
Cậu luôn như vậy, đột nhiên nói ra những câu khiến tim Yến Đường khẽ run lên, khiến cô không thể cứng lòng quá một ngày.
Yến Đường thở dài, nói bằng tiếng Nga:
“Kirill, tôi hy vọng cậu coi tôi là bạn, hy vọng cậu vui vẻ. Cậu hiểu ý tôi chứ?”
Khi họ nói chuyện bằng tiếng Nga — thứ ngôn ngữ Tống Úc thành thạo nhất thì có nghĩa nội dung đang rất nghiêm túc. Đây đã là sự ăn ý ngầm giữa hai người.
Thế nhưng Tống Úc nói: “Tôi không hiểu ý chị.”
Cậu đang cố tình làm nũng.
Yến Đường chắc chắn là như vậy, nên lập tức kết thúc chủ đề này, tránh để cuối cùng lại bị cậu lái sang hướng khác.
Trời cũng đã muộn, lát nữa Tống Úc còn phải đến chỗ chuyên viên phục hồi để massage thể thao. Cô thu gọn máy tính xách tay: “Được rồi, tối nay tôi có hẹn. Hôm qua tôi đã hỏi huấn luyện viên rồi, tối nay không có cuộc họp, lát nữa tôi sẽ đi thẳng.”
“Chị gặp ai?”
Yến Đường có chút bất lực nói: “Đây là việc riêng của tôi.”
Đúng lúc ấy, lễ tân tầng một gọi từ chỗ cầu thang: “Cô giáo Tiểu Yến, có người tìm cô.”
Yến Đường quay đầu nhìn, phát hiện Giang Duật Hành đã đứng ở đó.
Tống Úc cau mày: “Chị lại hẹn hò với anh ta?”
Chuyện này nói ra thì dài.
Người đi ăn tối đúng là có Giang Duật Hành, nhưng ngoài ra còn có bạn học trường Luật của anh — Vương Kim Nguyên, người từng đưa ra cho Yến Đường lời khuyên về việc bảo vệ quyền lợi trước Tết.
Hôm qua, cô nhận được email của giáo sư hướng dẫn về bản nhận xét luận văn tốt nghiệp, đột ngột yêu cầu cô phải bổ sung một lượng lớn nội dung ngay khi sắp đến hạn nộp bản thảo đầu tiên. Cô thấy chuyện này không ổn, trong lòng mơ hồ có dự cảm xấu nên đã riêng tìm đến Vương Kim Nguyên, nhân dịp trả lại ân tình, đồng thời muốn gặp trực tiếp để hỏi vài chuyện.
Vốn dĩ cô định chỉ ăn riêng với Vương Kim Nguyên, nhưng tính cách anh chàng này vốn thoải mái, lập tức đáp:
“Được thôi, hẹn lúc nào Duật Hành rảnh.”
Rồi còn chưa kịp để Yến Đường nói, anh ta đã lập tức @Giang Duật Hành trong nhóm ba người, hỏi anh tối nay có rảnh không.
Thế là thành ba người đi ăn cùng nhau.
Nhưng Yến Đường không ngờ Giang Duật Hành lại trực tiếp tìm đến. Sáng nay, khi hẹn địa điểm ăn tối, cô chỉ tiện miệng nói mình đang làm việc ở một câu lạc bộ bên khu Trung Thôn.
Lúc này, lấy điện thoại ra xem, cô mới phát hiện có mấy tin nhắn WeChat gửi từ trước đó, là Giang Duật Hành hỏi cô mấy giờ xong việc, tiện đường đón cô đi ăn luôn.
Nhưng bây giờ người đã đến, Yến Đường đành nhanh chóng thu dọn đồ đạc. Tống Úc nói: “Chị đi trước đi.”
Vì cả ba đều ở gần Trung Thôn nên bữa tối được chọn ở một nhà hàng món Giang Tây trong trung tâm thương mại ngay cạnh ga tàu điện.
Yến Đường vốn mang theo cả bụng câu hỏi để gặp Vương Kim Nguyên, nên bữa ăn này chẳng thấy ngon miệng. Sau khi trao đổi với anh ta một số chuyện không tiện nói qua WeChat, trong lòng cô càng nặng nề hơn.
Tối hôm đó, khi trở về ký túc xá, các bạn cùng phòng đều nhận ra tâm trạng cô không tốt, hỏi cô có chuyện gì. Yến Đường không nói ra được, mãi đến lúc bưng chậu đi giặt đồ, cô mới kéo Vương Kì Vũ sang một bên.
“Cậu sao vậy?”
Yến Đường thở dài, nói: “Tớ cảm thấy Thôi Bình Sơn đang gây khó dễ cho tớ.”
Nghe cô nói như vậy, vẻ mặt của Vương Kì Vũ bỗng trở nên nghiêm túc:
“Rốt cuộc là chuyện gì?”
Nhưng Yến Đường đã không muốn nói nữa, chỉ lặng lẽ lắc đầu. Cô cần tự mình hiểu tình hình hiện tại, yên tĩnh một mình một lúc.
Trước khi ngủ, nằm trên giường, cô mở điện thoại đặt báo thức, bất chợt thấy Giang Duật Hành gửi cho mình hai tin nhắn.
Cô mệt mỏi, lần đầu tiên không trả lời, thậm chí còn mong Giang Duật Hành đừng gửi thêm tin nào nữa.
Tâm trạng u ám kéo dài sang cả công việc của ngày hôm sau.
Hôm nay, thời gian Tống Úc ở bên cô ít đến đáng thương. Trái ngược hẳn với hôm qua khi một từ phải học ba bốn lần, hôm nay cậu lại đạt hiệu quả cực cao, không tốn quá nhiều thời gian cho việc học tiếng Trung. Vừa kết thúc buổi huấn luyện, cậu đã chuẩn bị vào phòng trị liệu.
“Hôm nay chị vào cùng tôi.”
Cậu đứng ở hành lang, nói với Yến Đường đang ngồi ở khu nghỉ ngơi sắp xếp tài liệu như thường lệ.
Yến Đường sững người: “Trị liệu cũng cần tôi sao?”
“Chuyên viên phục hồi lúc nào cũng nói gì đó với tôi, nhưng tiếng Anh của ông ấy kém lắm, tôi nghe không hiểu.”
“Ồ…”
Yến Đường cầm lấy máy tính xách tay, vừa theo sau Tống Úc bước vào phòng trị liệu thì thấy cậu dứt khoát cởi áo, chỉ mặc mỗi chiếc quần rồi nằm lên giường massage.
Cô còn chưa kịp phản ứng trong đầu, hơi thở đã tự động khựng lại một giây, đứng yên tại chỗ lúng túng, không biết nên nhìn vào đâu.
Các tuyển thủ khi thi đấu võ đối kháng thường không mặc áo. Trước đây, khi Tống Úc chuẩn bị cho trận đấu, cậu cũng từng gọi video với Yến Đường, nên nói cho đúng thì cô đã thấy phần thân trên của cậu. Nhưng đó là qua màn hình hoặc ảnh chụp, còn bình thường khi tập luyện cậu luôn mặc áo thun ngắn tay, không để lộ chút da thịt nào thừa.
“Cô giáo Tiểu Yến, cô ngồi đây nhé.”
Ông Phùng là chuyên viên phục hồi bước vào, kéo một chiếc ghế đặt cạnh giường massage.
Đây là công việc.
Yến Đường tự nhủ trong lòng.
Tiền công mỗi ngày của cô rất cao, vì vậy dù trong bất kỳ hoàn cảnh nào cũng phải giữ vững tinh thần làm việc nghiêm túc và chuyên nghiệp.
Cô ngồi xuống.
Phòng trị liệu này khá rộng, có nhiều nơi để cô có thể hướng ánh mắt đi chỗ khác, nhưng cơ thể của Tống Úc quá nổi bật.
Làn da trắng, cơ bắp rắn chắc, thân hình cao ráo.
Ông Phùng đeo găng tay, bước đến đầu giường massage. Yến Đường nói:
“Chiều nay cậu tập sáu hiệp AMRAP, nên trước tiên thả lỏng cơ ngực đã nhé.”
Yến Đường kể lại toàn bộ cho Tống Úc nghe.
Trước đây ông Phùng làm việc gần mười năm ở một trung tâm phục hồi thể thao lớn, vì thân thiết với Đường Tề nên nghỉ việc đến đây khởi nghiệp cùng. Ông ấy giàu kinh nghiệm, kỹ thuật điêu luyện, dùng ngón tay ấn vào xương quai xanh và xương cánh tay của Tống Úc, đẩy xuống ngực.
Yến Đường nghe thấy một tiếng rên, vô thức quay đầu nhìn Tống Úc, bất ngờ chạm phải ánh mắt cậu, tiện thể lướt qua cơ ngực và cơ bụng của cậu.
Cô lập tức vội vàng nhìn đi chỗ khác.
Thấy cô mím môi, cúi mắt nhìn cuốn sổ trên tay, hàng mi run rẩy, Tống Úc mới chậm rãi thu ánh mắt lại.
“Thả lỏng, thả lỏng.”
Ông Phùng lặp lại hai lần bằng tiếng Anh không chuẩn, tay vẫn không ngừng, bắt đầu trò chuyện với Yến Đường bằng tiếng Trung.
Một lúc sau, cuối cùng Yến Đường cũng hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Quá trình massage thể thao thực ra rất nhàm chán, vận động viên dễ bị đau, ông Phùng nói nhiều, toàn kể chuyện tào lao, líu lo một tràng, lại còn mang chút giọng địa phương Hà Nam. Dĩ nhiên Tống Úc không hiểu, nhưng không hiểu cũng chẳng sao.
Tống Úc cũng biết điều này.
Cậu chỉ không muốn Yến Đường lại chuồn mất như hôm qua khi cậu vào phòng trị liệu.
Cả ngày tập luyện rất bận, nếu yêu cầu cô ở lại không lý do, có lẽ bây giờ cô sẽ từ chối. Cậu chỉ có thể tìm cớ giữ cô trong tầm mắt.
Còn ông Phùng thường ngày lải nhải gì, Tống Úc không quan tâm. Tập luyện bao năm, cậu nhanh chóng cảm nhận được kỹ thuật của chuyên viên phục hồi có tốt hay không.
Massage xong, Tống Úc ngồi dậy mặc áo, dùng tiếng Trung đơn giản bảo ông Phùng ra ngoài một chút, cậu có chuyện muốn nói với Yến Đường.
Lão Phùng chu đáo đóng cửa lại, trong phòng chỉ còn hai người họ.
Yến Đường linh cảm chẳng lành, vô thức lùi lại: “Nói gì?”
Đèn trắng trong phòng sáng chói đến nhức mắt. Tống Úc ngồi trên mép giường nhìn cô, đôi mắt dưới ánh sáng mạnh lại hóa thành màu xanh ánh vàng.
Khuôn mặt cậu không biểu cảm nên nét mặt có chút lạnh lùng, làm Yến Đường cảm thấy hơi xa lạ.
Khiến cô thấy hơi căng thẳng.
“Từ tối qua, tôi đã muốn hỏi chị một chuyện.”
Cậu chậm rãi nói bằng tiếng Nga, giọng điệu bình ổn, nhưng không còn nhẹ nhàng như thường lệ.
“… Chuyện gì?”
“Sao chị lại đi gặp anh ta, tại sao sau khi gặp lại không vui?”
Giọng cậu mang rõ vẻ nghi hoặc.
Yến Đường khẽ giật mình, không ngờ Tống Úc vẫn luôn nghĩ về chuyện này.
“Gần đây tôi gặp vài chuyện, trước đây có nhắc sơ với cậu, liên quan đến một công việc dịch thuật khác. Tôi tìm cậy giúp đỡ.”
Cô nói ngắn gọn.
Tống Úc lặng lẽ nhìn cô.
Ánh đèn trắng lạnh chiếu lên người cậu, khiến đường nét lông mày và đôi mắt phủ một tầng ánh sáng mờ ảo.
Thực ra trong lòng cậu còn rất nhiều câu hỏi.
Chẳng hạn tại sao Yến Đường giống như con chim sẻ nhỏ, dù cậu có chăm chút thế nào vẫn không thích ở bên cậu.
Hoặc tại sao khi thấy cô đứng cùng Giang Duật Hành, cậu lại cảm thấy ghen tị hơn cả lúc nhỏ khi thấy con chim sẻ ấy đậu trên vai anh trai mình.
Ghen tị.
Rất, rất ghen tị.
Thấy cậu mãi không nói, Yến Đường khẽ thở dài, cuối cùng kéo ghế lại gần một chút: “Sau này tôi sẽ chú ý kiểm soát cảm xúc trong công việc, nhưng cảm ơn cậu đã quan tâm tôi như vậy.”
Cô cố lấy tinh thần, mỉm cười dịu dàng với cậu, hy vọng làm dịu bầu không khí.
Tống Úc thấy cô cười, cũng nở một nụ cười.
Như băng mỏng tan chảy, lan ra một vòng sóng nước dịu dàng.
Nụ cười của cậu luôn khiến lòng người ngọt ngào.
Đến nỗi Yến Đường không biết rằng, lúc này cậu đang cố gắng kiềm chế khát vọng đang dâng trào như dòng chảy ngầm trong cơ thể.
Tống Úc dịu dàng nói: “Tôi đã nói tôi có thể giúp chị.”
“Sau này chị có thể đừng gặp lại người đàn ông đó được không? Anh ta có bản lĩnh gì chứ? Chỉ là kiểu người mà chị thích từ lâu nhưng không đáp lại, từng nắm tay bạn gái mua bao cao su trước mặt chị, sau khi chia tay mượn sự dịu dàng của chị để vượt qua vết thương lòng...”
Vẻ mặt Yến Đường đột nhiên cứng đờ.
Nghĩ kỹ lại, những chuyện này xảy ra, dường như Tống Úc thực sự có mặt.
Nhưng cô không ngờ cậu lại tinh tế quan sát đến những ẩn tình phía sau, từ những chi tiết nhỏ nhặt mà ghép lại mối tình đơn phương đã trở nên méo mó của cô.
Cô mãi không thốt nên lời, ngẩn ngơ nhìn chàng trai trước mặt.
Một cảm giác xấu hổ lớn lao dâng trào trong lòng.
Nhưng Tống Úc lập tức nói tiếp.
“Vì thế, dù chị không thích tôi, nhưng anh ta không xứng với chị đâu.”
Giọng nói ấy như vọng đến tai Yến Đường từ nơi rất xa, khiến cô cảm thấy không nghe rõ, có lẽ vì cô chưa từng được ai nói với mình như thế.
Tống Úc dùng ánh mắt tỉ mỉ lướt qua khuôn mặt cô.
“Cô giáo, chị khóc à?”
“… Không có.”
Cậu đưa tay ra, lập kéo cả cô lẫn ghế lại trước mặt mình.
“Hình như chị đang nói dối.”
Tống Úc cụp mắt, giấu đi ánh sáng trong mắt.
“Để tôi hôn chị nhé.”
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận